Trần Kiến Sơn cũng bị lời Trần Đại Hải nói làm hôn mê rồi
- Chờ một chút! Lão tứ... Em nói, cô gái kia có cha là viện trưởng? Mẹ là trưởng phòng?
Trần Kiến Sơn trừng to mắt nhẹ giọng nói
Trần Đại Hải nhẹ gật đầu:
- Vâng, đúng vậy.
Trần Kiến Sơn bất đắc dĩ khuôn mặt âm tình bất định, qua vài giây đồng hồ, đột nhiên hỏi câu:
- Lão tứ, anh hỏi em một câu nói, em nói thật với anh.
- Các em có phải kế hoạch cho Trần Thương của chúng ta ở rể hay không?
Sau khi nói xong, Trần Kiến Sơn thấp giọng thở dài
- Thật ra... Hiện tại xã hội này, ở rể hay không cũng không quan trọng, nhà ai không phải một cái hai cái, chỉ cần đối với cha mẹ hai bên tốt, những thứ này đều có thể tiếp nhận
Trần Kiến Sơn cân nhắc cũng không phải không có đạo lý
Dù sao cha mẹ con gái người ta đều là lãnh đạo, làm sao lại nhìn trúng một nhà bình thường chúng ta?
Mặc dù Trần Thương ưu tú, nhưng hiện tại nhà ai tìm đối tượng không phải môn đăng hộ đối?
Trần Kiến Sơn ở bên ngoài dốc sức làm nhiều năm như vậy, cũng thấy không ít tiểu tử không tệ ở rể trong nhà người khác.
Trần Kiến Sơn tỉ mỉ nghĩ lại, cũng cảm thấy lựa chọn này của Trần Thương rất tốt, dù sao ra ngoài ở bên ngoài, có người giúp đỡ còn là không giống nhau, nỗi khổ một mình của nó những năm này, nó rõ ràng, xã hội này không so năng lực cá nhân, mà là thực lực tổng hợp của ngươi.
Ông ngược lại là cảm thấy Trần Thương cái lựa chọn này rất tốt
Trần Đại Hải nghe xong, bất đắc dĩ sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói:
- Không phải! Ai nha... Anh cả anh nghĩ cái gì đâu vậy?
- Tiểu Trần và cô gái kia, quen biết nhiều năm, ấn tượng hai bên đều rất tốt, năm ngoái gặp mặt nói chuyện, cha mẹ con bé cũng không nói những thứ này, chỉ là cảm thấy tiểu Trần đáng tin cậy, hơn nữa có năng lực, lúc này mới gả con gái cho nó
Hai người nói như vậy nửa ngày, lúc này Trần Kiến Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù ở rể không có gì, nhưng mà làm anh cả, vẫn là hi vọng bọn nhỏ làm rạng rỡ tổ tông Trần gia.
Dương Giai Tuệ ngồi ở đằng kia cũng nói ít, thế nhưng các cô bên cạnh Trần Thương từng người từng người nhìn chằm chằm Dương Giai Tuệ, trong con mắt tràn đầy tò mò
- Chị dâu, làn da này của chị... sao đẹp như thế, tại sao không có nếp nhăn? Dùng đồ trang điểm gì
Cô của Trần Thương giống như phát hiện bảo tàng vậy, tò mò nói đến.
Dương Giai Tuệ xấu hổ cười một tiếng:
- Nào có, mỗi ngày nấu cơm, bên cạnh bếp lò, nào có đồ trang điểm gì.
Phụ nữ ở cùng một chỗ, ngoại trừ tâm sự những chuyện nhà này, không thể thiếu những thứ bảo dưỡng này cái gì.
Dương Giai Tuệ lập tức thành minh tinh
Bị mọi người hỏi cái này hỏi cái kia
Hâm mộ cực kỳ
- Đúng, chị dâu, chị căn bản không thay đổi, mấy năm trước em nhìn chị chính là thế này
Dương Giai Tuệ và Trần Đại Hải cũng không giống nhau.
Trần Đại Hải là cái gì cũng ra vẻ không nổi
Dương Giai Tuệ thì là giữ nguyên bình thản
Có một số việc, bà cũng không muốn nói tìm phiền toái cho Trần Thương.
Khoảng thời gian tại bệnh viện chỉnh hình Chí Tân kia, bà đã mở mang tầm mắt
Lúc y tá kia nói Trần Thương lợi hại bao nhiêu, làm mẹ mặt mũi sáng sủa, khi bà biết được một ca phẫu thuật của Trần Thương một trăm vạn, lập tức dọa đến trừng to mắt khó có thể tin.
Cả đời mình có thể kiếm bao nhiêu tiền?
Thật sự là hơi khó mà tin được
Có điều liên tưởng tới Trần Thương trước đây nói, bà cũng là chậm rãi bắt đầu tiếp nhận.
Thế nhưng dù vậy, nhìn thấy Trần Thương mỗi ngày bận bịu thành như vậy, Dương Giai Tuệ cũng đau lòng.
Hơn nữa, thân thích bao nhiêu?
Ba cô tám dì, Dương Giai Tuệ cũng không ngốc, ân tình quy ân tình, nhưng cái này không có quan hệ với ân tình.
Nếu cô em chồng trong nhà rất cần tiền kết hôn, Dương Giai Tuệ sẽ cho mượn, thế nhưng thứ này, không giống nhau, vẫn là không nói tốt hơn.
