- Cystein 0.1g, dùng dung dịch Natri Hidrophotphat đệm hòa tan, tiêm vào cơ
Trần Thương lại lần nữa nói một tiếng, thế nhưng mà tiểu Kha tra xét một lần hòm thuốc cấp cứu, lập tức sững sờ
- Trần... bác sĩ Trần, không có Cystein
Trần Thương nghe xong, lập tức cũng kịp phản ứng, loại thuốc này mặc dù cũng là thuốc dùng cấp cứu lâm sàng, thế nhưng cũng không phổ biến, thậm chí ít dùng.
Trần Thương vội vàng nói:
- Đi tổ khác mượn dùng một chút.
Tiểu Kha gật đầu, vội vàng đứng lên đi ra ngoài, sau một lát nghe thấy một trận âm thanh hùng hổ truyền vào.
Lại một lát sau mới cầm trở về
Trần Thương nhìn thấy cảm xúc của tiểu Kha không đúng, ngược lại cũng không nói gì, bây giờ không phải là lúc an ủi.
Tiểu Kha mặc dù đỏ mặt, nhưng vẫn là vội vàng hoàn thành phối trí thuốc.
- Bác sĩ Trần, tiêm cơ hả?
Trần Thương gật đầu
Ngay lúc này, một y tá lớn tuổi vội vàng chạy vào:
- Sao lại tiêm cơ?
- Người ta chủ nhiệm Diêu mỗi lần sử dụng nhỏ khí quản vào, đặc biệt là khi cấp cứu, dùng dung dịch 5% trải qua đặt nội khí quản hoặc trực tiếp nhỏ vào bên trong khí quản, 1-2ml/lần
Nghe thấy câu nói này, mọi người sửng sốt một chút, đến Trần Thương cũng là như thế, ngẩng đầu nhìn y tá một cái, là một y tá có tư lịch tổ bốn.
Có điều, Trần Thương thấy bà nói như vậy, gật đầu cười một tiếng:
- Cảm ơn cô Dương, tôi biết rồi.
Y tá cũng là có chút chức danh, cô Dương trước mắt này, đã là y tá phó chủ nhiệm.
Đối phương nghe xong, hài lòng gật đầu:
- Chớ để xảy ra vấn đề
Tiểu Kha do dự nhìn một chút Trần Thương:
- Bác sĩ Trần... Tiêm vào hay không?
Trần Thương cười cười, nhìn thấy dáng vẻ tiểu Kha đỏ mặt, suy đoán hẳn là bị y tá vừa rồi kia phê bình.
- Cho tôi, tôi tiêm vào.
Trần Thương tiếp nhận thuốc, trực tiếp tiêm vào
Mà lúc này đây, Dương Hồng Mai vừa vặn quay đầu, cũng vừa vặn nhìn thấy Trần Thương trực tiếp tiêm vào cho người bệnh, lập tức thoáng cái tức giận:
- Cậu làm gì thế? Cậu thế này không phù hợp quá trình thao tác, xảy ra vấn đề ngoài ý muốn người nào chịu trách nhiệm
Trần Thương im lặng, nơi này là phòng cấp cứu, tất cả mọi người đang khẩn trương cấp cứu, bà hô to gọi nhỏ cái gì?
Bà già đời, bà cảm thấy mình đều đúng à
Tôi là bác sĩ, bà là y tá có được hay không? Trên lâm sàng thường xuyên có một vài y tá lâu năm khoa tay múa chân với bác sĩ, không phải chuyện hiếm có gì.
Trần Thương vừa bắt đầu đối với đề nghị của bà không có phản cảm, thậm chí còn nể mặt mũi, tôn kính kêu một tiếng cô Dương, thế nhưng tôi mới là bác sĩ có được hay không, tôi hạ y lệnh mới đúng chứ?
Trần Thương trực tiếp nhìn đều không nhìn thêm bà một cái.
Dương Hồng Mai thấy thế, hơi tức giận:
- Cậu là một tên bồi dưỡng, xảy ra vấn đề ai chịu trách nhiệm?
Trần Thương trực tiếp quát lạnh một tiếng:
- Không cần hô to gọi nhỏ ở phòng cấp cứu, còn nữa, đừng có cậu cậu cậu, gọi tôi là bác sĩ Trần
- Chủ nhiệm Dư cho tôi quyền đơn thuốc, tôi có quyền xuống y lệnh, có vấn đề tìm chủ nhiệm! Lỵ Lỵ, hiện tại người bệnh cần cấp cứu, đóng cửa lại, nhân viên không liên quan ra ngoài
Một câu, trực tiếp chống đối Dương Hồng Mai làm bà chôn chân tại chỗ.
Một tên nhân viên bồi dưỡng như cậu lại mắng tôi?
Còn đuổi tôi đi? ?
Dương Hồng Mai này lập tức mặt đỏ tía tai, lập tức tức giận thở mạnh.
Tuyệt đối không nên cho rằng y tá tại bệnh viện dễ trêu, rất nhiều y tá bệnh viện căn bản không để ý bác sĩ.
Đặc biệt là những y tá chức danh cao cấp kia, dù sao nếu như cưỡng chế chia ra, bác sĩ cùng y tá là hai tổ chức hoàn toàn khác biệt, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, mà là quan hệ đường thẳng song song
Y tá là phối hợp bác sĩ hoàn thành công việc, cũng không thấp hơn so với bác sĩ.
