Lĩnh giấy chứng nhận xong, cả ngày anh đều dẫn Tần Duyệt đi dạo khắp nơi, ăn món lẩu thích nhất, uống trà sữa thích nhất, xem phim nước mắt nước mũi chảy ào ào...
Chủ nhật Trần Thương có ca trực ban, thứ bảy đã phải trở về.
Mà Tần Duyệt còn phải đợi thêm mấy ngày, chờ thầy cô từ nước ngoài trở về, sẽ đến thành phố.
Nhưng mà lần này đi, Tần Duyệt lấy tất cả đồ chơi, gối ôm, quần áo ngủ, gối trong phòng ngủ của mình đều nhét vào xe của Trần Thương.
Bảo Trần Thương đi trước trang trí phòng ngủ cho cô
Ông Tần đứng trong phòng không thể làm gì, dù sao... Con bé chết tiệt này, bây giờ chứng cũng đã nhận, còn có cái gì có thể nói chứ?
Bây giờ có thể nói là trên phương diện pháp luật họ là vợ chồng hợp pháp.
Nhưng mà Ký Như Vân ngược lại là rất ân cần, chạy trước chạy sau, rất sợ con gái ở bên kia thành phố sống không tốt, ăn không tốt, mặc không tốt...
Đến đồ hay mang theo bên người của Tần Duyệt cũng mang theo.
Vì vậy, một chiếc xe trừ Trần Thương, tất cả đều là đồ
Ngược lại cũng phong phú
Trần Thương cũng rút ra chút thời gian về khoa một chuyến, nói một chút chuyện mình thấy ở thành phố, nói thật, mọi người đều hơi cảm khái.
Có đủ loại nhân tố hạn chế, đã khiến cái nghề này xuất hiện chênh lệch càng ngày càng lớn.
Chênh lệch tài nguyên chữa bệnh trong nước trên cơ bản có thể coi như là sườn đồi
Một người là bệnh viện trọng điểm của quốc gia, ví dụ như Hiệp Hòa, Hoa Tây, Tề Lỗ.
Nếu như nói có một loại bệnh ở những chỗ này không khám ra, như vậy trên cơ bản ở trong nước sẽ bọ coi là đi đến đường cùng.
Tiếp theo là bệnh viện trọng điểm cấp tỉnh, thông thường cũng chỉ có hai ba nơi, ở nơi này có ít bệnh mà bệnh viện không nhìn ra bệnh thì cũng không cần đến các bệnh viện trong tỉnh khác.
Lại nhìn phía dưới một chút, chính là bệnh viện nhân dân ở huyện là một lực lượng chính của huyện.
Mà nói thật, rất nhiều phó chủ nhiệm của bệnh viện huyện so với bác sĩ trưởng của bệnh viện trọng điểm cấp tỉnh cò kém hơn rất nhiều, đây không phải là bởi vì bản thân bác sĩ không giỏi, mà là giai đoạn sau của phát triển với tài nguyên chữa bệnh vân vân và lạc hậu, tạo thành một loại hiện tượng này.
Dĩ nhiên, cái này kém, nhưng không phải là nơi đó cũng kém, có thể một ít bệnh thường gặp, bệnh viện huyện vẫn khá lợi hại, sự chênh lệch này, là chỉ đối với loại phẫu thuật mới, phương pháp trị liệu mới, chuẩn đoán những ca bệnh khó, chữa trị phẫu thuật cho những ca bệnh khó đây đều là những lĩnh vực khó khăn, thật sự kém hơn rất nhiều.
Mà giống vậy, phó chủ nhiệm bệnh viện tỉnh Đông Dương, đến nơi như trung tâm cấp cứu, chênh lệch rất rõ ràng
Cho nên, không nên cảm thấy đãi ngộ của Trần Thương có gì là không công bằng, sau khi anh đến, đã cho anh đầy đủ sự coi trọng, để anh đến tổ tiên phong học tập.
Bác sĩ từng có kinh nghiệm đi học bổ túc chắc cũng biết, sau khi đến, người ta chính là nhìn bạn như nhìn thực tập sinh, xem như một người nằm viện, là một người giúp làm một chút việc, muốn có được sự cho phép? Cơ bản là chuyện không thể nào
Đây chính là một hiện trạng.
Sẽ thường xuyên thấy bệnh viện cấp tỉnh có bác sĩ bốn năm mươi tuổi ở bệnh viện huyện đến học bổ túc, sau khi tới, những người nằm viện cũng không tiện chữa, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng mà cũng sẽ không cho anh quyền lợi gì cả, càng không thể để cho bạn nhúng tay vào quản lý người bệnh, việc anh có thể làm chính là nhìn
Khi biết được Trần Thương đã có thể tự tiến hành phẫu thuật và trực ban, thật ra thì Tần Hiếu Uyên cũng rất vui vẻ.
Điều này nói rõ, người ta đã chân chính đón nhận thực lực của Trần Thương
...
...
Ở thành phố muốn thuê một chỗ đậu xe, cũng là một chuyện rất phiền phức, cũng may khi Trần Thương thuê phòng, đã trước sớm thuê xong, mặc dù giá cả có đắt một chút, nhưng mà suy nghĩ đến việc thuận lợi, Trần Thương lại cảm thấy không sao cả.
