Nhưng...
Xe này anh lái tới 120 km/h cũng không có, nếu như không phải Trần Thương lo lắng mình xảy ra chuyện gọi 120 phiền phức đồng hành, Trần Thương khẳng định còn lái nhanh hơn
Tốc độ cứ như vậy, đến mức lúc Trần Thương xuống xe ở giao lộ cao tốc thành phố Tấn Dương, phát hiện thời gian mới qua hai giờ.
Bớt đi nửa giờ
Chẳng trách thổ hào đều ưa thích mua xe tốt, còn là không giống nhau, tốc độ nhanh như vậy, cầm lái rất thoải mái.
Có điều, chỗ mà cái xe này khiến người trông mà thèm tuyệt không chỉ là khoản hình xe Panamera hành chính, mà là cái bảng số xe 66666 kia.
Loại biển số xe này, dù nơi nào cũng là tiêu điểm.
Từ đường khu thành phố Tấn Dương về thôn Trần Thương đi rất cẩn thận, dù sao cũng là đường núi.
Khi xe đến đầu thôn ngoặt vào thôn, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
Dù sao loại xe này, toàn bộ thị trấn đều chưa từng xuất hiện?
Mặc dù không biết là nhãn hiệu gì, nhưng xem ra rất đắt
Người tò mò đi theo xe tới xem một chút, rốt cuộc là nhà ai tiền đồ như thế, có dạng thân thích có tiền này.
Thế nhưng, sau khi đi theo tới, phát hiện xe đỗ tại cửa ra vào lão đầu bếp Trần gia, Trần Thương từ trên xe bước xuống.
Lần này, mọi người trợn tròn mắt
Con trai lão Trần gia không phải làm bác sĩ à?
Sao có thể mua được xe thể thao?
Mà lại là biển số 66666, không phải là thuê chứ?
Không đúng
Cái thuê xe nào có thể có biển số thế này, loại biển số này không phú thì quý, những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nghị luận ầm ĩ.
- Tiểu Trần, xe này thật đẹp! Cháu mới mua à?
Trần Thương cười nói:
- Không phải, của bạn thôi, vừa vặn có chuyện, lấy ra sử dụng.
Mọi người nghe là mượn, lúc này mới yên tâm không ít.
Đã nói mà
Một bác sĩ có thể mua được xe tốt như thế, đây không phải nói đùa đó à?
Người đều là như thế này, đều sẽ ghen ghét.
Trần Đại Hải một người làm đầu bếp, con cái bắt đầu lái xe thể thao, đây là chuyện mọi người rất khó tiếp nhận.
Nhìn thấy Trần Thương trở về, Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ cũng đi ra.
Nhìn xe Trần Thương, ánh mắt Trần Đại Hải sáng lên
Trần Đại Hải là một trong những người trong thôn có xe tương đối sớm, có điều, một xe MiniBus lái vài chục năm, đều thành thẻ vàng.
Trần Đại Hải suy nghĩ lần sau thay xe, thay một cái bảy chỗ, nhìn thoải mái, lên cao tốc cũng không quá khổ.
Lần trước, Trần Thương nói cho ông biết chuyện Porsche Panamera xong, Trần Đại Hải không thuần thục điện thoại những vẫn lướt Baidu một đêm, rốt cuộc đã rõ ràng xe gì.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, vẫn còn hơi kinh ngạc.
Thật đẹp.
Hai người làm xong một bàn đồ ăn, cùng ăn cơm xong, thu dọn một phen, cũng không kịp nghỉ ngơi, đã trực tiếp lên đường.
Trên đường đi, Trần Đại Hải ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn trông mà thèm, Trần Thương để ông lái, thế nhưng Trần Đại Hải không nỡ, kích động nửa ngày vẫn là bất đắc dĩ.
Lúc đến thành phố Tấn Dương, Trần Đại Hải rốt cuộc kìm nén không được, ngồi vào vị trí lái.
Trần Thương rất tín nhiệm kỹ thuật lái xe của Trần Đại Hải, đây chính là lão tài xế.
Một cước đạp chân ga xuống dưới, xe tiếng ông ông khiến để Trần Đại Hải hơi khẩn trương.
Vốn lái xe nhàm chán, dưới sự đùa vui ồn ào của người một nhà, trở nên náo nhiệt.
Khi đến khu phục vụ, Trần Thương dứt khoát ngồi đến chỗ ngồi phía sau nói chuyện với mẹ.
- Mẹ, con năm sau chuẩn bị đi thủ đô, phòng bên An Dương sửa xong rồi, đồ điện gia dụng cũng chuẩn bị xong, nếu không hai người cũng chuyển tới An Dương đi?
Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của Trần Thương.
Hiện tại điều kiện tốt, khẳng định điều đầu tiên nghĩ tới là cha mẹ.
