Thật ra chính bản thân anh cũng không biết đây là cảm giác mà anh mang lại cho Tần Duyệt.
Tính cách của một người thực sự là thương hiệu của người đó.
Khi tiếp xúc với mọi người, lời nói, việc làm, cách nói chuyện và phong cách làm việc của anh thực sự có thể tiết lộ tính cách bản thân.
Mà Trần Thương mại lại cho người khác cảm giác là tích cực, thực tế và đáng tin.
Anh luôn có ba đặc điểm này.
Về đến nhà đã bảy giờ, Tần Duyệt ngủ quên trên đường lúc nào không biết, Tần Hiếu Uyên cũng đang ngáp ngắn ngáp dài.
Cho nên Trần Đại Hải lái xe con tốc độ chầm chậm và ổn định lại.
Đến nhà thì trời đã tờ mờ sáng.
Tần Duyệt bị Trần Thương đánh thức, phát hiện mình ôm, ngủ gối đầu lên cánh tay anh rất yên ổn.
Sau khi tỉnh lại, không nhịn được đau lòng chạm nhẹ vào tay anh:
- Anh không buồn ngủ à? Em gối đầu lên tay anh sẽ không bị tê chứ?
Trần Thương nở nụ cười:
- Không sao đâu
Ông Tần và Trần Đại Hải đã xuống xe.
Tần Duyệt cười nói nhỏ vào tai anh:
- Vậy sau này khi ngủ sẽ lấy cánh tay anh làm gối đầu! Rất thoải mái, nhất là phần bắp tay này mềm mại vừa phải.
Anh không khỏi nở nụ cười, chỉ vào ống tay áo trêu trọc:
- Vậy lúc em ngủ đừng chảy nước miếng được không.
Cô nghe xong không khỏi đỏ mặt liếc thấy có vết ướt trên tay áo anh
- Không phải em chảy nước nhé
- Đấy là do xe bị va chạm bị rung động nên rơi ra thôi
Trần Thương không nhịn được bật cười:
- Hahaha... Đương nhiên là vậy rồi
Ngồi trên xe khiến Tần Duyệt không còn muốn nghĩ tới điều gì nữa, cùng tận hưởng khoảng thời gian nồng ấm của cả hai, lúc này ánh nắng ban mai vừa chiếu qua kính rọi lên khuôn mặt hai người họ.
Cô đột nhiên cảm thấy giờ phút này thật ấm áp, hạnh phúc
Em mong chờ ngày mình sống chung
Mỗi sáng thức dậy, ánh nắng và anh ở bên cạnh em, cảm giác êm đềm thật đẹp biết bao
Nghĩ đến đây, mắt chớp mạnh, khẽ nhếch môi, quay sang cướp nụ hôn của Trần Thương
Lúc này, anh đột nhiên xoay qua
Thoáng chốc, cả hai... Gặp nhau
Ánh mắt của hai người khẽ va chạm.
Vẻ trêu ngươi trong mắt anh, có nhẹ nhàng, cương nghị và vững chãi...
Ánh mắt cô kinh ngạc pha lẫn thẹn thùng, sau đó dần dần trở nên ấm áp khao khát.
Ai đó hôn xong đã muốn nhắm mắt lại.
Ánh mắt cả hai lặng lẽ nhìn nhau, trong đó tràn ngập hạnh phúc và ấm áp.
Không ai muốn ngừng lại
- Trần Thương ăn cơm thôi, làm gì trong xe vậy? Ăn nhanh còn nghỉ ngơi nữa chứ
Dương Giai Tuệ đi ra thúc giục.
Hai người không đành lòng tách nhau ra
Tần Duyệt chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Ai cho anh hôn em
Trần Thương trợn to hai mắt:
- Chị hai à, đây là do chị động thủ trước... Anh đây bản thân chỉ tự vệ mà thôi
Tần Duyệt đảo mắt lý lẽ:
- Anh dùng miệng để tự vệ à
Trần Thương đồng tình gật đầu:
- Đúng là vậy mà, anh lại không thể phản kháng! Lại nói... Quân tử động khẩu không động thủ, anh dùng miệng không đúng à?
Lời nói mạnh mẽ của Trần Thương không khỏi khiến Tần Duyệt bật cười.
- Vậy thì... Anh cứ việc phòng thủ rồi cả hai thì đi ăn sau
Trần Thương mỉm cười:
- Không được
Tần Duyệt nghe vậy thì vô cùng tức giận:
- Mạnh dạn lên, sẽ không sao đâu! Ô ô... A… Ưhm
Cô chưa kịp nói tiếp, anh đã trực tiếp tấn công
Xong anh ngay lập tức đẩy mở xe chạy xuống
Tần Duyệt một mình ngẩn người trong xe.
Cô không khỏi trợn mắt:
- Chạy nhanh như vậy?
Nói xong, cô bụm miệng, lập tức nở nụ cười đắc ý.
Không tệ
Đã học được cách chủ động.
Có vẻ như... Chị Từ Nhu nói đúng, đàn ông nên được đào tạo
Khặc… khặc… khặc… khặc…
Cô vui vẻ xuống xe, trên mặt tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cho dù mai này Trần Thương có chinh phục cả vũ trụ, chỉ cần cô chinh phục được anh, vậy là đủ rồi
Quả là mỹ diệu
Tần Duyệt vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi thơm hăng hắc
- Chà, súp thịt cừu! Mùi thơm quá
Nói xong, hấp tấp chạy vào bếp.
