Bản tính Dương Giai Tuệ tương đối không thích nổi bật, nếu không hôm nay cô sẽ không giấu giếm chuyện phẫu thuật thẩm mỹ.
Cô cho rằng những điều này chỉ đang gây rắc rối cho con trẻ
Già rồi, không cần nói chút chuyện to nhỏ này cho bọn trẻ, chỉ cần đừng tạo phiền phức là được.
Dương Giai Tuệ nghĩ ích kỷ hơn, cô nghĩ rằng mình chỉ cần thu xếp tốt chuyện trong nhà thôi.
- Còn nữa, chúng ta đừng đi nói những chuyện của Trần Thương, nếu không… Rắc rối xuất hiện thì tự đứng ra giải quyết
Trần Đại Hải nghe thấy vậy thì cười xấu hổ.
Anh hiểu ý vợ, gật đầu:
- Tôi còn không hiểu cài này à?
Anh chỉ là không thể giả vờ vui vẻ được, nên kìm nén đến luống cuống thôi
Sắc mặt Dương Giai Tuệ trắng bệch:
- Thật không có tiền đồ, lại nói con trai của anh hiện tại như thế này, nếu sau này giỏi giang hơn, thì phải làm sao? Đã lớn như thế, anh không thể giữ một chút khiêm tốn hả?
Nói điều này khiến Trần Đại Hải hoảng loạn
- Phải rồi, vợ à. Những gì em nói... Anh nghĩ lại thật sự nếu có, cho nên khiêm tốn chút, nên hạ, nên hạ
Ngoài miệng thì nói khiêm tốn, nhưng lại vừa ngâm nga một bài hát nhỏ trong miệng vừa lái xe về nhà.
Ông đã đi trên con đường này hàng chục năm nên rất quen thuộc
Nhưng lần này đi có vẻ là lần hạnh phúc nhất
…
…
Những hộ gia đình trong cư xá của Tỉnh Nhị Viện thuộc thành phố Đông Dương.
Cả nhà Tần Hiếu Uyên hơi bồn chồn lo lắng, họ cảm thấy chút khẩn trương khi lần đầu tiên đi đến cửa nhà thông gia.
- Vợ ơi, em đang mặc gì vậy?
- Vợ à, anh có nên đeo cà vạt không?
- Cái này... Cần phải đổi xe không?
- Anh có nên lái chiếc Mercedes-Benz của đứa thứ hai không?
Tần Hiếu Uyên đi tới đi lui, gần như phát hoảng, Ký Như Vân nhìn chồng mình không khỏi dở khóc dở cười.
Không phải ông đường đường là một viện trưởng của Tỉnh Nhị Viện à, cứ như vậy chẳng chút tiền đồ gì cả?
Thật ra, rốt cuộc không thể trách Tần Hiếu Uyên được, đưa cô con gái gả tới cửa nhà người khác nên còn hơi bồn chồn, lo lắng.
Tần Duyệt cười nói:
- Cha à, cha không cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần mang theo vài chai rượu ngon là được rồi
Tần Hiếu Uyên cười:
- Không thành vấn đề
- Cuối cùng cũng có cơ hội lấy ra uống với ông thông gia, lại còn có thể tự mình nếm thử, nếu không thì... mình đã không nếm thử nó mấy năm rồi, một ngụm nhỏ cũng không, thật tốt
- Duyệt Duyệt, con nói cha nuôi con lớn như vậy, còn không bằng vài ngày của thằng nhóc Trần gia kia? Thật đúng là phản đồ.
Tần Hiếu không hề tức giận, đều là người trong nhà, không có gì đáng tranh cãi, chẳng qua là đang trêu chọc cô con gái mà thôi.
Tần Duyệt không khỏi nở nụ cười:
- Có đâu mà
Hai bên gia đình đều chuẩn bị.
Lần trước Trần Đại Hải nhìn thấy gia đình Tần Duyệt, ông đã mất ngủ cả đêm, nếu không hôm sau đã không uống chút rượu, ngủ liên tù tì mấy ngày.
Ký Như Vân cười:
- Ông lại nghĩ quá nhiều rồi, còn muốn cả thanh danh, cho con gái nhỏ phô trương như thế, là để dân làng dòm ngó hả?
- Bớt nghĩ đi, đã là trưởng khoa, lái xe xịn, nói xem ông muốn làm gì?
- Cũng không sợ bị người khác chê cười à
Tần Hiếu Uyên bị nói trúng tim đen, ông cười ha hả:
- Duyệt Duyệt, con không căng thẳng à?
Tần Duyệt ngạc nhiên:
- Căng thẳng? Sao con lại phải căng thẳng?
Ký Như Vân chế nhạo:
- Ông Tần à, cô con gái của ông đã sớm xem chỗ nào đó là nhà rồi, còn căng thẳng nữa à? Con gái về đến nhà vẫn còn căng thẳng à?
Đột nhiên, Tần Nguyệt sững sờ…
Mình…
Mình có hả?
…
…
Hôm sau trời vừa sáng, Tần Hiếu Uyên cầm lái xe của mình chậm rãi lên đường.
