Từ trong ngân hàng đi ra, Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ thật sự là dường như đã qua mấy đời.
Tình hình kinh tế là thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Không quan tâm Lỗ Tấn nói qua chưa, nhưng mà người có tiền, phiền não thật sự sẽ giảm bớt rất nhiều.
Nhìn Trần Thương sắp xếp thỏa đáng, Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ cũng là cảm khái một phen.
Buổi tối, Trần Lạc đặt một nhà khách sạn 4 sao gần bệnh viện, nơi này thường xuyên dùng để mở hội nghị, ngược lại cũng quen thuộc.
Trần Thương cũng không do dự, trực tiếp đặt hai phòng ngủ loại phòng tổng thống.
Nhìn giá cả phòng tổng thống xa hoa, Dương Giai Tuệ gọi thẳng lãng phí
Mặc dù Trần Đại Hải cũng hơi không bỏ, nhưng nhìn loại trang trí xa hoa này, không ngờ mình cũng có thể có cơ hội vào khách sạn cao cấp thế này.
Lúc buổi tối, Trần Lạc vội vã chạy tới.
Nhìn thấy ba mẹ tới, cũng cực kỳ vui vẻ.
Người một nhà buổi tối cũng không có ra ngoài, trực tiếp đặt khách sạn đưa cơm.
Trần Thương cũng không có để Tần Duyệt tới, dù sao người một nhà cùng náo nhiệt, gọi Tần Duyệt tới, một lúc Tần Hiếu Uyên họ cũng sẽ tới.
Ngày mai là thứ bảy, Trần Thương phải đi làm, làm phẫu thuật cho ông lạo bị bệnh hẹp van tim 2 lá hôm qua, thuận tiện còn phải đi bệnh viện chỉnh hình Chí Tân tháo băng gạc cho mẹ vợ, xem hiệu quả thế nào.
Vì lẽ đó, ngày mai Trần Thương là không có cách nào đi cùng họ.
Mà Trần Thương an bài là chủ nhật gặp mặt với người nhà Tần Hiếu Uyên, thời gian vừa vặn có thể sắp xếp.
Bỗng nhiên, Trần Thương cười hỏi:
- Mẹ, con giờ là đại sư chỉnh hình, có cần con xóa nếp nhăn cho mẹ hay không?
Dương Giai Tuệ nghe xong, nhất thời nở nụ cười:
- Không làm không làm, lãng phí tiền làm gì?
Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Không tiêu tiền! Chính con làm, còn tiêu tiền cái gì, đầu tuần mẹ Duyệt Duyệt mới làm, nếu không mẹ xem một chút bà ấy làm thế nào, nếu mẹ thích, con cũng làm cho mẹ.
Dương Giai Tuệ ngoài miệng từ chối, trên mặt càng là xấu hổ, nhưng mà... Trong lòng hình như tâm động không ít.
Trần Đại Hải và Trần Lạc ở bên giật dây nửa ngày, Dương Giai Tuệ tự nhiên cũng ỡm ờ.
Dù sao
Phụ nữ nào không yêu cái đẹp?
Người một nhà cùng một chỗ nói chuyện phiếm, là cái gì cũng trò chuyện, không có cái gì đề phòng hay là cố kỵ.
Nếu là Tần Duyệt tới, lại là khác rồi.
Khi Trần Lạc nói tết không về nhà, Trần Đại Hải thở dài:
- Tại sao lại không về nhà...
Trần Lạc gãi đầu một cái:
- Con hẹn một đoàn làm phim, vừa vặn cần nhóm diễn, con muốn đi thử một chút.
Dương Giai Tuệ đau lòng chuẩn bị nói cái gì.
Trần Lạc cười nói:
- Mẹ, con biết mẹ muốn nói cái gì, nhưng mà... anh con là anh con, con là con, anh con hiện tại lợi hại, cũng có thể giúp con, anh ấy cũng đã nói những chuyện này với con.
- Nhưng... Con không thể cả một đời ỷ lại trên người anh được, anh ấy cũng không dễ dàng.
- Anh con thật vất vả xin người ta cho con cơ hội, con phải dựa vào bản lĩnh của mình, bằng không, con mất mặt dễ nói, con không thể cũng làm anh con mất mặt
Trần Thương đã nói với Trần Lạc về chuyện văn hóa truyền thông Thanh Vân, văn hóa truyền thông Thanh Vân cũng coi là một công ty trong vòng, không lớn không nhỏ, mà Trịnh Quốc Đàm càng là thổ hào trong nước, nếu thật là Trần Thương gọi họ hỗ trợ, nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng mà Trần Lạc có ý là, thứ mình khiếm khuyết bây giờ không phải tiền, cũng không chỉ là cơ hội, mà là năng lực.
Ngành giải trí ba năm năm năm thay đổi một triều đại, trước đây Lộc mỗ, Ngô mỗ một gốc rạ đều đi qua, hiện tại một đời người mới thay người cũ, nói trắng ra là kết quả tư bản vận hành.
Thế nhưng khi nào anh thấy lão hí cốt Trần Đạo Minh lỗi thời không?
Khi nào anh thấy những người như Cát Ưu, Từ Tranh, Hoàng Bột không có ai mời chưa...
Xét đến cùng, cái anh thiếu không chỉ là cơ hội mà là năng lực.
Rất nhiều người cảm thấy mình chỉ là không có cơ hội, nhưng mà họ không chú ý đến, cơ hội chỉ có thể sống nhất thời, nhưng mà năng lực mới là cây xanh.
