Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 867 - Chương 868: Được Thị Trưởng Trần Gọi Là Anh (Phần Một)

Khi bac si mo hack full
Chương 868: Được Thị Trưởng Trần Gọi Là Anh (Phần Một)
 

Bên này đang náo nhiệt ăn cơm, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào

- 120 đúng không? Đúng đúng đúng, đứa trẻ nhà tôi bị hóc ở cổ họng! Cứu mạng, chúng tôi ở quán rượu Tấn Dương

m thanh ồn ào vang lên, theo bản năng mặt Trần Thương biến sắc, lấy cái ghế tựa ra rồi nói:

- Cha, con đi ra ngoài một chuyến

Nói xong, thì đi ra ngoài ngay

Bên này, đám người Trần Kiến Sơn và Trần Đại Hải nghe thấy âm thanh, rối rít đi ra ngoài.

Chỉ thấy gian phòng cách vách đã sớm loạn thành một đoàn

Một đứa trẻ ba tuổi đứng ở chỗ kia mặt xanh xao, môi bầm tím, che cổ họng đau đớn, hô hấp khó khăn, nửa ngày cũng không thở được

Lúc này, Trần Thương lập tức phản ứng lại

Đây là khi đồ ăn nghẹn trong cổ họng, tạo thành cấp tính

Nói dễ hiểu một chút thì chính là bị sặc

Khi ăn cơm hoặc uống nước, ít nhiều cũng sẽ gặp loại chuyện này.

Một khi bị sặc, thân thể con người sẽ bắt đầu tự cấp cứu, đó cũng chính là phản xạ ho khan

Nhưng mà, đây còn tính là nhẹ, bạn có thể ho khan ra thì đường ho hấp vẫn còn thông suất, chỉ là bị nghẹn một chút ở cổ họng, sau khi ho khan sẽ tự động nôn ra từ đó cũng đạt được mục đích tự cứu mình

Nhưng mà

Một khi bị nghẹn nghiêm trọng, cổ họng bị vật chặn lại thì đừng nói là ho khan, đến cả hít thở cũng không được, nói trắng ra là bị độc chết

Bây giờ chính là thời gian rất nguy hiểm.

Theo bình thường mà nói, nhóm người thường bị dị vật mắc nghiêm trọng trong cổ họng là trẻ em, bởi vì bọn trẻ ăn cái gì cũng không quá nghiêm túc, dễ ngẩn người, nói chuyện, cười to, thậm chí là chơi đùa

Với lại cổ họng trẻ em khá hẹp, cho nên rất dễ bị nghẹn

Chắc chắn không nên xem thường loại nghẹn này, một khi bị nghẹn nghiêm trọng xảy ra, tỷ lệ tử vong có thể lên đến hơn 66%, trước khi xe cấp cứu đến, đã ngạt thở, tim chợt ngừng, không lâu sau sẽ tử vong

Đúng lúc đó, Trần Thương không để ý tới những thứ khác, nhìn nhóm người loạn lên vây quanh lại, Trần Thương chạy thẳng vào

- Tôi là bác sĩ, mọi người nhường đường một chút

Trần Thương trực tiếp nói ra thân phận

Mọi người vừa nghe có bác sĩ tới, ánh mắt lập tức sáng lên.

- Mau mau tránh ra

Lúc này, một người đàn ông lớn tiếng nói:

- Đừng loạn, mọi người im lặng một chút

Lời người đàn ông nói rất có trọng lượng, cả phòng lập tức yên tĩnh lại.

Mà sau khi Trần Thương vào, người đàn ông trung niên kia lập tức trợn tròn hai mắt:

- Bác sĩ Trần?

Trần Thương cũng kinh ngạc:

- Thị trưởng Trần

Người đàn ông trước mặt này không phải là người khác, mà chính là thị trưởng của thành phố Tấn Dương, Trần Quốc Hoa

Sau khi Trần Quốc Hoa nhìn thấy Trần Thương, vẻ mặt lập tức mừng rỡ

- Mau vào! Bác sĩ Trần, mau cứu đứa trẻ đi

Trần Thương gật đầu, không nói chuyện thêm

Mà trong lòng Trần Quốc Hoa rất vui vẻ, có Trần Thương ở đây, đứa trẻ này được cứu rồi.

Lúc này, mọi người đều yên lặng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.

Mà Trần Kiến Quốc và Trần Trạch nhìn Trần Quốc Hoa một cái, dừng chân kinh ngạc nhìn.

Đây không phải là thị trưởng Trần à?

Ông ta... Tại sao ông ta lại quen biết với Trần Thương?

Trần Quốc Hoa với họ không phải là người cùng cấp bậc, người ta đường đường là lãnh đạo của thành phố Dương, với lại bây giờ mới hơn bốn mươi tuổi, tuổi trẻ tài cao.

