Trần Thương ngẩng đầu nhìn lên, nhịp tim càng ngày càng thấp, độ oxy trong máu cũng đang giảm xuống, huyết áp cũng bắt đầu giảm xuống
Trần Thương lập tức cau mày
Vội vàng nói:
- Chuẩn bị Atropin
Bên này Trầm Tu Viễn đã bắt đầu chuẩn bị, thuốc trừ sâu DDVP những người dùng Atropin trúng độc Phốt-Pho hữu cơ từ thuốc trừ sâu là thường thấy, Trầm Tu Viễn cũng không xa lạ gì.
Nhưng mà
Trần Thương bỗng nhiên nói:
- 16 mg
Những lời này, trực tiếp doạ Trầm Tu Viễn sợ hết hồn, Kế Khúc đang chạy vào cũng lập tức kinh ngạc
- Bao nhiêu?
Trần Thương tiếp tục nói:
- 16 mg tiêm vào tĩnh mạch
Lời nói của Trần Thương ở trong phòng cấp cứu giống như tiếng sấm vậy, doạ Trầm Tu Viễn và chủ nhiệm khoa cấp cứu đúng lúc đi vào trợn to hai mắt
16 gm Atropin tiêm vào tĩnh mạch
Anh điên rồi à?
16 gm
Không phải tiêm cơ
Càng không phải là truyền nhỏ giọt vào tĩnh mạch
- Có thể là quá nhiều không?
Kế Khúc nhíu mày hỏi.
Trần Thương trầm giọng nói:
- Phải như vậy
Lúc này, Tần Hiếu Uyên cũng nói:
- Lần đầu sử dụng Atropin phải đúng lượng, giúp cho trong máu nhanh chóng đạt được nồng độ thuốc hiệu quả, như vậy vừa có thể phòng ngừa chất xúc tác biến chất dẫn đến trúng độc, hơn nữa còn có thể trong đoạn thời gian đấy giảm bớt hoặc thậm chí là tiêu loại bỏ triệu chứng trúng độc
- Mới nhất là trên chỉ nam có thể dùng đến 20 gm, có thể, không phải là vấn đề, hơn nữa tiêm tĩnh mạch có thể nhanh chóng đạt được hiệu quả nồng độ thuốc trong máu
- Mà bây giờ người bệnh trúng độc khá cao, thuộc về loại nặng
Nghe Tần Hiếu Uyên nói như vậy, Kế Khúc cũng không nói nhiều, Tần Hiếu Uyên người ta là danh y cả nước, chuyên gia nội khoa.
Là rất có năng lực tin phục
Đây chính là lực kính sợ của danh tiếng lực.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Hiếu Uyên tới, ông lo lắng Trần Thương không chịu được tình cảnh.
Bên này, đã bắt đầu rửa ruột.
Trong nháy mắt 16 mg cũng bắt đầu có hiệu quả
Y tá nhìn thấy máy theo dõi điện tim lập tức vui mừng:
- Nhịp tim trở lại, mạch đập cũng tăng nhanh, độ oxy trong máu lên cao, cơ bản đã trở lại bình thường
Trần Thương cúi đầu kiểm tra, cũng không có xuất hiện triệu chứng Atropin.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua
Vẫn còn tiếp tục cấp cứu.
Nửa giờ... Đã qua, Trần Thương cau mày, còn không có phản ứng với Atropin?
- Tiếp tục tiêm Atropin vào tĩnh mạch
Bên này Trầm Tu Viễn cũng không do dự, vẫn tiếp tục chuẩn bị
Vốn là loại cấp cứu này lúc đầu đã nên tiêm đủ lượng, dùng thuốc lại
Nhưng mà... Chẳng qua là anh không biết tiêm bao nhiêu mới tính đủ
Thật ra thì, họ còn lo lắng là trúng độc Atropin.
Trúng độc thuốc cũng khá nguy hiểm.
Thật ra thì cấp cứu chính là đang khiêu vũ trên mũi kim
Không ngừng tìm ra cực hạn của chữa trị.
Không ngừng dựa vào biểu hiện, triệu chứng của người bệnh rồi có cách điều chỉnh và giải quyết thích hợp.
Đây chính là cái gọi là thấy chiêu phá chiêu, binh tới tướng đỡ
Nếu như nói cấp cứu là nghệ thuật đẹp nhất, sẽ không có ai nghi ngờ.
Bởi vì bản thân cơ thể con người chính là một trong những tác phẩm tự nhiên thần kỳ nhất.
Lấy tính mạng cơ thể con người coi như tiền đặt cược, mỗi một lần, đều phải hết sức ứng phó.
Nắm chắc mỗi một loại thuốc cấp cứu, đối với bác sĩ cấp cứu mà nói là rất quan trọng
Sai một ly đi ngàn dặm
Mà Trần Thương rất nắm chắc về cấp cứu trúng độc, hơn nữa đối với thuốc cấp cứu anh cũng nắm chắc
Thông qua triệu chứng các dấu hiệu của người bệnh, anh có thể đoán được mức độ bây giờ của Lý Đan là gì
Trên đồ thị bốn chiều trước mắt anh, Trần Thương dường như có thể thông qua triệu chứng lúc này của người bệnh, về các dấu hiệu của hắn, và chất độc trong cơ thể, Atropin, Acetylcholine... Chờ một trực giác cảm nhận
Lúc này, đột nhiên Lý Đan lại bắt đầu co quắp
Trần Thương suy nghĩ trong chốc lát, lập tức nói:
- Scopolamine, 2gm, tiêm vào tĩnh mạch
Atropin là nhằm vào chủ thể M, cũng chính là Muscarin.