Dương Giai Tuệ bất đắc dĩ cười nói:
- Không thể ở cùng một chỗ, mẹ chồng nàng dâu tách ra mới thân, nhà ai mẹ chồng và vợ mỗi ngày ở cùng chỗ có thể không cãi nhau?
- Tính cách mẹ cũng nóng nảy, đến lúc đó nếu mẹ với Duyệt Duyệt ồn ào sẽ không vui, con cũng không tiện xử lý.
- Con nói con an ủi ai? An ủi mẹ đi, vợ con khẳng định không vui, an ủi Duyệt Duyệt đi, con lại làm mẹ đau lòng
Nói xong, Dương Giai Tuệ cười cười.
Trần Thương bất đắc dĩ.
Vấn đề này đã thảo luận quá nhiều lần.
Dương Giai Tuệ cười nói:
- Mẹ và cha con giờ còn hữu dụng, không cần con quan tâm, lại nói, ở trong thôn mấy chục năm, thình lình đổi chỗ, ai cũng không thích ứng.
- Trong thôn đều là người quen, cha con lại thích khoác lác uống rượu với đám bạn kia, đi lại không quen.
- Không khí ở An Dương cũng không tốt, ngửi mùi trên núi đã quen, vẫn cảm thấy ở trong nhà tốt hơn, lại nói... Mẹ và cha con cũng không phải nhiều khổ cực, hiện tại cũng không có áp lực gì, trong nhà ăn sạch sẽ vệ sinh, ở vui vẻ, con nói mẹ dọn đi An Dương làm gì?
- Muốn mẹ nói, chờ Duyệt Duyệt sinh con, mẹ sẽ tới chăm sóc.
- Chờ mẹ thật sự già rồi không còn dùng được, đến bên cạnh các con cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau, hiện tại không cần...
Trần Thương rất lâu không có ngồi xuống trò chuyện với mẹ rồi, khoảng thời gian trước gửi qua không ít mỹ phẩm dưỡng da, gần đây làn da cũng có cải thiện rất lớn.
Dương Giai Tuệ cười vui đùa với Trần Thương:
- Ai có thể nghĩ tới có ngày tốt lành này? Trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Con cho mẹ mặt nạ, mỗi lần mẹ sử dụng xong, ba của con không nỡ ném, cướp tới dùng, nói không thể lãng phí...
Nói làm cho Trần Đại Hải hơi xấu hổ.
Có điều, Trần Thương tỉ mỉ nghĩ lại, đích thật là đạo lý này.
Không chắc chắn hoàn cảnh tốt mình nghĩ là cha mẹ nguyện ý, chuyển tới An Dương cũng đơn giản là bởi vì điều kiện vệ sinh chữa bệnh tốt hơn so với ở trong thôn, nhưng hiện tại thân thể ba mẹ thật không tệ, ở trong thôn cũng thoải mái, không cần thiết, chờ sau này lớn tuổi, không còn làm được, đến lúc đó dời qua là được.
Sau khi đến thành phố An Dương, Trần Thương thay thế Trần Đại Hải.
Trần Đại Hải trên đường đi phải nói là cực kỳ vui vẻ
Trần Thương nghĩ thông suốt, trong hai ngày này mang theo cha đi mua một cái xe mới, cũng coi là thỏa mãn một chút tâm nguyện của cha.
Người, thật ra đều là trái tim trẻ con.
Nếu không phải cuộc sống buộc anh hiện thực và thành thục, ai không nguyện ý không buồn không lo chứ?
Dương Giai Tuệ theo nhà bếp nửa đời người, khi Trần Thương tặng mặt nạ, ngoài miệng từ chối, thế nhưng vẫn là mỗi ngày sẽ rửa mặt thật sạch, đắp mặt nạ, nếu không cũng bôi chút mỹ phẩm dưỡng da.
Nói trắng ra, người đều là như vậy.
Trần Thương không trực tiếp đưa cha mẹ về nhà, mà trước hết đi ngân hàng.
Hiện tại, thẻ ngân hàng của Trần Thương là phục vụ quản lý trực tiếp, mang theo Dương Giai Tuệ và Trần Đại Hải, Trần Thương xử lý cho mỗi người một tấm thẻ ngân hàng.
Rồi nạp vào trong thẻ hai người, mỗi người một trăm vạn.
Tiền này không vì cái gì khác, chính là muốn ba mẹ an lòng một chút.
Tiền là can đảm của con người, nắm ở trong tay, vậy mới an tâm
Vì sao mọi người đều ưa thích tích lũy tiền, không phải là bởi vì khi có tiền tâm lý sẽ kiên định à?
Gặp phải vấn đề cũng không sợ.
Cầm thẻ ngân hàng trong tay, Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ luôn cảm thấy như nằm mơ.
Hiện tại Trần Thương cũng mới phát hiện, bên trong tài khoản mình, không biết từ lúc nào lại có hơn 2,000 vạn nhân dân tệ.
Bỗng nhiên, mình cũng trở thành phú hào ngàn vạn.
Mới được mấy tháng?