Ngủ một giấc đến trưa, sau khi tỉnh lại, khẩu vị của mọi người trở lại bình thường.
Mẹ Trần Thương nấu cháo, sền sệt, lại làm mấy món chay thanh đạm, không nhiều dầu, ăn lúc này rất vừa.
Khi ở nhà Trần Thương cảm giác rất hạnh phúc
Đó chính là cơm rất ngon
Cho đến bây giờ, Trần Thương chưa bao giờ lo lắng cơm ăn không ngon, ông của lão Trần không truyền giả phả lại, nhưng mà lại truyền lại công thức nấu ăn.
Công thức nấu ăn này khi tới tay Trần Đại Hải cũng không ôm chí lớn sẽ được phát triển, sau khi Dương Giai Tuệ vào nghề lại có thiên phú.
Cho dù là cha Trần Đại Hải, hay là mẹ Dương Giai Tuệ, với bản lãnh nấu cơm của họ thì mở một quán ăn nhỏ cũng không khó
Nhưng mà, Trần Thương cũng không nỡ để cha mẹ ra ngoài chịu dày vò.
Họ chăm sóc mình tốt là được.
Chuyện kiếm tiền này... Có mình và Trần lạc là đủ rồi.
Kế hoạch của Trần Đại Hải rất tốt, đợi đến sang năm, sẽ đưa Dương Giai Tuệ đi chơi khắp nơi, cũng không uổng công tới cuộc đời này một chuyến.
Hơn nửa đời người khổ cực vất vả, cuối cùng cũng có thể yên lặng để hưởng thụ hạnh phúc.
Đợi sau khi Duyệt Duyệt sinh con, Dương Giai Tuệ phải trông đứa bé thật kỹ.
Lúc ăn cơm trưa, nói đến chuyện đứa trẻ.
Ký Như Vân đột nhiên cười nói:
- Duyệt Duyệt à, con nói xem con ăn cơm mẹ Trần Thương làm, mẹ sợ sau này mẹ không phục vụ được con nha
Tần Duyệt vừa nghe, lập tức cười hì hì nói:
- Mẹ, không có chuyện gì
Ký Như Vân vừa nghe, dù sao cũng là con gái ruột, thật không tệ
Đáng tiếc, Tần Duyệt tiếp tục nói:
- Lương về hưu của mẹ cao, mẹ đưa tiền cho con, con nhờ mẹ của Trần Thương làm đồ ăn ngon, mẹ tới nhà chúng con ăn uống miễn phí, con cũng sẽ không chê mẹ
Lời đùa giỡn của Tần Duyệt lập tức chọc cười mọi người
Tần Hiếu Uyên cười toe toét
Ký Như Vân im lặng, con bé chết tiệt
Dương Giai Tuệ cũng không ngại phiền khi nấu cơm, đi theo Trần Đại Hải cả đời, cái khác không học, nhưng lại học được tài nấu nướng, có thể chăm sóc con dâu một chút bà cũng rất vui vẻ
Đều nói không dễ sống chung với mẹ chồng, Dương Giai Tuệ cũng không muốn tạp phiền toái cho con trai, bà cố gắng giúp mình tốt lên.
Lúc ăn cơm trưa, đoàn người đột nhiên nói có muốn tìm một ngày tốt để kết hôn không.
Nói đến chuyện này, lại nhắc tới trong một thôn ở thành phố Tấn Dương có một “Lão thần tiên” chuyên coi quẻ.
Họ ăn nhịp với nhau lái xe chuẩn bị đi xem một chút
Dù sao chuyện hôn nhân đại sự, có một ngày tốt lành là cực tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, cả nhà cùng lên đường.
Khi đến nơi là khoảng một giờ sau, từ phía nam thành phố Tấn Dương lái đến phía bắc.
Đến một thôn trong núi.
“Lão thần tiên” này không có vợ con, sống một mình trong đạo quán.
Ngày thường cũng có người thường xuyên đến đây coi quẻ, người có tiền đến đây cúng bái cũng không ít, xây dựng toàn bộ chùa miếu trở lên tráng lệ, hơi khác so với thôn này.
Sau khi những người có tiền đi cũng bái, bắt đầu giúp thôn xây đường cả thôn cũng càng ngày càng đẹp.
Điều này khiến nhiều người trong thôn rất tôn trọng “Lão thần tiên” này.
Nhưng mà, “Lão thần tiên” này cũng rất kỳ quái, vài năm trước coi bói là coi bói cho người có tiền.
Hai năm gần đây, lại chỉ coi bói cho người có duyên.
Người có duyên... Nửa năm cũng không gặp được mấy người.
Cho nên người đến ít cũng đi, sau khi tới, người ta cũng đang đóng cửa không ra, anh cũng không có cách nào.
Mà hôm nay, sau khi đoàn người Trần Thương lái xe đến thôn, sau khi nghe ngóng từ người trong thôn.