Lúc này, Trần Thương nhìn vẻ mặt đứa trẻ càng tím hơn, nhưng mà ý thức còn rất rõ ràng, nhưng bị doạ sợ, hai tay ôm cổ, muốn khóc cũng khóc không được

Trần Thương vội vàng ôm bé lên, đặt trên đùi, an ủi một câu:

- Thả lỏng một chút

Sau khi nói xong trực tiếp nắm tay phải thành quả đấm,

Ngón cái hướng vào bên trong, đặt dưới vị trí của xương ngực, thật ra đặt ở đây chính là muốn gây ảnh hưởng đến chỗ bị nghẹn

Tiếp đó, Trần Thương dùng tay trái ôm đứa trẻ, sau đó nâng từ dưới lên rồi từ trước đưa về sau rồi đột nhiên dùng sức

Trong đầu Trần Thương lập tức xuất hiện bản đồ bốn chiều, có thể cảm giác rõ ràng song song với việc mình dùng sức, trong nháy mắt dưới tổ chúc cơ hoành mềm đột nhiên đều bị một áp lực đẩy lên, khiến cho áp lực bên trong lồng ngực lập tức tăng lên

Thật ra thì, vốn là khi hít thở khó khăn, bên trong lồng ngực vẫn còn sót lại không khí, mà vào giờ phút này, song song với áp lực, trong nháy mắt số không khí còn sót lại bên trong phổi sẽ biến thành như một dòng khí, trực tiếp đẩy lên phía trên, tạo thành dòng khí khá mạnh

Thức ăn vốn nghẹn trong cổ họng bây giờ giống như đạn vậy, bị dòng khí đó đẩy ra ngoài

Lúc này, miệng đứa trẻ mở to ra, một đồ vật nôn ra phía trước

Trần Thương cúi đầu nhìn một cái, là một viên đậu phộng “Tội ác tày trời”

Mà lúc này, đứa trẻ trong ngực bắt đầu dữ dội thở gấp

Trần Thương nói với một người bên cạnh:

- Vừa nãy ai gọi 120, bảo họ không cần tới nữa.

Đứa trẻ chỉ tầm ba bốn tuổi, đương nhiên là bị doạ sợ rồi, đặt mông ngồi dưới đất, thở phì phò nửa ngày.

Cũng không khóc không ầm ĩ.

Loại cảm giác vừa rồi, có thể sẽ khiến cho bé cả đời không quên

Bên này, đứa trẻ lấy lại được sức, một nhóm người thân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một cô gái trẻ tuổi vội vàng ôm đứa trẻ, chuyện vừa rồi, cũng khiến cho cô bị dọa sợ.

Mặc dù không biết chuyện có đáng sợ hay không, nhưng mà... Nhìn cũng rất doạ người

Ai có thể nghĩ đến, khi ăn cơm cười một cái, suýt nữa cười đến mạng cũng không còn....

- Cám ơn! Cám ơn bác sĩ

- Đúng vậy! Rất cảm ơn anh...

Mọi người rối rít đứng dậy, nói cảm ơn với Trần Thương.

Mà Trần Thương nhìn thấy đứa trẻ không có chuyện gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đó chính là điển hình của biện pháp sơ cứu Heimlich.

Nó được khen là phương pháo cấp cứu cứu được nhiều người nhất trên thế giới

Mà người phát minh ra phương pháp Heimlich được sách Danh Nhân thế giới khen tặng vì:

- Người cấp cứu nhiều nhất trên thế giới

Điều này cũng không khoa trương, mặc dù nhìn rất đơn giản nhưng lại rất hiệu quả, nhưng mà... Bên cạnh có bao nhiêu người biết đến?

Loại cấp cứu thông thường này nên được phổ biến nhiều hơn trong nước.

Bên này, Trần Quốc Hoa nhìn thấy đứa trẻ không sao, cũng thở phào nhẹ nhõm:

- Bác sĩ Trần, cháu là ân nhân cứu mạng của đứa bé này

Trần Thương cười một tiếng:

- Chú đừng khách sáo, không có chuyện gì là tốt rồi.

Sau một phen ồn ào, hứng thú ăn cơm của mọi người cũng hơi giảm đi.

Mà sau khi Trần Quốc Hoa chào mọi người đi về, thì cầm hai chai mao đài trực tiếp đến phòng ăn của Trần Thương.

Trần Thương không nhịn được nói:

- Thị trưởng Trần, chú bận việc đi, không cần khách sáo với cháu đâu.

Trần Quốc Hoa lắc đầu, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Đây làm sao có thể gọi là khách sáo chứ, coi như là cậu đã giúp tôi hai ơn lớn.

- Tôi nói, khi về thằng nhóc nhà cậu phải cho tôi số điện thoại, nếu không phải hôm nay đúng lúc gặp được cậu, đoán chừng chuyện này chắc chắn còn chưa xong

Trần Thương lúng túng cười một tiếng:

- Thị trưởng Trần chú quá bận rộn, cháu cũng không tiện quấy rầy chú.

Trần Quốc Hoa rất cho Trần Thương mặt mũi, nói chuyện cũng không kiêu ngạo:

- Đến Tấn Dương, chính là đến nhà, chú tiếp đãi cháu, lần sau đi An Dương, cháu lại tiếp đãi chú

Trần Thương cười một tiếng:

- Dạ! Đến An Dương, chú cứ gọi cho cháu.

Thật ra thì, người như Trần Quốc Hoa, đi đâu mà không phải có một đống người tranh cướp để tiếp đãi chứ?

Đây chính là cho Trần Thương thể diện

Trần Quốc Hoa cười một tiếng:

- Đến, tôi tới kính mọi người một ly! Tôi và tiểu Trần cũng là bạn cũ, không ngờ hôm nay lại gặp được, tiểu Trần chính quý nhân trong số mệnh của tôi, hôm nay tôi kính mọi người một ly

Bình Luận (0)
Comment