Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 878: Cảm Thấy Vợ Mình Như Trẻ Con

Khi bac si mo hack full
Chương 878: Cảm Thấy Vợ Mình Như Trẻ Con
 

Bất tri bất giác, tết xuân đã qua, buổi sáng mùng bốn, Trần Thương lái xe đưa người một nhà Tần Duyệt về.

Đến cao tốc, Tần Duyệt như gấu túi nằm ở trên người Trần Thương không muốn xuống vậy.

Trần Thương bất đắc dĩ cười nói:

- Qua hai ngày nữa anh sẽ về với em

Tần Duyệt:

- Không nghe, không nghe, con rùa niệm kinh

Trần Thương bị Tần Duyệt làm cho dở khóc dở cười:

- Nhiều người như vậy đều nhìn em đó, em không ngại xấu hổ à

Tần Duyệt nghe xong, hình như cũng thấy có đạo lý, lấy cái mũ thật to lông xù bên trên áo lông đội lên đầu, lần này đừng nói mặt, đến cả đầu cũng nhìn không thấy.

Tần Duyệt bịt tai trộm chuông không chút kiêng kỵ hôn một cái trên mặt Trần Thương:

- Như vậy họ sẽ không nhìn thấy

Trần Thương mạch não thần kỳ của Tần Duyệt triệt để chọc cười.

Tần Hiếu Uyên đã quên mình ấn còi mấy lần.

- Nha đầu chết tiệt kia, Trần Thương mùng bảy sẽ đi làm, mùng sáu sẽ về An Dương! Thời gian có hai ngày mà đã thành như vậy! Sau này... Không có Trần Thương thì phải làm sao bây giờ

Ký Như Vân cười nói:

- Được rồi được rồi, ông đừng ấn còi nữa, con gái của ông đã che ông đi rồi

Qua một lúc thật lâu, Tần Duyệt mới cẩn thận lưu luyến không nỡ bước lên xe Tần Hiếu Uyên

Sau khi đi lên cũng không bỏ cái mũ, đến khi cảm xúc hạ xuống, nước mắt không còn, lúc này mới lấy xuống.

Ký Như Vân nhìn Tần Duyệt:

- Duyệt Duyệt, không phải con nói không thích yêu đương à? Bây giờ cảm giác thế nào?

Tần Duyệt bĩu môi:

- Vậy mẹ cũng không có nói cho con, tình yêu hóa ra đẹp như thế

Ký Như Vân cười nói:

- Cũng chỉ có Trần Thương nuông chiều con như thế, con chỉ biết bắt nạt Trần Thương người ta.

Tần Duyệt quay người nhìn Trần Thương ở phía sau, còn đứng ở chỗ kia nhìn xe rời đi.

Không biết vì sao, mũi Tần Duyệt chua chua.

Xe chuyển động, nhìn bóng của Trần Thương càng ngày càng nhỏ, Tần Duyệt móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Thương:

- Ông xã, em rất vui vẻ, đời này có thể gặp anh giúp cho em biết dáng vẻ tình yêu đẹp nhất là thế nào.

- Anh nói anh sợ anh làm không tốt, khiến em cảm thấy tình yêu cũng chỉ như vậy.

- Em hiện tại sợ em làm không tốt, khiến anh cảm thấy vợ mình như trẻ con...

- Em sẽ cố gắng thật tốt, em sẽ chăm sóc tốt cho anh, làm người vợ hoàn mỹ nhất của anh, cũng làm Tần tiểu liếm cả đời của anh

Trần Thương nhìn tin nhắn trong Wechat, cười hắc hắc, răng rắc một tiếng Screenshots thành công, gửi qua cho Tần Duyệt:

- Được, anh đã chụp lại ảnh màn hình rồi, nếu em làm không tốt, anh sẽ trả hàng

Tần Duyệt vốn vừa vặn ấp ủ tốt cảm xúc, lập tức bị Trần Thương hủy đi, bất đắc dĩ tức giận gửi lại một cái đầu heo

...

...

Trần Thương không trực tiếp về nhà mà lái xe một chuyến đi khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố Tấn Dương, mới vừa vào cửa, một y tá đã vội vàng đứng lên:

- Chủ nhiệm Trần

Bác sĩ trực ban sững sờ

Ai là chủ nhiệm Trần?

Chủ nhiệm Trần là ai?

Quay người nhìn thấy Trần Thương, y tá kia vội vàng nói mấy câu bên tai.

Bác sĩ trực ban vội vàng trừng to mắt cười một tiếng:

- Xin chào! Chủ nhiệm Trần, cậu có chuyện gì à?

Trần Thương cười lắc đầu:

- Không có việc gì, tôi đến xem người bệnh Lý Đan, cô ấy hiện tại thế nào?

Bác sĩ trực ban vội vàng đưa Trần Thương đi đến phòng bệnh, tiếp đó nhanh chóng lấy bản bệnh lịch ra, đưa cho Trần Thương.

- Rất tốt, tình huống bây giờ càng ngày càng tốt, đây là kết quả xét nghiệm mới nhất.

Trần Thương nói tiếng cảm ơn, nhận lấy xem xét, xem ra khôi phục rất tốt.

