Khác với những chủ nhiệm khoa khác, Dư Dũng Cương vẫn giữ phong cách của bệnh viện quân đội, quản lý khoa giống như quản lý quân đội, toàn bộ khoa cấp cứu thứ sáu đều phát ra mùi vị nghiêm túc và kỷ luật.
Vóc dáng Dư Dũng Cương trung bình, nhưng mà ông luôn rèn luyện cơ thể đều đặn, tóc ngắn giỏi giang vô cùng, lúc dơ tay nhấc chân đều mang theo một loại quả cảm.
Dừng người lại:
- Viện trưởng Ngô, có chuyện gì không?
Ngô Đồng Phủ nói:
- Trần Thương ở khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện tỉnh Đông Dương muốn tới chỗ chúng ta học bổ túc, tôi chuẩn bị xếp cậu ấy vào khoa của các ông.
Dư Dũng Cương nghe xong, loại chuyện nhỏ này:
- Được, bảo cậu ấy vào khoa báo cáo là được.
Nói xong, Dư Dũng Cương vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Ngô Đồng Phủ tiếp tục nói:
- Tôi muốn cho cậu ấy vào tổ cấp cứu của ông.
Vốn Dư Dũng Cương đã chuẩn bị rời đi bỗng nhiên lại dừng chân lại, theo bản năng nói câu:
- Điều này không thể được
Ngô Đồng Phủ lắc đầu một cái, ông cũng biết là như vậy.
Tổ đội cấp cứu của Dư Dũng Cương là thịt trong lòng ông ta, mỗi một thành viên đều là do ông tỉ mỉ chọn ra, hơn nữa rèn luyện bảy tám năm, kỹ thuật giỏi, rất thích hợp để cùng phối hợp cấp cứu, là đội mũi nhọn của cả bệnh viện.
Nghe Ngô Đồng Phủ muốn cho một nhân viên bổ túc vào, Dư Dũng Cương mới theo bản năng trực tiếp từ chối.
Ông không muốn để ý Ngô Đồng Phủ có phải viện trưởng hay không, ông cũng có nguyên tắc của mình.
Ngô Đồng Phủ tiện tay đưa một phần tài liệu cho Dư Dũng Cương:
- Đây là tài liệu của Trần Thương, ông xem một chút.
- Năm ngoái cậu ấy tham gia cuộc thi kỹ thuật Ngoại Khoa Tim, giành được hạng nhất, bây giờ là phó chủ nhiệm khoa cấp Tỉnh Nhị Viện tỉnh Đông Dương, sau một năm trở về sẽ lên chức chủ nhiệm, năng lực của cậu ấy là không thể nghi ngờ, dựa theo tin tức biểu hiện, cậu ấy tinh thông phẫu thuật Ngoại Khoa Tim, Ngoại Khoa Ngực, về phẫu thuật phổ ngoại cũng có xem qua, mà ngoại khoa phẫu thuật chỉnh hình tay đều được nhóm giáo sư Thang cho phép, tôi cảm thấy năng lực rất được
Đôi mắt Dư Dũng Cương kiên định, lắc đầu:
- Vậy cũng không được.
Ngô Đồng Phủ thở dài:
- Chủ nhiệm Dũng, cái tiểu tổ này của ông cũng phải dẫn người mà, một năm sau Trần Thương sẽ trở thành chủ nhiệm khoa cấp cứu, tôi cảm thấy nếu đi theo tiểu tổ của các ông sẽ rất tốt, có thể học được rất nhiều điều.
Dư Dũng Cương xoay người lại, nhìn Ngô Đồng Phủ:
- Viện trưởng Ngô, ông cũng biết nhiệm vụ của tiểu đội của chúng tôi, tùy tiện cho một người mới vào, không chỉ không có một chút ích lợi nào, ngược lại sẽ có hại tới vận hành của tiểu đội, đây không phải là chuyện gì tốt, tôi cảm thấy có thể đến chỗ của chủ nhiệm Tưởng.
Ngô Đồng Phủ cau mày, Tưởng Văn Thuỵ chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng mà tiểu đội của họ quá riêng lẻ, Trần Thương sẽ không học được nhiều thứ, mà tiểu đội của Dư Dũng Cương đã sắp xếp thành tiểu đội cấp cứu, đối với phần lớn phẫu thuật cấp cứu, đều có thể ứng phó độc lập, đây là điều quan trọng nhất
Ngô Đồng Phủ nhìn ra, Trần Thương đi con đường rất giống với Dư Dũng Cương, nếu không phải mình già rồi không chạy tuyến một được, mình cũng có thể tự mang
Ngô Đồng Phủ không nhịn được nói:
- Tên nhóc này rất xuất sắc, như vậy đi trong ba ngày, nếu ông không hài lòng, thì ông đến tìm tôi
Dư Dũng Cương gật đầu, xoay người rời đi.
Ngô Đồng Phủ cau mày, cái tên bướng bỉnh này
...
...
Trước mắt Trần Thương còn chưa quá quen thuộc với đường ở thành phố, hơn nữa nghe nói kẹt xe ở thành phố rất nghiêm trọng, Trần Thương cũng bỏ ý nghĩ lái xe đi.