Ông đi qua thành phố Tấn Dương, dù sao chuyên gia trong tỉnh cũng thường xuyên mời đến hội chẩn, vì lẽ đó ông Tần cũng thường xuyên chạy tới chạy lui.
Đoạn đường này cũng rất quen thuộc.
Mà bên này, người một nhà Trần Đại Hải cũng giống vậy, buổi sáng hơn tám giờ Trần Đại Hải trong nhà chuẩn bị đồ ăn.
Trần Thương thì là thật sớm lái xe đi thành phố Tấn Dương đón gia đình Tần Hiếu Uyên.
Dù sao từ thành phố Tấn Dương đến thôn Nam Sơn còn phải đi xe hơn nữa giờ, ông Tần thật không chắc chắn biết đường.
Ước chừng 8: 30, hai chiếc xe gặp mặt ở phía dưới đường cao tốc
- Cha ơi, dừng xe
Tần Hiếu Uyên sững sờ:
- Dừng xe làm gì? Trực tiếp đi là được rồi?
Sau khi ông Tần dừng xe, Tần Duyệt ôm túi xách nhỏ của mình vui vẻ bừng bừng chạy qua bên Trần Thương.
Một ngày không gặp như là ba năm
Cái này đều cách một năm
Tần Duyệt nhớ nhà Trần bảo bối, nhớ cực kỳ nha
Trần Thương nhìn thấy Tần Duyệt chạy về phía mình, dứt khoát xuống xe.
Tần Duyệt thấy Trần Thương xuống, chạy càng vui vẻ hơn, trực tiếp chạy tới nhảy vào trong ngực Trần Thương
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, bế Tần Duyệt đang mặc áo lông vũ màu trắng lên quay một vòng
Tần Duyệt bắt đầu cười ha ha
- Trần bảo bối! Em nhớ anh sắp chết rồi
Tần Duyệt nũng nịu nói.
Còn chưa nói xong, thì Trần Thương đã hôn lên mặt một cái
Ông Tần ngồi trên xe thấy vậy thì tức giận ấn còi nhiều lần
Nha đầu này, quả nhiên đã coi nơi này là nhà
Mà Ký Như Vân ngồi ở tay lái phụ nhìn thấy Tần Duyệt và Trần Thương như vậy, trong lòng vui vẻ cực kỳ
Quay người cũng hôn ông Tần một cái
- Tốt bao nhiêu, em nhìn Duyệt Duyệt, giống như thấy được chúng mình lúc còn trẻ
Ông Tần bị hôn một cái, cũng sửng sốt một chút, sau khi sững sờ, bất đắc dĩ cười nói:
- Đúng vậy, lúc em còn trẻ, cũng xinh đẹp như nha đầu này
- Nha đầu này, bồi thường tiền hàng... Quá làm cho lão phu thất vọng
Ký Như Vân thì là thở dài:
- Đáng tiếc là... Anh không được đẹp trai như Trần Thương người ta! Nhìn vào cảm giác không mạnh
Một câu làm cho ông Tần vô cùng tức giận.
- Ai... Hai người các em, chắc chắn phải làm anh tức chết mới được hả?
Ký Như Vân cười nói:
- Nói đùa, khi đó anh cũng hơi đẹp trai! Không đúng, bây giờ anh cũng đẹp trai, mà lại là càng ngày càng nam tính hơn
Tần Duyệt không ở đây, lời hai người rất là buồn nôn.
Ông Tần nghe xong, trong lòng lập tức bắt đầu đắc ý.
Bên này Tần Duyệt vui vẻ theo Trần Thương vào trong xe, chạy vào tay lái phụ:
- Trần bảo bối, lái xe, dẫn đường.
Trần Thương:
- Xin tuân lệnh! Đại tiểu thư ngồi vững vàng
Tần Duyệt cho gọi điện thoại Ký Như Vân:
- Mẹ, hai người đi theo chúng con là được rồi, chúng con ở phía trước dẫn đường
Ông Tần sững sờ, nói thầm một tiếng:
- Nha đầu này, nhìn thấy Trần Thương thì không còn biết cha mẹ gì nữa
Nhìn Panamera phát động, cũng đi theo.
Chạy tại vòng quanh núi đường lớn bên trên, nhìn trên núi y nguyên trở mình xanh biếc tùng bách, Ký Như Vân bất đắc dĩ nói:
- Nơi này nhìn thật sự không tệ
- Đáng tiếc là mùa đông, chẳng còn gì nữa, đợi đến khí trời tốt, thật có thể tới du lịch
Tần Hiếu Uyên nhẹ gật đầu:
- Ừm! Đúng vậy, sau này về hưu, mùa hè có thể tới trên núi nghỉ mát
Xe chạy chậm rãi, bỏ ra hơn ba mươi phút mới đến trong thôn.
Thôn Nam Sơn vẫn bảo lưu tập tục thăm người thân về quê ăn tết, xe ngược lại là tăng lên không ít.
Tần Hiếu Uyên xe cũng hoàn toàn chính xác không có gây nên quá nhiều sự chú ý.
Cửa nhà Trần Thương có một sân đất khá là rộng, song song thả đậu chiếc xe căn bản không phải vấn đề.