Dương Giai Tuệ chỉ có thể nói:
- Đây là mỹ phẩm dưỡng da Trần Thương và cô gái kia mua cho chị, là mua từ nước ngoài, có thể hiệu quả tốt một chút.
Mọi người nghe xong, lập tức chợt hiểu ra.
Chỉ là vẫn hơi kinh ngạc
Trần Đại Hải tại bên trong anh chị em này, một mực thuộc về loại hình trung thực, nuôi hai đứa con trai, áp lực lớn nhất, kiếm được cũng ít nhất, nói câu không dễ nghe, những anh em rể đối với ông là người một nhà cũng không phải rất tôn kính.
Chị em gái đều là còn dễ nói, người một nhà đây.
Mà trước đây Trần Đại Hải này cũng không so đo nhiều như vậy, ở quê luôn chăm sóc cha mẹ, những chị em gái này đều cảm kích.
Bên này Trần Kiến Sơn và Trần Đại Hải từ bên trong đi ra, mang theo hai chai rượu ngon nói:
- Đi thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm.
Các em rể đều gật đầu.
Trần Kiến Sơn nơi này thuốc xịn rượu ngon nhiều, bọn họ tới, Trần Kiến Sơn cũng không keo kiệt, đều cho phát một chút.
Tiệm cơm không xa, một đoàn người trực tiếp đi bộ qua.
Bảng hiệu tiệm cơm quán rượu Tấn Dương rất vang, hơn năm mươi năm.
Trần Thương khi còn bé luôn ngóng trông tới chỗ này ăn bữa cơm, Trần Kiến Sơn cũng hào phóng, mỗi lần đều nuông chiều mấy đứa trẻ họ, gọi cũng tương đối nhiều.
Hàng năm cứ như vậy hội tụ một lần vô cùng náo nhiệt, Trần Kiến Sơn làm anh cả cũng coi là ra dáng.
Trần Kiến Sơn cười nói:
- Đến đây, năm nay, chuyện tốt nhiều, chúng ta cùng nhau uống một ly, chúc mừng một chút, Trần Thương công tác cũng ổn định, sắp kết hôn, làm bác cả, chỉ hi vọng các cháu trẻ tuổi đời này, làm rất tốt! Sau này chúng ta già, có thể mang chúng ta đi ra ăn một bữa ngon! Ha ha...
Trần Kiến Sơn nói chuyện rất có trình độ, kéo theo tâm trạng của mọi người.
Trần Đại Hải lái xe không uống rượu, mà sau khi Trần Thương uống, cũng lần lượt kính các trưởng bối một vòng.
Đi làm rồi, thứ cần hỏi cũng nhiều rồi.
- Trần Thương, tỉnh thành bên kia kiếm được có ổn không?
Cái này đại cô phụ hỏi.
Trần Thương gật đầu:
- Vẫn ổn ạ, ấm no hẳn là không vấn đề gì.
Đại cô thì là cười nói:
- Cha mẹ cháu thật là không dễ dàng, tạo điều kiện cho hai sinh viên các cháu, sau này phải đối xử với cha mẹ cháu tốt một chút
Trần Thương thì gật đầu cười một tiếng.
Trần Đại Hải nói:
- Đóa Đóa, anh của cháu năm nay muốn đi thủ đô bồi dưỡng đây, đợi đi đến thủ đô để nó mời
Trần Đóa cười nói:
- Cháu khẳng định đi
Bên này con trai Trần Kiến Sơn trở về, hôm nay cậu ta đi nhà mẹ vợ dạo qua một vòng, mang theo vợ qua tham gia tụ hội.
Nhìn thấy Trần Thương bất đắc dĩ cười nói:
- Trần Thương năm nay tới! Ở vài ngày?
Trần Thương cười nói:
- Anh, ở thời gian rất dài, có thời gian tới nhà ngồi một chút, em mang theo mấy chai rượu ngon.
Trần Trạch rất hay chăm sóc Trần Thương và Trần Lạc, anh ta đã lớn tuổi rồi, ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, hơn nữa hiện tại phụ trách chuyện công ty bên kia, vô cùng thành thục.
Khi còn bé Trần Kiến Sơn bận bịu, đi theo ông bà nội học nghề, khi đó Trần Trạch đã đưa Trần Thương đi chơi, tình cảm hai người rất tốt.
Trần Trạch lập tức cười nói:
- Không thành vấn đề
Trần Kiến Sơn chào hỏi con trai ngồi xuống:
- Đúng rồi, Trần Trạch, ngày mai con theo cha về trong thôn một chuyến, cha mẹ người yêu Trần Thương muốn tới, cha đến uống chút, con bồi tiếp uống rượu đi.
Trần Trạch nghe Trần Thương kết hôn, lập tức vui vẻ:
- Tốt! Tiểu tử em tìm đối tượng cũng không nói với anh, tháng bảy anh đi tìm em, sao lúc đó em không nói?
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Khi đó thật đúng là làm không chu đáo
Có điều, Trần Trạch chợt nhớ tới cái gì:
- Cha, vậy con... gọi cuộc điện thoại cho cục trưởng Triệu bên kia?
Trần Kiến Sơn nghĩ tới nghĩ lui:
- Chuyện này rồi nói sau, ngày mai chúng ta đi về nhà một chuyến.