Người trong thôn cũng nhiệt tình, cười nhìn về phía Trần Đại Hải nói:
- Anh trai, lão thần tiên đã sớm không coi bói nữa, mọi người mau về đi.
Trần Đại Hải vừa nghe vậy không nhịn được cười một tiếng:
- Coi như thử vận may một chút
Thôn dân kia vừa nghe, gật đầu cười, chỉ đường đi cho họ.
- Phía trước lái xe không dễ đi, mọi người xuống đi bộ lên đi, đường này lão thần tiên không cho đặt cửa hàng.
Mọi người vừa nghe, lập tức tăng thêm mấy phần tò mò.
Coi như đến giải buồn đi, đoàn người đi lên phía trên.
Ký Như Vân không nhịn được nói:
- Lão thần tiên này còn rất huyền bí? So với chùa bên thành phố An Dương của chúng ta còn có tiên khí hơn
Đường núi hơi đất, cũng không có cửa hàng.
Đi khoảng hai ngàn mét, khoảng hai mươi phút, lúc này mới nhìn thấy đạo quán.
Mọi người vui mừng, cùng đi về phía đạo quán.
Trần Đại Hải cười một tiếng:
- Chúng ta tính toán ngày sinh tháng đẻ, định ra ngày tháng, hy vọng lão thần tiên sẽ chọn một ngày
Tần Hiếu Uyên gật đầu:
- Coi như đi ra dạo vậy, không được thì chúng ta về tìm chùa kia, chỗ đó cũng rất lợi hại
Mấy người cười rồi đi lên.
Sau khi đến nơi, chỉ thấy cánh cửa đạo quán mở ra.
Một người mặc áo bào đạo sĩ đi từ bên trong ra, đi theo phía sau một con chó màu đen tuyền.
Mấy người Trần Đại Hải kinh ngạc một chút, đây chính là lão thần tiên đó ư?
Lập tức cùng nhau đi về phía trước.
Mà lão đạo sĩ dường như cũng chạy thẳng đến chỗ mọi người.
Sau khi đi vào, lão đạo sĩ này cười một tiếng, nhìn mọi người:
- Vào bên trong ngồi một chút đi
Mấy người hai mắt nhìn nhau:
- Chúng ta là người có duyên?
Lão đạo sĩ cười ha ha một tiếng:
- Gặp nhau chính là duyên phận.
…
…
Sau khi đi từ đạo quán ra, sắc trời đã không còn sớm.
Lão đạo rất rõ ràng không đồng ý giữ lại những người này, tiện đứng dậy tiễn khách.
Mấy người Trần Thương cũng tâm ý thỏa mãn, dù sao chuyện mình cầu mong cũng được đối phương quyết định rồi.
Cho một trang giấy, phía trên đã viết ngày tháng.
Thậm chí viết ra khi kết hôn kiêng kị cái gì, phải chú ý cái gì, thậm chí cửa xe lái hướng chỗ nào... Cái này đều có chú ý.
Sau khi nói xong, lão đạo cũng đưa mọi người đi thăm một vòng đạo quán, chuyện khác ngược lại cũng không nói.
Đến mức xem bói đoán mệnh cái gì đó...
Lão đạo chỉ nói câu:
- Không cần bói nữa, bói rồi cũng không chuẩn.
Một câu làm mọi người hôn mê rồi
Dù sao đây chính là lão thần tiên bên Tấn Dương này, mở miệng là xem không chính xác, cũng khiến cho mọi người hơi giật mình.
Xem không chính xác còn không thể lừa một cái à?
Đáng tiếc lão đạo chẳng qua là cười ha ha, lắc đầu:
- Xem mệnh của người cũng giống với xem bệnh của người.
- Nếu người xem không hiểu, thì cũng không thể nói lung tung, giống các người vậy, cũng không thể nói lung tung mà
Một phen làm mọi người nói á khẩu không trả lời được.
Bởi vì mọi người từ đầu đến đuôi không nói mình là bác sĩ, cái này khiến lão đạo thêm mấy phần thần bí.
Đi ra về sau, Trần Thương lái xe, Tần Duyệt ngồi ở bên cạnh.
Trần Đại Hải lái xe, chở cha mẹ hai bên, cho hai người trẻ tuổi đủ không gian tự do.
Có điều, miệng Trần Thương rất rõ ràng còn hơi đau, không bắt lấy thời gian này.
Chẳng qua là Tần Duyệt đột nhiên hỏi:
- Vừa rồi lão thần tiên này nói gì với riêng anh vậy?
Trần Thương cười nói:
- Nói vợ anh về sau sẽ sinh cho anh hai đứa trẻ mập mạp, hai bé trai, tên cũng đặt xong rồi, một đứa Trần Bình An, một đứa tên Trần Tường Hòa.
Tần Duyệt liếc mắt:
- Em nói nghiêm túc với anh đó
Trần Thương cười nói:
- Anh lừa em làm gì?