Xe dừng xong, Trần Thương mang đồ của Tần Duyệt lên, sắp xếp xong.
Tới tới lui lui đã hết một buổi chiều.
Lần này tới, mẹ của Tần Duyệt Ký Như Vân đã chuẩn bị một bộ nồi niêu xoong chảo mới.
Thu xếp xong, nhà cửa cũng thêm mấy phần ấm áp.
Lúc xế chiều, Trần Thương không có định ăn ngoài, mà xuống chỗ bán nguyên liệu nấu ăn dưới lầu, xếp đầy tủ lạnh, sau này có thời gian sẽ về nhà nấu cơm.
Cho dù cuộc sống bận rộn như thế nào, khi nhàn rỗi, cuộc sống cũng phải hơi thú vị chứ.
Tần Duyệt sắp tới, Trần Thương cũng không muốn cô bé này ngày nào cũng phải ăn đồ ăn bên ngoài.
Xong, Trần Thương xào hai đĩa đồ ăn đơn giản, mở một chai bia, xới một chén cơm, gửi một video cho Tần Duyệt.
Quay xung quanh cho cô nhìn.
Sau đó cũng gửi cho cha mẹ một cái, tuyên bố mình đã nắm giữ được tinh tuý của nhà họ Trần
Ngày thứ hai, toàn bộ tiểu tổ tiên phong đều trực, còn có các thành viên trực ban ở những tiểu tổ khác.
Bệnh viện đã sắp xếp rất nhiều nhân viên trực ở trung tâm cấp cứu, đây là bởi vì lượng công việc quá lớn, một người căn bản là không thể giúp được.
Trần Thương làm nhiều năm đã sớm thành thói quen, đến bệnh viện rất sớm, chào hỏi giáo sư và các bác sĩ.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Mã Nguyệt Huy đi vào, vẻ mặt vui vẻ chào hỏi:
- Đến sớm như vậy.
Trần Thương gật đầu:
- Chào tổ trưởng Mã
Gần đây, tâm trạng của lão Mã rất tốt, không ít chủ nhiệm đã chủ động bắt đầu tiếp xúc với Mã Nguyệt Huy.
Những chủ nhiệm đó ngày thường mắt cao hơn đầu, nhưng bây giờ luôn qua lại gần gũi với anh.
Nhưng mà... Mục đích cũng rất rõ ràng.
Hôm nào tìm một cơ hội, muốn tận mắt học hỏi cách phẫu thuật tạo hình vá 2 lá van.
Lão Mã được người khác khen hơi rơi vào sương mù, không phân rõ đông tây nam bắc, không biết làm sao đã đồng ý.
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, Mã Nguyệt Huy thân thiết cười một tiếng:
- Tiểu Trần, tôi bàn bạc chuyện này với cậu nhé
Trần Thương vừa nghe, đã vội vàng cười nói:
- Tổ trưởng Mã nên nói thẳng mới phải, không cần khách sáo.
Mã Nguyệt Huy vừa nghe, lập tức gật đầu:
- Được, nếu tiểu Trần cậu đã bảo không cần khách sáo như vậy, tôi cũng không khách sáo với cậu nữa.
- Là như vầy, cách phẫu thuật tách hai lá van hẹp khi tim đang đập bằng bóng da cậu có năm chắc phần lớn không?
Trần Thương vừa nghe, lập tức kinh ngạc một chút:
- Rất lớn.
Mã Nguyệt Huy suy nghĩ:
- Nếu không như vậy, hôm nào Ngoại Khoa Tim có một người bệnh nằm viện, muốn làm phẫu thuật tách hai lá van hẹp khi tim đang đập, ngày mai chờ cậu rảnh chúng ta đi xem người bệnh một chút, bàn bạc cách phẫu thuật phù hợp một chút.
Trần Thương gật đầu:
- Được, tổ trưởng Mã anh cứ sắp xếp là được.
Mã Nguyệt Huy hài lòng vỗ vai Trần Thương:
- Đâu có không dám
Lục tục, không đợi người tới đủ, nhiệm vụ cấp cứu đã bắt đầu phân phát, nhóm người Từ Ái Thanh dẫn đầu mang một y tá, một bác sĩ trực tiếp lên đường.
Mà Mã Nguyệt Huy và Trần Thương nhưng lại lưu lại, cố thủ trận địa, cái trận địa này, thật là hơi không dễ thủ
Đến Trần Thương, cũng có một ít người bệnh không xử lý được
Nếu không phải có Mã Nguyệt Huy, Trần Thương cảm giác thật sự hơi lực bất tòng tâm.
Lúc này, Mã Nguyệt Huy coi như đã thể hiện tinh tế phong độ của tổ trưởng tổ tiên phong
Đừng nhìn ngày thường anh ta có mấy phần ngốc nghếch nhưng khi xử lý người bệnh, không có một chút cẩu thả nào
Cái gì mà gãy xương bả vai, vết thương bị sốc, đau bụng cấp... Đều xử lý đâu vào đấy.
Có anh ta trấn giữ toàn cục, giúp người bệnh có chứng bệnh nguy cấp, sắp xếp ổn định đưa vào phòng phẫu thuật, nhân viên tổ chức liên quan đến phẫu thuật, cầm dao cứu từng sinh mạng.