Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 904 - Chương 905: Duyên Nợ

Khi bac si mo hack full
Chương 905: Duyên Nợ
 

Ngày hôm sau, cả hai sợ đông người nên đến Cục dân chính xếp hàng từ sớm, nhưng có vẻ như họ không phải là hai người duy nhất đến làm đăng ký kết hôn trong ngày này.

Trong lúc ngồi trên ghế chờ, tay Tần Duyệt nắm chặt sổ hộ khẩu, có vẻ hơi căng thẳng, nhưng cô không biết vì lý do gì mà hồi hộp như vậy.

Tuy nhiên, tất cả những căng thẳng này đều tan biến khi anh nắm tay mình.

Đôi bàn tay to ấm áp dường như chứa đựng mọi thứ cũng như làm tan chảy tất cả.

Trần Thương nhìn Tần Duyệt một cách kiên định:

- Em đã suy nghĩ kỹ chưa?

Tần Duyệt gật đầu:

- Đương nhiên rồi

Hai người đã sớm đến nơi, ảnh màu chụp tại tiệm ảnh dài hai tấc rưỡi của cả hai đã chuẩn bị xong.

Trên thực tế, toàn bộ quá trình không mất nhiều thời gian, cũng không có nghi thức rườm rà đặc biệt nào.

Điều này làm cho Tần Duyệt có đôi chút khó chịu

Khi đã cân nhắc, cả hai quyết định tuyên thệ.

Ít nhất nó cũng không vô nghĩa

Hôm nay xem ra là một ngày đặc biệt, có rất nhiều người, ai cũng không hà tiện mà nở một nụ cười thật tươi ở nơi này.

Trên mặt mỗi người đều có một loại vui mừng từ tận tâm

Khi anh kéo cô ra khỏi sảnh của Cục dân chính.

Tần Duyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, nước mắt bỗng tuôn rơi

Trần Thương sững sờ, cô gái này không phải hối hận rồi chứ?

Anh vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn, vậy có nên đi làm giấy ly hôn luôn không?

Điều này sẽ không sợ bị cười nhạo sao...

Anh ôm cô vào lòng thật lâu để dỗ dành.

- Làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc nữa, sao đang tốt em lại khóc rồi?

Tần Duyệt lắc đầu, khóc nức nở hồi lâu mới thống khổ nói:

- Em cuối cùng chính thức đã được kết hôn rồi... Oa... Anh rốt cuộc cũng cần đến em.

- Em yêu anh ba năm bốn tháng năm ngày, rốt cuối cùng có thể gả cho anh......

- Anh có biết không? Ngày hôm đó anh chủ động đưa em đi, em vui đến nguyên một đêm không ngủ được, lúc đó em còn nghĩ, Trần Thương, anh đúng là đồ ngốc, còn không dám thổ lộ với em, nếu anh còn không thổ lộ, em sẽ... Em... Em sẽ bộc lộ với anh

- Bữa đó khi anh đưa em đi, chính là bữa lẩu ngon nhất em có cùng ly trà sữa ngon nhất...

- Hôm sau đợi mẹ đi làm em đã trộm hộ khẩu của mẹ, giấu rất lâu để đợi anh đến nói: Em yêu, mình cưới nhau thôi, cùng đi đăng ký đi! Anh đã sẵn sàng cả rồi...

- Em... cuối cùng em cũng đợi được... Ô.. ô...

- Em đã chờ đợi rất lâu, sợ rằng bản thân sẽ không thể đợi được nữa... Em đã 30, nếu anh không cần em... Thật sẽ không có ai để ý đến em nữa...

Tần Duyệt khóc lóc làm trôi cả lớp phấn trang điểm, bình thường cô ít khi trang điểm hôm nay lại ăn mặc rất xinh đẹp.

Cô thật hạnh phúc vì hôm nay cuối cùng chính mình đã kết hôn rồi

Còn có thể kết hôn với người mình thích

Nhìn thấy Tần Duyệt khóc rưng rưng, Trần Thương cảm thấy rất khó chịu, mũi chua xót, không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn trời, trợn tròn mắt không muốn để nước mắt rơi xuống.

Sau đó anh ôm chặt cô vào lòng.

Không biết từ lúc nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, ướt đẫm cả trán cô.

Tần Duyệt ngẩng đầu lên vẫn còn khóc nức nở mếu máo nói:

- Sao anh lại khóc?

Trần Thương hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, đưa tay lên mặt cô, vuốt ve lau nước mắt cho cô:

- Thật xin lỗi

- Anh đã khiến em đợi lâu rồi! Trách anh không đủ dũng khí đứng trước mặt em nói một tiếng: “Anh yêu em”.

- Anh đã sớm xuất hiện trong thế giới của em, nhưng lại không ôm em vào lòng sớm hơn

- Cả đời này, anh thề, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em

- Em không cần phải cứng rắn nữa.

Tần Duyệt hai mắt sáng ngời nhìn Trần Thương liền nói:

- Em không trách anh...

- Em chỉ nghĩ là… Cuối cùng em cũng đợi được anh.

- Mỗi ngày được ở bên anh, em rất vui

Anh cười vui vẻ:

- Được rồi, đừng khóc nữa, đến chụp ảnh đi

Trần Thương cầm điện thoại chụp tự sướng cho cả hai.