Mà Scopolamine lại chủ yếu nhằm vào là củ thể N, cũng chính là Nicotin.
Cả hai đều khác nhau hoàn toàn.
Scopolmine tác dụng với động mạch tim, nhưng mà lại có hiệu quả rõ rệt với hệ thống thần kinh, có thể loại bỏ kích thích ở trung tâm, có hiệu quả rõ rệt với cơ bắp rung động.
- Pralidoxime...
Cái này, Trần Thương không cần phải nói, Trầm Tu Viễn cũng biết.
Hiệu quả của Pralidoxime rất tốt, là loại thuốc trước mắt được lựa chọn đầu tiên để cấp cứu trúng độc thuốc trừ sâu Phốt-Pho hữu cơ
Từng y lệnh liện tục được truyền ra
Triệu chứng của Lý Đan không ngừng thuyên giảm, hiệu quả trúng cũng đang được cải thiện.
Nhưng mà không có ai dám lơ là sơ suất.
Bởi vì, chữa trị trúng độc Phot-Pho hữu cơ, còn một vấn đề là phản thuốc.
Mà cơ chế phản thuốc này, còn thiếu tiêu chuẩn không rõ.
Mà với phản thuốc này, trước mắt vẫn chưa có phương pháp hiệu quả nào.
Nói dễ hiểu một chút, chính là nếu vòng thứ nhất chữa trị không phản thuốc, có thể sẽ an toàn, nếu như phản thuốc...
Thì GG
Bận rộn đến hơn nửa đêm, cuối cùng Lý Đan cũng ổn định lại.
Thấy cô đã bắt đầu ổn định lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Kế Khúc nhìn Trầm Tu Viễn:
- Bác sĩ Trầm, tối nay cậu cực khổ chút, Viện trưởng Tần, chủ nhiệm Trần, hai người cũng về nghỉ ngơi đi, chắc là sẽ không có chuyện gì nữa.
Trần Thương gật đầu một cái, nhìn đồng hồ, cũng đã hơn sáu giờ.
Nếu như là mùa hè, trời cũng đã gần sáng.
Thấm thoát đã đến giờ này.
Trần Thương nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Tần Hiếu Uyên và Tần Duyệt, đau lòng nói:
- Chú, Duyệt Duyệt, hôm nay đừng về, ở lại nghỉ ngơi thêm một ngày đi, ngày mai rồi lại về?
Tần Duyệt cũng ngáp một cái, mọi người đều hơi mệt.
Đặc biệt là Tần Hiếu Uyên, ngày hôm qua từ sớm đã lái xe tới, vốn đã không nghỉ ngơi tốt, trải qua giày vò như vậy, cũng hơi mệt một chút.
Tần Hiếu Uyên gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi phòng cấp cứu, cha mẹ Vương Phàm vội vàng đứng dậy, khuôn mặt đầy lo lắng bất an, không biết Vương Phàm đã tới từ lúc nào, thất hồn lạc phách.
Vương Phàm vội vàng chạy tới:
- Trần Thương! Trần Thương... Đan Đan thế nào rồi?
Cha mẹ của Vương Phàm cũng vội vàng nhìn Trần Thương.
Trần Thương thở phào nhẹ nhõm:
- Tạm thời đã tốt hơn nhiều, còn phải xem có thể ổn định lại hay không.
Lời Trần Thương nói là thật.
Mà đây bên, Trần Đại Hải cũng vội vàng chạy vào.
Ông tới đón bọn Trần Thương, nghe thấy không có chuyện gì, cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Về nhà đi
Gió heo may trong ngày đông càng thêm chút lạnh lẽo.
Tuy dày đặc nhưng cũng chỉ có chút hơi lạnh.
Ngồi trong xe ấm áp hồi lâu khiến mọi người trở nên lười biếng.
Hòa trong không khí ấm này, rất dễ làm con người cảm thấy buồn ngủ.
Ông Tần ngồi tựa vào lưng ghế phụ, mí trên hơi sưng vù, tuổi tác đã cao lại thức đêm dễ làm đôi mắt sưng lên.
Còn Tần Duyệt nép vào vai Trần Thương, hai mắt to tròn nhìn xuyên qua ô cửa kính trên nóc xe chăm chú vào một khoảng trời đen kịt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Xe vẫn chạy trên đường đèo, cô thì thầm vào tai anh:
- Anh không mắng em chứ?
Trần Thương bất ngờ, không khỏi nở nụ cười:
- Đương nhiên là không.
Tần Duyệt tiếp tục hỏi:
- Vậy vẫn tham gia cổ phiếu à?
Anh lại lắc đầu.
Trần Thương không phải là người mê cờ bạc, anh là dạng người bình ổn, cẩn trọng.
Nếu anh không hiểu về cổ phiếu thì sẽ không đụng đến, tuy nhiên, hệ thống có chạm vào nó hay không là chuyện của hệ thống, không liên quan gì đến Trần Thương.
Đầu cơ lại càng không, lúc đó, nếu cho vay 2 vạn nhân dân tệ thì cũng có dư 1,5 tệ một ngày anh vẫn không làm.
Có thể vì chức nghiệp không cho phép, nên anh không tin tưởng vào những thứ không đáng tin
Anh thích cảm giác chắc chắn và thực tế hơn.