Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 870 - Chương 871: Hai Gia Đình, Người Một Nhà

Khi bac si mo hack full
Chương 871: Hai Gia Đình, Người Một Nhà
 

Trần Đại Hải, Dương Giai Tuệ, Trần Kiến Sơn và Trần Đóa đã chờ ở bên ngoài.

Nhìn thấy Trần Thương và Tần Duyệt từ trong xe xuống, người một nhà đều nở nụ cười.

Bên này, sau khi Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân xuống xe vừa vặn có thể nhìn thấy nguyên chỗ núi lớn, một luồng không khí thanh tân đập vào mặt, lập tức bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu.

Trên núi, mùa đông.

Khuyết điểm duy nhất chính là lạnh

Cũng may người một nhà đã sớm chuẩn bị, mặc chính là áo lông.

Sau một phen giới thiệu thì vội vàng chào hỏi rồi tiến vào nhà.

Tần Duyệt nhìn con chó kia, lập tức mắt sáng rực lên

Chạy trước đi qua muốn nhìn nó.

Con chó vàng nguyên bản còn muốn ứng phó việc phải làm là kêu vài tiếng biểu đạt một chút là có chó giữ nhà.

Thế nhưng mà nhìn thoáng qua Tần Duyệt, lập tức bất đắc dĩ quay đầu, cái mông hướng về phía Tần Duyệt, uể oải đi vào trong chuồng.

Tần Duyệt chẳng biết tại sao, mỗi lần nhìn con chó vàng này luôn không nhịn được muốn trêu đùa một phen.

Tần Duyệt đếm số gà bên trong rào chắn, lập tức sững sờ, mất đi ba con gà mái

Đại Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, gà của chị đại, đều do những người này, kiếp sau không cần làm gà...

Hiện tại nông thôn là dùng khí thiên nhiên và lò treo tường, trong nhà cũng là hơi ấm, vào phòng, còn là rất ấm áp.

Lúc này chưa đến mười giờ sáng, một đám người ngồi xuống vây quanh bàn trà, lúc này Tần Duyệt ngược lại thành nữ chủ nhân, chạy trước chạy sau, bưng trà rót nước

Điều này làm cho mắt ông Tần trừng lớn

Đây là con gái nhà mình à?

Sao đổi chỗ ở là bỗng nhiên biến thành người khác rồi?

Ở nhà mà có thể hiểu chuyện một nữa như vậy cũng được đi

Cái này cũng quá giả rồi.

Ký Như Vân cũng hơi nghẹn họng trân trối nhìn...

Tần Duyệt rõ ràng đã coi nơi này như nhà mình, chính mình là nữ chủ nhân

Hai người già liếc nhau, từ trong mắt nhau thấy được kinh ngạc

Trần Kiến Sơn cười ha hả nói:

- Duyệt Duyệt thật là hiểu chuyện, Đóa Đóa, con phải học chị của mình nhiều một chút

Trần Đóa cười hì hì nói:

- Chị à, chị thật là xinh đẹp

Tần Duyệt thấy có người khen mình xinh đẹp, tự nhiên cũng cực kỳ vui vẻ.

Buổi sáng còn sớm, người một nhà ngồi xuống hàn huyên.

Trong phòng ngồi không yên, dứt khoát đi ra, mang theo Tần Hiếu Uyên đi dạo bốn phía.

Nhà bên cạnh nhà Trần Thương là một căn phòng cũ, cũng là nhà của Trần Thương.

Trần Đại Hải bỗng nhiên nói:

- Ông Tần, chờ qua mùa xuân, sẽ phá căn phòng này đi, rồi ở chỗ này xây một phòng ở mới, sau này mùa hè các người có thể đến trong núi nghỉ mát.

Nhìn phong cảnh nơi này không tệ, người một nhà cũng là hơi ý động.

Tần Duyệt nghe xong, lập tức phụ họa nói:

- Đúng, con cũng cảm thấy nơi này đặc biệt thích hợp dưỡng lão, ăn uống cũng sạch sẽ.

Trần Kiến Sơn gật đầu cười nói:

- Lão tứ, như vậy đi, chờ tháng tư anh sẽ sai người của công ty đến phá chỗ này đi, cho xây lại một căn phòng nhỏ.

Người một nhà ăn nhịp với nhau, quyết định.

Buổi trưa, lão Trần tự mình xuống bếp, làm một bữa tiệc lớn.

Tay nghề của ông Trần là thật không tệ.

Mà hôm nay Tần Hiếu Uyên cũng bỏ hết tiền vốn, lấy mấy chai rượu tốt nhất mình trân tàng ra, ba người đàn ông vui vẻ uống.

Uống rượu, chính là lúc vui vẻ, uống đến say mới dễ hát

Mọi người cười cười nói nói cực kỳ vui vẻ, ngược lại cũng thật giống như là người một nhà.

Sau khi ăn cơm xong, Ký Như Vân vội vàng theo đi ra muốn rửa chén, Dương Giai Tuệ chối từ đủ kiểu, thực tế không lay chuyển được, hai người ở trong phòng bếp hàn huyên.

Tần Hiếu Uyên cao lớn, nhưng do làm việc trong văn phòng lâu ngày không phơi nắng mưa, da thịt trắng mịn, còn Trần Đại Hải thì có nước da ngăm đen, trông như một “mãng phu”

Ba người ngồi đó, trầm ngâm uống rượu và chậm rãi trò chuyện.