Hôm nay đã là thứ sáu, Trần Thương đặt khách sạn trước, bây giờ ở tạm khách sạn gần bệnh viện hai ngày, chờ cuối tuần sẽ đi xem nhà.
Nhắc tới đây Trần Thương cũng rất mong đợi về một năm tiếp theo
Xuống đường sắt cao tốc, từ nhà ga đi ra.
Nhìn bầu trời tối tăm, lại giống An Dương đến mấy phần...
Không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc
Dở khóc dở cười
Lúc này, bỗng nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên
[Đinh! Nhiệm vụ chính của quyển thứ nhất kết thúc, khích hoạt quyển thứ hai: Hành trình học bổ túc
Yêu cầu của nhiệm vụ: Trung tâm cấp cứu của thành phố là trung tâm cấp cứu tốt nhất trong nước, một năm tiếp theo, chinh phục nơi này, trở thành một trong những bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất ở đây, trước mắt là hạng: 213]
Trần Thương nhìn hạng, hơi không tin
Mình giỏi như vậy, mà chỉ đứng thứ 213?
Quá không hợp lý
[Đinh! Hạng là tổng hợp từ hạng năng khiếu, chấm điểm theo tổng hợp đến tính toán, ở Tỉnh Nhị Viện tỉnh Đông Dương anh xếp hạng: 25.]
Trần Thương im lặng.
Có lẽ anh biết đây là có ý gì.
Bây giờ mình mới làm hơn ba mươi ca phẫu thuật, nhưng mà chủ nhiệm nhà người ta làm mấy thập niên chẳng lẽ lại không phẫu thuật nhiều hơn mình?
Nghĩ tới đây, Trần Thương không những không vui, ngược lại hơi vui vẻ.
Dù sao mình là tới để học, nếu như mọi người đều yếu hơn mình, thì mình tới làm gì?
Tới giả vờ B à?
Đông Dương còn chưa có giả bộ xong đâu...
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Trần Thương cũng bình thường trở lại.
Nơi này là thành phố, là trung tâm chữa trị của nhân dân cả nước, nơi này là hy vọng cuối cùng, nếu như nơi này không đủ giỏi, thì tới đây làm gì?
[Đinh! Hạng trước mắt là 213, vào top 200 có thể nhận được phần thưởng tương ứng!]
Trần Thương nhìn nhắc nhở của hệ thống, mặc dù không biết trình độ của top 200 là gì, nhưng mà học thêm vài kỹ năng thì chắc vẫn được?
Ra khỏi sân ga, Trần Thương nhìn nhiều người như vậy, anh đi về nơi ít người, chuẩn bị gọi xe, đi về khách sạn cất đồ trước, sau đó nhanh chóng đến bệnh viện báo cáo.
Hành lý của Trần Thương không nhiều, vốn định để hai ngày thu xếp tốt, thuê xong phòng rồi nói sau.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên âm thanh còi xe cứu thương vang lên, Trần Thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn một đám người vây quanh trước mặt.
Trần Thương kinh ngạc một chút, vội vàng chạy tới
Đám người đông nghịt, mà lúc này, có hai người chạy từ xe cấp cứu xuống.
Hét lớn:
- Mau tránh ra
Sau khi Trần Thương đi tới, lập tức trợn tròn mắt.
Một cô gái nằm trên đất, khắp người đều là máu tươi
Mà xung quanh không có các dấu vết đánh nhau, tai nạn giao thông.... nào. Đây là có chuyện gì xảy ra?
Lúc này, mọi người xung quanh thảo luận ầm ĩ.
- Đang thật tốt tạo sao nhảy lầu chứ
- Đúng vậy, cô gái đó mới mấy tuổi chứ
- Nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi
Trần Thương ngẩng đầu nhìn một cái, nhảy từ trên xuống?
Cái này cao mười mấy mét?
Vết máu xung quanh đã chảy ra, Trần Thương lập tức cau mày, trong đầu xuất hiện bản đồ cơ thể bốn chiều.
Lượng máu chảy ra ít nhất cũng khoảng hơn 1000 ml, dựa theo hình dáng, chi dưới trong cơ thể chắc đã gãy xương đùi... Bây giờ chưa dùng hệ thống để kiểm tra, không cách nào có tin tức cụ thể được.
Nhưng mà, không có thể phủ nhận là nếu như không cầm máu, cho dù là nhảy lầu không tổn thương đến bộ phận và tổ chức quan trọng, cũng sẽ bị mất máu quá nhiều dẫn đến bị sốc mà chết
Nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt của Trần Thương thoáng chốc trở nên nghiêm túc
Hiện tại hình chiếu bốn chiều của anh không ngừng xác định vị trí chảy máu của người bệnh là ở đâu...
Chẳng lẽ là động mạch đùi?
Gãy xương xuyên thủng?
Rất có khả năng
Hoặc có thể là... Động mạch chủ ngực? Chảy máu trong khoang ngực?
Hay động mạch chủ bụng...
Có cần đến hỗ trợ không?