Sau đó anh chụp hình giấy đăng ký kết hôn và gửi cho tất cả bạn bè.

Anh muốn nói với mọi người rằng anh đã có vợ và bản thân đã có chủ.

Khi Tần Duyệt nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp của Trần Thương, cô phát hoảng một chút, nhìn chằm chằm anh, trong lòng chợt suy tư

Đột nhiên cô nổi khùng lên:

- Sao khuôn mặt em lại xấu xí vậy

- Em vừa khóc trôi trang điểm rồi, anh… Trần Thương, đồ khốn nạn… Anh muốn làm cho em bẽ mặt mà…

- Không, tức quá đi… Anh… Cho tất cả bạn bè của anh xem những bức ảnh khóc lóc với lớp trang điểm xấu xí, không được! Xóa và đăng lại mau

Trần Thương không quan tâm đến cô ấy nữa

Theo cách cũ, ôm lấy, mang đi

Tần Duyệt tức giận xù đầu.

Cảm giác vừa rồi liền biến mất, cô nghĩ đến việc gửi những bức ảnh xấu xí của mình cho bạn bè của Trần Thương... Liệu nhóm người đó có chê cười không?

Nghĩ đến làm Tần Duyệt cảm thấy tức giận

Anh cười nói:

- Đây mới là thứ đáng giá làm kỷ niệm vậy mới gọi là chụp hình

Cô ngừng ồn ào, để anh tự ôm mình, mở máy, nhìn hình chụp trong nhóm bạn bè của anh.

Nhìn thấy nước mắt trên gương mặt còn chưa khô mà đã nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, trong mắt anh cũng rưng rưng tình cảm trìu mến.

Có vẻ như... cũng không đến nỗi xấu xí

Càng nhìn càng thấy hấp dẫn

Thầm nghĩ lời anh nói Tần Duyệt lưu lại, in hình ra, lưu giữ cả đời.

Cho đến lúc già, rồi lại lấy ra...

Bất thình lình Trần Thương đặt cô xuống, vừa vặn tình cờ thấy người quen.

Người đàn ông mỉm cười:

- Hả? Bác sĩ Trần…. Anh đến Cục dân chính làm gì vậy?

Anh mỉm cười:

- À...... Cùng với bạn gái của tôi! Không phải, là cùng vợ đến đăng ký kết hôn!

Người đàn ông nghe xong cười lớn, anh vui vẻ nói:

- Ồ? Xin chúc mừng

Lúc này, một cô bé đã lớn tiếng khóc rống.

Chỉ thấy có người phụ nữ phía sau người đàn ông đang lôi kéo bé gái đó làm nó khóc rất to.

Khóc rất thương tâm

Đầy tuyệt vọng

Trần Thương ngỡ ngàng một chút:

- Điềm Điềm?

Người phụ nữ cũng kinh ngạc, ngồi xổm xuống:

- Không sao, Điềm Điềm ngoan đừng khóc, có chuyện gì à?

Cô bé nước mũi chảy ròng ròng chảy cả vào miệng, trông rất tủi thân.

Điềm Điềm thút thít nói:

- Chú Trần Thương không muốn con... Chú ấy đã kết hôn rồi...

Mọi người nghe xong đều không biết nên khóc hay cười.

Ai cũng muốn cười nhưng cảm thấy thật ngượng ngùng.

Trần Thương cũng thấy xấu hổ.

Người đàn ông ôm cô bé, cười nói:

- Điềm Điềm, việc này do pháp luật quy định, khi chú đến tuổi hôn nhân sẽ được Cục dân chính cho kết hôn, nếu không sẽ không được sinh con.

- Con còn nhỏ, chờ lớn lên nhé, mới có thể kết hôn được

Cô bé lắc đầu:

- Con cũng muốn kết hôn với chú Trần Thương... Oa...

Tần Duyệt nhìn Trần Thương cười nheo cả mắt, nói nhỏ bên tai anh:

- Lãng tử của em. Cục nợ này! Anh tự giải quyết đi.

Anh vô cùng xấu hổ.

Thấy Điềm Điềm cứ khóc mãi không thôi.

Mẹ của cô bé chỉ có thể bất lực dỗ dành cô:

- Được rồi, được rồi, lớn lên con cũng gả cho chú Trần Thương nhé?

Điềm Điềm liền ngừng khóc, hết nhìn mẹ, rồi lại nhìn anh:

- Thật không?

Mẹ cô bé gật đầu:

- Thật đấy! Nhưng con phải đến tuổi pháp luật quy định, con phải ngoan ngoãn, nghe lời học cho tốt...

Thật cố gắng dỗ dành nó mới coi như thôi

Trước khi đi, Điềm Điềm bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Duyệt:

- Dì Tần Duyệt... cô giúp con chăm sóc chú Trần Thương, lớn lên con sẽ đón chú ấy về...

Tần Duyệt suýt nữa bật cười.

Trần Thương nhìn hai vợ chồng nắm tay Điềm Điềm càng lúc càng xa, nhưng cô gái nhỏ cứ cách hai bước, ba bước lại quay đầu nhìn.

- Chú Trần Thương, chú không cần sợ, đợi con lớn lên sẽ đến đón chú nhé

Nghe xong anh cảm thấy thật bất lực...

Bình Luận (0)
Comment