Mà rất nhiều bệnh viện lớn, quyền lợi của y tá cũng rất lớn, thường xuyên thấy một vài bác sĩ bị y tá răn dạy.
Đặc biệt là những y tá già đời, kinh nghiệm xử lý lâm sàng phong phú, thậm chí cảm thấy được trình độ bác sĩ không ổn.
Vì lẽ đó, chữa bệnh và chăm sóc thật ra chung đụng cũng rất khó khăn, mà một vài tiểu y tá còn tốt một chút.
- Bác sĩ Trần... Cô Dương này, bà ấy... Bà ấy mang thù
Tiểu Kha nhìn sang bên ngoài, nói.
Dương Hồng Mai là y tá phó chủ nhiệm, là người phụ trách tổ bốn hộ lý.
Nghe thấy tiểu Kha nói như vậy, Trần Thương cười một tiếng:
- Không có chuyện gì, chúng ta cứu người, có quan hệ gì với bà ấy, xảy ra vấn đề cũng là vấn đề của tôi, với bà ấy một chút quan hệ không có.
- Lại nói, chúng ta là tổ tiên phong, có quan hệ gì với tổ bốn của bà ấy.
- Đúng rồi, bà ấy mới vừa mới nói anh rồi?
Tiểu Kha gật đầu:
- Tôi mượn thuốc từ bốn tổ, bà ấy không nhường cho, còn mắng tôi một trận... Còn không có cho tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là tìm những người khác để mượn.
Vừa Lỵ Lỵ hừ lạnh một tiếng:
- Chảnh cái gì chứ, còn không phải muốn làm y tá trưởng mà không được hay sao
Trần Thương cười cười, cũng không để ý.
Hiện tại, không phải lúc cân nhắc cố chấp với y tá Dương, mà là nên lo lắng lúc nào người bệnh tỉnh lại.
Thời gian một giây một phút trôi qua.
Ba người Lỵ Lỵ, tiểu Kha cũng hơi khẩn trương cùng bất an, bởi vì các cô sợ người bệnh xảy ra vấn đề, đến lúc đó Dương Hồng Mai trả đũa, nói Trần Thương làm trái quy tắc thao tác cái gì.
So với hai người, trong lòng Trần Thương tương đối bình tĩnh hơn.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm giám sát ECG, quan sát đánh giá mấy hạng số liệu, kết cấu bốn chiều trong đầu liên tục thay đổi, anh cảm giác, hẳn là không kém nhiều lắm?
Họ nên làm đều làm rồi, hiện tại, quyền lựa chọn đã giao cho người bệnh.
Ngay lúc này.
Tiểu Kha lập tức vui mừng:
- Bác sĩ Trần, huyết áp tăng trở lại
Trần Thương ngẩng đầu nhìn huyết áp người bệnh một cái, nhịp tim, hô hấp, đều đang từ từ khôi phục.
Đây là chuyện tốt
Anh nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được một hệ liệt phản ứng thay thế độc tố thể nội, độc tính tê liệt biến mất...
Thật ra, hoàn toàn có thể đem những độc dược này nghĩ thành một loại đồ vật, tiến vào thân thể chạy một vòng, trong vòng tám tiếng sẽ bị thay thế nhanh chóng, nếu như trong vòng tám tiếng, dưới tác dụng của độc tố, chết bởi hô hấp suy kiệt, trung tâm hệ thống bại liệt, tuần hoàn suy kiệt, như vậy người bệnh liền mất mạng
Nếu như kiên trì tới, người bệnh không có việc gì, độc tố kia liền chậm rãi bị bài tiết.
Mắt thấy các dấu hiệu sinh mệnh dần dần khôi phục, khóe miệng Trần Thương hơi giương lên, xem ra được cứu rồi
Mấy người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, Lỵ Lỵ ngạc nhiên nói đến:
- Anh ta tỉnh rồi
Trần Thương nghe xong, cũng là lập tức đại hỉ.
Cấp cứu đã thành công
Toàn bộ quá trình, thời gian kéo dài gần hai đến ba giờ, ba người bận rộn, giày vò lâu như vậy, cuối cùng cấp cứu người bệnh thành công.
Lúc này cách lúc mắc độc, cũng đã qua chừng sáu giờ.
Người đàn ông từ từ mở mắt, đần độn nói câu:
- Tôi... Tôi không chết
Đến giọng nói chuyện cũng rõ ràng rất nhiều...
Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:
- Anh bây giờ đầu lưỡi có tê hay không?
Người đàn ông nói:
- Còn có một chút, thế nhưng không sao...
Tiểu y tá Lỵ Lỵ bất đắc dĩ nói:
- Vì sao anh lại ăn cá nóc! ?
Người đàn ông sững sờ, im lặng.
Anh ta thấy trên mạng có rất nhiều người ăn cá nóc hấp dẫn ánh mắt, với tư cách Livestream ăn uống tương đối trứ danh, anh ta cũng lên kế hoạch làm một video kì lạ như thế này.
Kết quả không ngờ kém chút trở thành video cuối cùng của chính mình
Sau một hồi lâu, người đàn ông thở dài:
- Bởi vì tôi vô tri
Ba người Trần Thương nghe xong, bất đắc dĩ ngẩn người.