Tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi Trần Thương và Tần Duyệt còn chưa kết hôn
Hai người này vừa thấy mặt, đều vui vẻ trên mặt nở nụ cười như hoa.
Việc không vui Tần Duyệt đảo mắt là quên, cũng càng ngày càng chứng thực cô bé ngốc nghếch
Đáng tiếc, mình thích
- Ai nha, người trong trạm xe đều đi ra, anh mau thả em xuống! Khắp nơi đều là người, không thể quay video được
Tần Duyệt thẹn thùng nói.
Trần Thương:
- Em bảo đảm trước
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Được, em bảo đảm
Trần Thương im lặng...
- Em cũng chưa nói sẽ bảo đảm gì! Quá qua loa, không tính
Tần Duyệt ở bên tai cười nói:
- Vậy anh nói em phải bảo đảm cái gì?
Trần Thương giơ tay lên đánh vào cái mông nhỏ của Tần Duyệt một cái:
- Bảo đảm không dẫn bạn trai đi cục dân chính! Lại càng không dẫn bạn gái đi cục dân chính
Tần Duyệt vừa nghe, lập tức bật cười.
Tần Duyệt lái xe tới, ngừng ven đường, khi Trần Thương đi ra, hai người lên xe, bật máy sưởi.
Mùa này ở An Dương, nhiệt độ vẫn chưa tăng lên.
Một tay Tần Duyệt đặt trên vô- lăng, một tay chống đầu nhỏ, ngoẹo đầu nhìn Trần Thương, híp mắt, cười hì hì nhưng lại không nói lời nào.
Trần Thương nhìn nha đầu này, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, không nhịn được đưa tay dày xéo nửa ngày.
Bóp bóp gương mặt, bóp bóp lỗ mũi, xoa xoa lỗ tai, xoa tóc chơi đến quên cả trời đất.
- Muốn chết mất, ôi chao, vẫn là cảm giác quen thuộc, xúc cảm quá tuyệt vời
Trần Thương hạnh phúc cười một tiếng.
Tần Duyệt xoa xoa mặt mình, chu miệng nhỏ, thở dài:
- Để cho anh chơi đến hỏng mất
Trần Thương cười ha ha:
- Không sợ, anh sẽ sửa
- Chúng ta một năm đổi hình dáng một lần thì thế nào?
Tần Duyệt vừa nghe, lập tức trừng mắt nói:
- Em sẽ cho anh đẹp mặt
- Thành thật khai báo, lúc ấy tại sao anh phải đi học chỉnh hình? Có phải đã sớm có suy nghĩ như vậy hay không?
Trần Thương cười ha ha một tiếng:
- Không có, anh chỉ thích hình dáng như vậy của em, cái khác đều không thích.
Tần Duyệt mới không tin lời nói xằng nói bậy của Trần Thương, nói:
- Em mới hỏi thăm rõ ràng, Trần Nhị Cẩu, anh thật có năng lực nha, thứ đầu tiên anh học là thuật bơm ngực! Nói đi, anh có rắp tâm gì?
Tần Duyệt nói đến chuyện này lại thấy tức giận, hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn Trần Thương, thề phải hỏi cho rõ ràng:
- Anh nói đi, lúc ấy nghĩ cái gì? Có phải là anh chê em hay không? Hừ
Trần Thương nghe đến chỗ này, lập tức có một trận buồn nôn.
Anh mới đi bao lâu chứ, tin tức đã truyền thành như vậy
Nếu anh đi một năm, không chừng sẽ truyền thành cái dạng gì.
Nhìn vẻ mặt bảo bảo rất hung dữ của Tần Duyệt anh không nhịn được cười:
- Không có, em là chân nhân bất lộ tướng! Hơn nữa... Anh học gì cũng phải có thầy dạy mà
Khi đó, bởi vì thầy Trương, Trương Chí Tân của anh thường xuyên làm cái này, anh thuận tay học được
- Thường xuyên qua lại, anh phát hiện, ai? Anh rất có thiên phú, thứ chỉnh ra đều rất tốt
Tần Duyệt vừa nghe, bỗng nhiên tò mò hỏi:
- Có cách gì có thể lập tức phân biệt được thật giả không anh?
Trần Thương không ngờ Tần Duyệt sẽ hỏi cái vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên cười nói:
- Có thì ngược lại cũng có! Thật nhiều chỗ, anh bóp một cái là biết
Trần Thương nhìn vẻ mặt Tần Duyệt dần dần biến thành màu đen, lập tức cười ha ha một tiếng:
- Chỉ đùa một chút thôi, thật ra thì còn có một cách
Tần Duyệt nghe có, lập tức cười lên:
- Cách gì?