Hôm nay Dương Giai Tuệ dậy sớm, nghĩ mấy người cũng vất vả nên làm món súp thịt cừu giản dị.
Phải nói rằng bát súp thịt cừu này của bà thực sự đã làm nức lòng mọi người.
Thịt cừu béo và mỏng đã được hầm thấm nhuần hết hương vị, làm cho bát súp thịt cừu bổ dưỡng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, rắc thêm hành lá xắt nhỏ, rưới giấm lên và cho một thìa mù tạt vào.
Mọi người không thể ngưng cảm giác thèm ăn
Tần Duyệt không nhịn được uống hai bát, vỗ bụng, xoa xoa cái bụng, sau đó ung dung thoải mái lên giường ngủ.
Ký Như Vân cười trêu:
- Ăn xong liền ngủ, cẩn thận thịt mọc trên bụng.
Tần Duyệt nghe xong nằm trên giường suy nghĩ đến chuyện.
Nằm sấp ngủ thì chỗ ngực có mọc thêm không?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi lăn lộn, trong bụng có hơi đầy.
Thôi thôi
Không cần vậy nữa...
Cô trở mình nằm thẳng và chui vào chăn bông.
Nghe tiếng gà mái già cục cục cục bên ngoài, Đại Hoàng thì thật thà nhiều hơn, không dám sủa bậy bạ.
Tần Duyệt hứa rằng sau khi thức giấc sẽ trộm lén vài quả trứng, rồi dắt Đại Hoàng ra ngoài đi dạo xung quanh.
Tần Hiếu Uyên hạnh phúc uống cạn, cười nói:
- Haiz... Ngày ngày tháng tháng ở nơi này, tôi thật không muốn rời đi.
Tuổi tác ông Tần cũng đã lớn, ông và Ký Như Vân ra ngoài ăn sáng rồi đi bộ lên núi cho tiêu hóa thức ăn rồi mới về ngủ.
Phải nói rằng không khí ở ngôi làng này thực sự rất dễ chịu.
Đối mặt với rặng núi lớn hít thở thôi cũng đã rất thư thái rồi.
Trần Thương lợi dụng thời gian bố vợ và Trần Đại Hải đi dạo bên ngoài, bản thân lén la lén lút tiến vào phòng Tần Duyệt.
Sau khi con chó vàng nhìn thấy, do dự hồi lâu, nó suy nghĩ liệu có nên sủa một tiếng hay không?
Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, chó lại đi bắt chuột, xen vào việc người khác làm gì?
Cúi đầu tiếp tục cùng chơi với con gà mái già.
…
…
Trần Thương đi ra từ trong phòng, không nhịn được thở dài
Ở chung một chỗ với Tần Duyệt thì cái gì cũng tốt, chỉ là hơi phí lời...
Trần Thương không nhịn được thở dài, sờ đôi môi hơi đau của mình một cái
Nói là để cho mình chủ động ra trận mà
Cắn mình làm gì?
Trần Thương thở dài.
Dứt khoát trở về phòng mình đi ngủ.
Đại Hoàng nhìn Trần Thương một cái, thở dài khinh bỉ, lắc đầu một cái, nhìn tiểu Hoa tinh xảo động lòng người ở ngoài cửa chính, nhỏ giọng nghẹn ngào mấy tiếng:
- Chờ đám người này đi, mình sẽ tự do
- A Hoa, chờ anh
A Hoa là con chó lai đen trắng, đầu không lớn, nhưng lông lại rất đẹp, đặc biệt là đám lông trên đầu, rũ xuống che đi nửa con mắt, khiến mắt của A Hoa trở nên mơ màng
Nghe nói trên người A Hoa mang dòng máu Samoyed cao quý, điều này đối với Đại Hoàng mà nói, có sức dụ dỗ vô hình.
Nghĩ tới đây, Đại Hoàng đuổi gà mái trong tay đi, đứng dậy, rung đùi đắc ý đi một vòng, tỏ ý:
- A Hoa em thấy không? Anh rất đẹp trai
Cách một cánh cửa, A Hoa nhìn Đại Hoàng khoảng mười giây.
Sau một lúc do dự, thì chạy ra ngoài với một con chó mực, lần này, Đại Hoàng không có sau đó nữa
Đại Hoàng thấy một màn này, hơi đau lòng
Nó chán nản nằm trên đất, không nhịn được vẫy vẫy đuôi, không thể làm gì.
Nghe nói con chó vàng như cứt đó có quan hệ huyết thống với Golden, cũng là một con chó lai
Khiến Đại Hoàng không nhịn được thở dài.
Lại thất tình...
Gà mẹ nhìn Đại Hoàng nằm xuống, vì vậy lại không rời không bỏ chơi với nó.
Đại Hoàng nhìn gà mái một cái, vẫn là bạn tốt, vì vậy lại tiếp tục chơi với nó.
Đại Hoàng chơi một lúc thì đã quên bạn gái A Hoa của mình, nó cảm thấy mình mà ra ngoài, thì cũng không thiếu bạn gái
Dù sao thì xương trong nhà mình cũng nhiều
Trước mặt xương thì A Hoa cũng sẽ vứt bỏ những thứ khác.
Nghĩ tới đây, Đại Hoàng đột nhiên cảm thấy hơi buồn tẻ.