Bên trong phòng bệnh, người một nhà Vương Phàm đều ở đó, cả Vương Phàm cũng có mặt, Lý Đan đã tỉnh lại, tốt hơn nhiều.

Hiện tại ồn ào muốn xuất viện, ngại phí tiền bệnh viện.

Nhìn thấy Trần Thương đến, người một nhà vội vàng đứng lên.

- Trần Thương đến rồi

- Nhanh ngồi xuống đi, tôi đi lấy hộp sữa cho cậu.

Trần Thương nhìn cha mẹ Vương Phàm bận bịu đến bận bịu đi, vội vàng cười nói:

- Cháu chỉ đến xem tình hình Lý Đan thế nào, không có chuyện gì là tốt rồi.

Vương Phàm ở bên cạnh, nhìn thấy Trần Thương cũng hơi ngượng ngùng.

Nhăn nhó nửa ngày nói câu:

- Cảm ơn.

Trần Thương cười cười, không nói cái gì, việc nhà người ta, anh cũng không quản được, càng không có cần phảiquản nhiều.

Lý Đan cười cười, nhìn Trần Thương, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Cám ơn cậu, Trần Thương, chủ nhiệm Kế nói, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không nhờ có cậu có lẽ giờ tôi đã mất mạng rồi.

Trần Thương cười cười, chỉ ở lại một chút sau đó rời đi.

Chờ bên này xong chuyện, Trần Thương đoán chừng mùng bảy đi bệnh viện chỉnh đốn một ngày, mùng tám sẽ phải đi thủ đô.

Vốn Trần Thương muốn trực tiếp về nhà.

Thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, chính là chuyện của bác cả Trần Kiến Sơn.

Trần Thương dứt khoát đưa Trần Trạch và Trần Kiến Sơn đi gặp mặt Trần Quốc Hoa một lần, buổi trưa cùng ăn bữa cơm.

Trần Quốc Hoa cũng rất cho mặt mũi, không từ chối.

Đối với việc Trần Thương dẫn người đến, thật ra tâm lý Trần Quốc Hoa sớm nắm chắc, lúc ấy ngay trước mặt mọi người nói như vậy, ý tứ của Trần Quốc Hoa cũng đã rất rõ ràng, chính là đều ở Tấn Dương, có thể đi vòng một chút.

Trần Kiến Sơn và Trần Trạch là hơi được ưu ái mà lo sợ, vốn bởi vì khi mùng 3 không thể gặp mặt cục trưởng cục xây dựng nên hơi tiếc hận, nhưng bây giờ có thể ngồi với thị trưởng Trần, mặt đối mặt nói chuyện phiếm, là việc họ làm sao cũng không nghĩ ra.

Sau đó hai ngày, Trần Thương ở nhà bầu bạn với ba mẹ thật tốt.

Mấy ngày nay, người trong thôn liên tục có tìm đến Trần Thương khám bệnh, Trần Thương cũng không chối từ, ở nơi nào không phải xem bệnh? Mình vốn là bác sĩ, hương thân hương lý giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.

Theo lão đạo kia nói vậy, làm nghề y vốn là chuyện tốt làm việc thiện tích đức.

Người trong thôn chính là như vậy, anh có tiền chưa chắc họ sẽ tôn kính anh bao nhiêu, thế nhưng nếu anh là một cái bác sĩ không tầm thường thân phận địa vị sẽ cải thiện rất nhiều

Người đều sợ bị bệnh, mà người dân trong thôn càng là như vậy, đi ra ngoài xem bệnh hai mắt đen thui, có người quen biết sẽ an tâm rất nhiều.

Đặc biệt là sau khi Trần Thương liên tiếp cứu được thôn dân, địa vị của ông Trần gia ở trong thôn đã tăng lên rất nhiều.

Điều này làm cho cảm giác tâm lý của Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ vui vẻ tự hào cực kỳ, còn đắc ý so với mua chiếc Ordinary kia.

Dù sao nhu cầu của con người ngoại trừ vật chất, tầng thứ cao hơn chính là nhu cầu, cảm giác được tôn trọng.

Thời gian hai ngày một cái chớp mắt đã trôi qua.

Buổi chiều mùng sáu, Trần Thương lái xe trở về An Dương.

Mà bên này, buổi tối Tần Hiếu Uyên cũng thu xếp cả một nhà, mời Trần Thương tới cùng nhau tụ tập.

Tạo cơ hội cho các cô chú của Tần Duyệt gặp mặt Trần Thương, làm quen một chút.

Thật ra, cũng không chỉ là nhận biết, vẫn là hi vọng Trần Thương cũng có thể dung nhập vào một nhà này, để sau này các cô chú đều giúp đỡ một cái

Tâm lý ông Tần hiện tại nghĩ đều là Trần Thương, hạn mức cao nhất của chính mình rất rõ ràng, vốn cho rằng về hưu lăn lộn cái đãi ngộ phó thính cũng không tệ rồi, không ngờ còn có cơ hội đi lên

Có điều dù vậy, ông Tần cũng là cảm thấy đủ rồi

Trần Thương chính là tiền đồ vô hạn

Trong lòng của ông hiện tại tập trung tinh thần chính là làm sao để sau này Trần Thương có thể phát triển tốt.

Bình Luận (0)
Comment