Trần Thương ho khan một cái một tiếng:
- Bởi vì là giả thể, nên khi em cầm đèn pin chiếu vào, phát hiện... Sẽ sáng lên
Sau khi Tần Duyệt nghe, hơi kinh ngạc một chút, một lát sau, bỗng nhiên cười ha hả:
- Vậy nếu cầm hai cá đèn pin mỗi cái một bên... Có phải sẽ giống với đèn pha ô tô không? Đèn pin lóe lên... Ha ha ha... Không được không được, cười chết em... Ha ha...
Nụ cười này, không dừng lại được.
Vốn Trần Thương cũng không cảm thấy buồn cười, nhưng mà bị người này chọc cho cũng bất đắc dĩ bật cười.
Cô nhóc này, cũng thật sự là một thiên tài, có thể liên tưởng vật kia và đèn pha ô tô với nhau...
Vừa có một ông cụ nhìn xa xa có Panamera lay động, không nhịn được thở dài, đi đường vòng...
Buổi tối Trần Thương chưa ăn cơm, Tần Duyệt lái xe đi chợ đêm.
Đưa Trần Thương thối nát đi một lần
Nhìn Trần Thương ăn như hổ đói, Tần Duyệt không nhịn được đau lòng nói:
- Anh giống đi thành phố chỗ nào chứ, cái này giống như dân đi tị nạn vậy
Trần Thương hít sâu một hơi:
- Haizz, em không biết, anh đi nửa tháng, thì mười ngày ăn cơm hộp, năm ngày ở bên, bây giờ nhìn cái gì cũng thấy thơm
- Chị à, em nhanh đi thành phố nhé, mau đến cứu anh, đưa anh đi ra ngoài ăn chút đồ ngon
Tần Duyệt cười:
- Tại sao anh không đi ăn ngon một chút?
Trần Thương:
- Anh nào dám! Ăn ngon không phải là giữ lại ăn chung với vợ à.
Nhìn miệng lưỡi Trần Thương càng ngày càng ngọt, trong lòng Tần Duyệt rất đắc ý:
- Miệng lưỡi trơn tru
Trần Thương ăn rất nhiều đồ ở chợ đêm, cuối cùng cũng chiêu đãi dạ dày mình một bữa.
Tần Duyệt mở to mắt tò mò nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Anh là heo à? Sao có thể ăn nhiều đồ như vậy?
Trần Thương liếc mắt:
- Uổng công em còn học y! Em biết cơ thể con người có một bộ phận có thể lớn có thể nhỏ không? Nên khi nó phát huy tác dụng, nó sẽ trở nên lớn! Lúc cần nhỏ, thì sẽ nhỏ đi
Tần Duyệt cười giễu một tiếng:
- Anh là cái đồ lưu manh? Em không biết, em có nên hỏi ba em một chút không, hỏi ông nó là cái gì? Em sẽ nói là Trần Thương bảo em đi hỏi
Trần Thương vừa nghe, lập tức ngừng:
- Không dám không dám, anh sai rồi, chị, anh nói là dạ dày, chúng ta đừng hiểu lầm.
Ăn một đống lớn như vậy, khi về Trần Thương chắc chắn sẽ không ngủ được, dứt khoát đi vòng quanh mấy cửa hàng gần chợ đêm, mua một ít vật nhỏ.
Lần này vào thành phố, Trần Thương chuẩn bị lái xe đi, ra cửa có xe dù sao cũng sẽ thuận lợi hơn một ít.
...
...
- Vợ ơi, mấy giờ rồi?
- Ôi chao, ông có phiền hay không, 11 giờ 40! Ông cũng hỏi mấy lần rồi
Ký Như Vân đã hết ý kiến với Tần Hiếu Uyên.
- Ông có thể không quan tâm hay không, ngày mai hai đứa nó cũng chuẩn bị đi lĩnh chứng, ông còn lo lắng cái gì?
Tần Hiếu Uyên ho khan một cái một tiếng:
- Tôi là lo lắng vấn đề an toàn của bọn nó
Ký Như Vân liếc mắt:
- Có quỷ mới tin ông
Tần Hiếu Uyên lập tức không ngủ được, trở mình ngồi dậy:
- Sổ hộ khẩu của Duyệt Duyệt đâu?
Ký Như Vân thở dài:
- Trộm đi gần nửa năm rồi
Tần Hiếu Uyên kinh ngạc một chút:
- Nửa năm?
Ký Như Vân bất đắc dĩ gật đầu một cái:
- Chính là khi đó, khi mới vừa xác định quan hệ với tiểu Trần, cả ngày la hét nói mình tìm được tình yêu đích thực, lặng lẽ trộm sổ hộ khẩu đi, sau này tôi mới biết.
Tần Hiếu Uyên nghe lời của Ký Như Vân nói, cũng dở khóc dở cười
Hộ khẩu này vốn thật là vật quý hiếm.
Xem ra, cô bé nhà mình đã sớm hai lòng, trái tim đã sớm đi theo Trần Thương.