Hai ngày trước ông cũng đã nói chuyện với Trần Đại Hải, chuyện của tiểu Trần, ông sẽ để ý thêm một chút, nói Trần Đại Hải cứ yên tâm
Người một nhà không nói lời hai nhà, một con rể nửa con trai, những này đều rõ ràng.
Hơn nữa, mắt thấy quan hệ hai nhà càng ngày càng mật thiết, Trần Thương và Tần Duyệt cũng sắp đăng ký kết hôn.
Gặp mặt dì bảy cô tám gì đó ngược lại cũng bình thường.
Tần Hiếu Uyên đặt trước một cái gian phòng ở tiệm cơm, mời tới đều là người lớn, trẻ còn trong nhà đều không mang đến.
Trần Thương nhìn thấy Tần Nhạc Minh cũng đến, lập tức trừng to mắt:
- Viện trưởng Tần?
Mà Tần Duyệt cười hì hì chạy tới:
- Chú nhỏ
Điều này làm cho Trần Thương lập tức sững sờ.
Tần Nhạc Minh cười ha ha một tiếng:
- Sau này cháu cứ bắt chước Duyệt Duyệt gọi tôi chú nhỏ là được rồi
Trần Thương nhìn thoáng qua Tần Nhạc Minh, lại liếc mắt nhìn Tần Hiếu Uyên, trách không được trước đây anh cảm thấy hơi quen mặt.
Thì ra là thế
Trần Thương dở khóc dở cười:
- Chào chú nhỏ
Sau khi nói xong, Trần Thương cũng không thể không xúc động lĩnh vực chữa bệnh thâm căn cố đế trong nhà Tần Duyệt
Khỏi cần phải nói, An Dương có hai viện trưởng bệnh viện cấp tỉnh
Tần Hiếu Uyên là lão đại, còn có một cái Nhị thúc, cũng là lăn lộn thể chế, có điều không ở An Dương, mà là ở thủ đô, là một cán bộ cấp sở đường đường chính chính.
Một người cô là làm ăn, nhìn tư thế cô phụ, Trần Thương xem chừng cũng là tư gia phong phú.
Nhìn thấy mọi người, Trần Thương cũng không nhịn được lắc đầu.
Xem ra mình thật sự là tìm được Tần tiểu liếm cấp bậc nhị đại.
Một bữa cơm, không giống trong tưởng tượng mọi người thẩm vấn mà ngược lại là rất hòa thuận.
Tần Nhạc Minh vô cùng coi trọng Trần Thương, thậm chí hỏi Trần Thương có muốn tới bệnh viện Tâm Huyết Quản phát triển hay không.
Có điều lần này ông Tần đặc biệt không từ chối.
Ăn cơm xong, mấy chú và Tần Hiếu Uyên gọi Trần Thương qua nói chuyện.
Chủ yếu là liên quan tới quy hoạch tương lai của Trần Thương.
Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương nói:
- Tôi vốn chỉ muốn sang năm có thể biến động một chút, thế nhưng không ngờ tiểu Trần quá lợi hại, liên tiếp mang đến cho Tỉnh Nhị Viện nhiều vinh dự như thế.
- Tôi đoán năm nay, hơn nửa năm nữa, nhiều nhất tháng sáu phải đi làm hiệu trưởng ở đại học Y Đông Dương.
Một câu làm cho mọi người dở khóc dở cười
Tần Vĩnh Nghĩa và Tần Nhạc Minh liếc nhau, bất đắc dĩ bật cười:
- Anh, anh đây là được tiện nghi còn khoe mẽ
Tần Hiếu Uyên bất đắc dĩ cười ha hả.
Tần Nhạc Minh gật đầu cười một tiếng:
- Đúng đấy, người ta đều là cha vợ dìu dắt con rể, đến anh chỗ này trái ngược, ngược lại thành con rể dìu dắt cha vợ
- Anh, anh không nghĩ lại chút hả?
Tần Hiếu Uyên bất đắc dĩ cười ha ha một tiếng, không tức giận ngược lại cười:
- Ha ha, điều này nói rõ hai người bọn anh cũng là mệnh cách tương hợp, mấy ngày trước anh đi gặp một lão thần tiên, người ta coi xong nói anh gặp nhiều quý nhân! Đặc biệt là người trước mắt này vô cùng quý khí
Mọi người cười ha ha một tiếng, cũng làm là một trò đùa.
- Trần Thương, sau khi đi thủ đô, có chuyện gì gọi điện thoại cho Nhị thúc của con, đừng làm như người xa lạ.
Tần Vĩnh Nghĩa hào hoa phong nhã, vừa cười vừa nói.
Trần Thương gật đầu:
- Không thể thiếu phiền phức Nhị thúc.