Tần Hiếu Uyên không khách khí, có thể tán gẫu với Trần Kiến Sơn, mà ba người cũng rất vui vẻ.

Trần Kiến Sơn cười nói:

- Ông Tần, cả Đại Hải nữa, tôi làm bác cả, tất cả đều thu vào mắt, tôi sẽ nói lời công bằng.

- Trần Thương, đứa nhỏ này, tôi nhìn nó lớn lên, tuy rằng không ưu tú bằng người khác, nhưng có một điều phải nói, đứa nhỏ này đáng tin cậy

- Duyệt Duyệt, bác cả nói con nghe, con lựa chọn tiểu Trần, bác không thể đảm bảo điều gì khác, nhưng bác dám khẳng định rằng đứa trẻ này không tồi và sẽ đối xử tốt với con.

- Nếu một ngày nào đó nó bắt nạt con, con cứ đến tìm bác, bác sẽ thay con xử lý nó

Câu nói này khiến mọi người bật cười.

Tần Duyệt cười hì hì:

- Cảm ơn bác cả

Trần Kiến Sơn đột nhiên sững sờ:

- Ôi, cũng đã đổi cách gọi rồi, lanh quá lanh quá, chắc chắn phải đưa một phong bao lì xì lớn

Mọi người đều cười ha hả.

Đàn ông chính là vậy, nghĩ gì nói đó, không kiêng kỵ gì nhiều.

Trần Đại Hải không thích nói chuyện nên chỉ cười và uống rượu.

Cả ba người họ không uống nhiều mà chỉ uống một chai rượu Mao Đài, nên cứ uống nhâm nhi.

Không nhiều rượu, nhưng tất cả đều rất vui vẻ

Trần Thương không uống rượu, buổi chiều, Trần Đại Hải nói với Trần Thương:

- Trần Thương, buổi chiều dắt theo Duyệt Duyệt sang biếu quà cho bác con.

Ở Tấn Dương vẫn còn giữ thói quen tặng quà cho họ hàng.

Tần Duyệt vừa nghe xong cười vui vẻ đứng dậy muốn đi ngay.

Khi Trần Thương về nhà, anh có mua một số thứ cho người thân để đi chúc Tết, tất cả đều được cất trong cốp xe, nhưng vẫn chưa lấy xuống.

Sau khi Trần Đóa đi ra về, anh ấy cười nói:

- Anh trai, chị dâu, hai người đi trước đi. Em sẽ không làm bóng đèn đâu. Chờ anh chị về lại thủ đô thì chúng ta lại tụ tập nhé

Trần Thương hài lòng xoa đầu Trần Đóa:

- Được! Rất hiểu chuyện! Chờ khi tới thủ đô sẽ mời em một bữa cơm thịnh soạn

Tần Duyệt cũng cười gật đầu:

- Đúng vậy

Mọi người đều cười vui vẻ.

Sau khi xe nổ máy, Trần Thương cười nói:

- Đi thôi, Tiểu liếm, anh dẫn em đi dạo một chút

Tần Duyệt phối hợp rất tốt:

- Quá vui

Trần Thương cười cười, đối với cô gái này, anh ngày càng yêu thích.

Có lẽ đôi khi, tình yêu không cần bày tỏ quá nhiều, một lời nói cũng khiến người ta hạnh phúc dài lâu.

Các cô chú đều vây quanh, Trần Thương đưa Tần Duyệt đến nhà bên cạnh, tặng quà xong thì ngồi nói chuyện phiếm.

Biết rằng Trần Thương và Tần Duyệt đều là bác sĩ, những người chú và người cô lớn tuổi này không thể không tham khảo thêm về bệnh tình của họ.

Trần Thương và Tần Duyệt cũng kiên nhẫn trả lời.

Người trong làng thường ngại đi khám bệnh, đây là chuyện thường tình, ai bệnh vặt thì dựa vào sức đề kháng, bệnh nặng thì kéo dài, bệnh nan y thì chờ đợi.

Trần Thương giải thích câu hỏi của họ một cách chi tiết và sau đó thì trò chuyện với họ.

Nhưng họ cũng không ngồi lâu, dù sao Dương Giai Tuệ cũng có năm anh chị em, họ buổi chiều đi dạo xong liền ổn định đứng dậy rời đi.

Người hàng xóm ở vừa nhìn Trần Thương và Tần Duyệt rời đi, không khỏi hỏi:

- Đây là con của Trần Đại Hải ở thôn Nam Sơn? Đã lớn thế rồi à

- Ừ, lái xe đẹp như vậy, hiện đang làm gì thế? Có cô bạn gái xinh quá, như một ngôi sao

Cô chú tự hào nói:

- Họ đều là bác sĩ của bệnh viện lớn trên tỉnh! Làm việc chính quy...

Nghe cô chú khen ngợi, mọi người cũng gật đầu mà hâm mộ, dù sao trong mắt mọi người, làm bác sĩ ở tỉnh là chuyện rất đáng tự hào.

Buổi chiều dẫn theo Tần Duyệt tới bốn nhà họ hàng, lúc trở về đã là 6 giờ tối.

Hôm nay gia đình Tần Hiếu Uyên ở lại đây, ngày hôm sau mới trở về, nhưng Trần Kiến Sơn thì đã trở lại thành phố Tấn Dương từ sớm.

Bình Luận (0)
Comment