Trần Lạc đã nói với Trần Thương, chờ kỹ thuật của cậu ta tăng lên, đến lúc đó lại giúp cũng không muộn, con người, ai có thể không ăn chút khổ?
Không trải qua khổ cực, sao anh có thể biết rõ thành công kiếm không dễ.
Lúc còn trẻ không cố gắng, sau này thật không có cơ hội.
Chưa nói đến Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ cho Trần Thương và Trần Lạc bao nhiêu tiền không quan trọng, bồi dưỡng được con cái độc lập và tự cường thế này, đã rất đáng giá tán thưởng.
Sau khi nói xong, Trần Lạc cười nói:
- Cha mẹ, bây giờ hai người cứ hưởng phúc của anh con là được, chờ con làm đại minh tinh, con mua biệt thự lớn bên bờ biển cho hai người
- Đến lúc đó xin hai người làm đầu bếp riêng cho con, mời anh con làm bác sĩ tư nhân cho con! Tiếp đó nhìn con lên TV, đóng phim điện ảnh
Mọi người nghe xong, nhất thời cười ha hả.
Trần Lạc từ nhỏ đã nghịch ngợm, bằng không cũng sẽ không thường xuyên làm cho Trần Đại Hải tức giận.
Ngày hôm sau, Trần Thương tương đối bận rộn, buổi sáng phải đi cắt cắt băng gạc ở bệnh viện chỉnh hình Chí Tân, buổi chiều phải đi phẫu thuật.
Vốn là muốn để Trần Lạc mang theo cha mẹ đi xem xe một chút.
Thế nhưng Trần Lạc cũng là chưa qua việc đời, hiểu chuyện là hiểu chuyện, nhưng mà vẫn chưa trải qua bao nhiêu thứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương tìm được một người thích hợp, chính là Từ Nhu.
Từ Nhu là quản lý phòng thị trường của bệnh viện chỉnh hình Chí Tân, tài nguyên trong tay rất nhiều, nhân mạch rất rộng, kinh nghiệm xã hội càng là vô cùng phong phú, mấu chốt nhất là Trần Thương cũng tương đối quen thuộc với cô.
Dứt khoát Trần Thương gọi điện thoại cho Từ Nhu.
- Quản lý Từ, thứ bảy tôi có thể mượn một chút thời gian của cô không?
Trần Thương cười nói.
Từ Nhu nghe xong, chẳng những không có không vui, ngược lại hơi mừng rỡ, có thể trợ giúp Trần Thương đối với cô mà nói là một chuyện tốt.
- Bác sĩ Trần anh quá khách khí, nói thẳng là được.
Từ Nhu vừa cười vừa nói.
Trần Thương gật đầu:
- Cha mẹ tôi tới, tôi muốn thay chiếc xe cho cha tôi, ngày mai tôi phải phẫu thuật cả ngày, nếu cô thuận tiện, mang theo họ đi cửa hàng xem thử, hỗ trợ chọn một chiếc xe.
Từ Nhu nghe xong, nhất thời nở nụ cười:
- Bác sĩ Trần, anh có thể coi như tìm đúng người, ông chủ đại lý xe tôi thực sự biết không ít, có thể anh không biết, lần trước trong đám người anh chỉnh hình cho có hai người trong nhà là mở chuỗi cửa hàng ô tô.
- Nếu anh gọi điện thoại, có lẽ hữu dụng hơn tôi nhiều
Trần Thương nghe xong, xấu hổ cười một tiếng, nhắc tới, thật sự là anh bởi vì chỉnh hình làm quen không ít ông chủ thổ hào, nhưng... anh thật đúng là không có thật tốt nghiên cứu qua người ta rốt cuộc làm cái gì, danh thiếp còn nhét trong túi áo blouse trắng đây này.
Thật ra, có đôi khi, một bác sĩ lợi hại, bất luận lĩnh vực gì, anh đều sẽ có cơ hội bền chắc với rất nhiều cấp độ, trình độ cao giao thiệp cao.
Mà chỉnh hình lại là một biện pháp quen biết thổ hào tương đối nhanh.
Nếu không phải chỉnh hình, bây giờ Trần Thương căn bản không có cách nào có nhiều tiền như vậy, quen biết nhiều tổng giám đốc như thế, tốc độ quật khởi có thể cũng sẽ không thuận lợi như thế.
Cũng coi là mở ra lối riêng
Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Vậy liền phiền quản lý Từ, đúng rồi, cô có xe không? Nếu không ngày mai lái của tôi?
Từ Nhu cười nói:
- Tôi cũng không dám lái 66666 của anh, chính tôi có xe, không có chuyện gì, chuyện này cứ giao cho tôi, anh yên tâm đi.
Trần Thương thuận tiện nói lại tình huống của cha mẹ cho Từ Nhu một phen, ô tô cũng quan trọng là thực dụng, quá đắt cha mẹ khẳng định sẽ không vui.
Từ Nhu cười nói:
- Bác sĩ Trần, tôi là phòng thị trường, mấy thứ này tôi đều hiểu, anh cứ yên tâm đi.
Trần Thương yên tâm cúp điện thoại.
Lúc này, Trần Thương mới nói chuyện mua xe với Trần Đại Hải.
Nghe thấy mua xe, Trần Đại Hải vừa mừng vừa sợ.
Dương Giai Tuệ thì liếc một cái:
- Được rồi, đi đi, ông đi theo con trai của ông hưởng phúc đi
Trần Đại Hải bất đắc dĩ bật cười, nói đùa:
- Con trai tôi, tôi chắc chắn phải hưởng phúc... Chờ đứa út đi lên, tôi nói không chừng còn có thể thay xe
Người một nhà vui vẻ hòa thuận.