Tần Vĩnh Nghĩa nghe xong, bất đắc dĩ cười ha ha một tiếng:
- Chú ngược lại là thật hi vọng cháu có thể làm phiền chú, cũng có thể làm quý nhân của chứ
- Hiện tại, Cục quản lý sản phẩm Y tế Quốc gia bên kia chú cũng nghe nói tên của cháu, tiểu tử cháu cũng thật là lợi hại
Tần Vĩnh Nghĩa cũng là hệ thống vệ sinh, thế nhưng không ở bộ phận giám thị mà là ở người đứng đầu cấp dưới đơn vị Ủy ban Y tế Quốc gia Trung tâm Hợp tác và Trao đổi Quốc tế ủy Vệ Kiện, thời gian trước chuyện công ty VOLB còn náo loạn một trận, ông với tư cách Trung tâm Hợp tác và Trao đổi Quốc tế, tự nhiên đối với chân tướng của chuyện này hiểu rõ kỹ càng.
Thế nhưng cũng là vì hiểu rõ lại làm cho ông ngạc nhiên phát hiện, hóa ra người đầu tiên phát hiện chuyện này lại là cháu rể của ông
Công việc Trung tâm Hợp tác và Trao đổi Quốc tế chủ yếu chữ như kỳ danh, chính là tăng cường trao đổi và hợp tác lĩnh vực chữa bệnh trong và ngoài nước, đồng thời còn phải gánh chịu viện trợ chữa bệnh đối ngoại, cứu viện các loại một loạt công tác tương quan.
Có điều, chuyện này làm cho Tần Vĩnh Nghĩa đối với Trần Thương càng ngày càng tò mò, vì lẽ đó hôm nay cố ý chạy đến, chính là muốn nhìn người cháu rể này một chút
Đối với mọi người trêu chọc, Trần Thương bất đắc dĩ cười cười.
Trần Thương nói chuyện phiếm xong, mấy người cũng đều là đều nói một số việc, chủ yếu là phát triển của mọi người.
Căn bản không có tị huý Trần Thương.
Vị trí của Tần Nhạc Minh đoán chừng sẽ không biến động, Tần Vĩnh Nghĩa cũng vừa vặn đi lên không bao lâu.
Người một nhà cũng bắt đầu tư duy linh hoạt, liên quan tới tương lai phát triển thế nào,...
Đến cả tương lai phát triển của Trần Thương, mấy chú cũng đều thảo luận như thế nào như thế nào.
Điều này làm cho Trần Thương cảm động hết sức.
Cảm động cũng không phải là địa vị của họ cao bao nhiêu, mà là tấm lòng một phần liên tục bày mưu tính kế nghĩ biện pháp cho Trần Thương
Ngày hôm sau, Tỉnh Nhị Viện chính thức đi làm.
Mà Trần Thương đi xử lý thủ tục khoa y tế, nhận lấy bệnh viện bồi dưỡng các loại, làm tốt sự vụ tương quan.
Phòng khám ngoại trú cũng ngừng phòng khám bệnh của Trần Thương, chủ nhiệm phòng khám ngoại trú nhìn Trần Thương cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, cậu không biết, hiện tại người treo số cậu càng ngày càng nhiều, tôi đoán chừng qua hai ngày lập tức lại là một phen phàn nàn
Lưu Ngọc nói sự thật, cô đều hơi tò mò, vì sao tỉ lệ tái khám Trần Thương cao như vậy, so với một vài chủ nhiệm uy tín lâu năm cũng cao hơn.
Xử lý tất cả mọi chuyện xong, buổi tối Trần Thương mời bác sĩ y tá trong khoa cùng ăn bữa cơm.
Tất cả mọi người chờ mong Trần Thương cường thế trở về
- Vì khoa cấp cứu, cạn ly
- Vì chủ nhiệm Trần, cạn ly
- Một năm sau, chủ nhiệm Trần đưa chúng ta vào ở tòa nhà mới
Tất cả mọi người rất vui vẻ, đến mức mấy người Tiểu Lâm còn hơi lưu luyến không rời.
Tiểu đội cấp cứu đám người Trương Văn Phú, Vương Khải An, Vương Khiêm cũng cảm giác được lòng dũng cảm trên người nặng mấy phần.
Lần này đi một năm
Một năm sau, tạm biệt
...
...
Lúc này, bên trong trung tâm cấp cứu của bệnh viện thủ đô, hội nghị vừa mới kết thúc.
Ngô Đồng Phủ gọi Dư Dũng Cương lại:
- Chủ nhiệm Dư, chờ một chút, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút.
Dư Dũng Cương mới chuyển từ bệnh viện bộ đội về, đã bị Ngô Đồng Phủ kéo đến trung tâm cấp cứu, là người cấp bậc nguyên lão ở nơi này.
Lúc ấy, Dư Dũng Cương là chủ nhiệm khoa chỉnh hình bệnh viện quân đội 3162, được coi là một mũi nhọn của bệnh viện lúc ấy, tới trung tâm cấp cứu mười mấy năm, trở thành chủ nhiệm thứ sáu của khoa cấp cứu, đã làm nhiều loại phẫu thuật cấp cứu.
------- &&-------
Cảm ơn các đh đã theo dõi truyện, nếu đh nào có lòng thì ủng hộ team dịch qua momo: Admin (Vũ) nhé. Mỗi lượt donate 20k team sẽ bạo 1 chương qua ngày hôm sau.