Trần Thương quay lại nghiên cứu kỹ hạng mục khoa học của Mã Nguyệt Huy.
Lại nhìn một lúc lâu, nghiền ngẫm suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều vấn đề
Nhưng anh vẫn không tìm ra, hạng mục này uyên thâm ở đâu?
Anh đã từng nghi ngờ liệu đây có phải là một vấn đề sân sau nào đó hay không
Làm sao lại có thể cung cấp cùng một lúc 300 vạn để tài trợ nghiên cứu này?
Rốt cuộc, trong ấn tượng của Trần Thương, kinh phí dự án lên đến một 100 vạn là để giải quyết vấn đề lớn, đúng chứ? Chắc phải có giải thưởng phát triển khoa học công nghệ đi?
Tuy nhiên, trong hạng mục của Mã Nguyệt Huy, không có một nội dung nghiên cứu cụ thể nào cả.
Thay vào đó, nó chỉ nhấn mạnh rằng mục đích là cải thiện tính an toàn và kịp thời của phẫu thuật khẩn cấp cùng cải tiến các quy trình phẫu thuật truyền thống.
Nhưng mà, từ góc độ của khoa cấp cứu, anh cuối cùng cũng hiểu được điểm khó khăn.
Số tiền này, anh lấy sau khi nhận được kết quả, nó hoàn toàn thuộc quyền quản lý trực tiếp của Ủy Ban Y tế
Đừng thấy nhiều thật ra họ sẽ không dám phung phí một xu nào hết.
Đúng ra, bỏ tiền ra thì phải nghiên cứu có kết quả, còn nếu không làm được thì lại phải kiểm tra kỹ càng hơn.
Nghĩ đến tính cách sợ phiền phức của Mã Nguyệt Huy, Trần Thương đã hiểu ra tại sao ông không dám tiêu xài chúng.
Thứ này quá phiền phức, còn không bằng để quốc gia nhận lấy.
Rốt cuộc, các nghiên cứu về cải tiến quy trình phẫu thuật làm sao lại có thể làm dễ dàng đến như vậy?
Đừng nghĩ rằng cải tiến kỹ thuật chỉ cần nghĩ chút là được?
Thuận tiện có cải thiện một cái mới?
Vả lại... Phẫu thuật cấp cứu chỉ mang tính tương đối, đừng đánh đổi sinh mạng người bệnh chỉ để cải tiến phẫu thuật
Cứ như vậy, mọi việc sẽ xảy ra ngoài tầm với
Đến lúc đó không chừng ông Vũ sẽ phải tự sát, ngay cả Mã Nguyệt Huy cũng không tha cho chính bản thân.
Trần Thương lật xem kỹ, rồi nhận ra: khi làm hạng mục cho đề tài này là sau khi họ đạt danh hiệu quốc tế
Anh mỉm cười, không có gì lạ khi nó được chấp thuận.
Vẫn còn quá nhiều vấn đề.
Mặc dù nó có thể rắc rối đối với người khác, nhưng đối với anh! Đây là sự trợ giúp rất lớn.
Điều này cho thấy khoản phí này có thể được sử dụng theo nhiều cách, nó có thể là chi phí dành riêng cho điều trị khẩn cấp.
Hoặc có thể đưa vào truyền thông, có thể dùng làm chi phí tham gia các hội nghị cho đến việc tìm các trường đại học để nghiên cứu các thiết bị mới, chỉ cần có đủ tiền là được
Lúc này, Trần Thương mới hiểu ra một chút.
Nhiều tai to mặt lớn không thiếu tiền để phát triển nghiên cứu khoa học, thậm chí nhà nước còn sốt sắng cho tiền, miễn là có kết quả.
Nhưng bây giờ việc kiểm toán các quỹ ngày càng trở nên nghiêm ngặt hơn, anh từng nghe về những vụ vi phạm điều luật 404 hay xảy ra trong giới học thuật, vậy nên, mọi khoản tiền bạn bỏ ra đều có thể bị kiểm toán.
Thế nhưng... anh suy nghĩ, việc phẫu thuật khi tim còn đập, chắc chắn cũng có thể được xét duyệt.
Suy cho cùng, ca phẫu thuật không ngừng tim có thể được tiến hành rộng rãi là niềm vui lớn đối với những người bệnh đang nguy kịch.
Vì sao?
Ví dụ, một người bệnh bị vỡ van động mạch chủ vành của động mạch chủ lên về cơ bản sẽ chết cho dù có được đưa đến bệnh viện hay không.
Tuy nhiên, nếu phẫu thuật khi tim vẫn đập trở nên phổ biến, nó có thể được thực hiện ngay trong xe cấp cứu
Bằng cách này, cơ hội sống sót của người bệnh sẽ tăng lên rất nhiều
Vì vậy, đây là một hướng đi mới.
Anh có thể thực hiện đầy đủ kỹ năng cùng phương pháp của mình về phẫu thuật tim không ngừng trong các trường hợp phẫu thuật cho người bệnh và giảng giải cho tất cả mọi người.
Nó cũng giống như phương pháp khâu gân của nhà Đường.
Trần Thương cảm thấy rằng anh cũng có thể thêm vào thư viện kỹ năng của Trần Thị
Nếu theo phương pháp của anh, một kỹ thuật tim không ngừng đập có thể được biến tấu so sánh
Tìm hiểu các ưu cùng nhược điểm của kỹ thuật trên.
Đây là một hướng đi rất hứa hẹn
Nghĩ đến điều này, anh rất hưng phấn.
Tuy ý tưởng là tốt nhưng mà nó có thể hơi tốn kém.
200 vạn chắc chắn là không đủ rồi...
Haizz... Xài hết rồi tính tiếp
Dù sao chỗ này cũng không thiếu tiền, khi nào ông Mã hết thì hỏi ông Vũ, khi ông Vũ lại hết thì hỏi tiếp ông Ngô.
Đêm nay, Trần Thương ngủ rất ngon, chỉ là hơi mơ màng.
…
…
Sáng hôm sau khi Trần Thương thức dậy, anh thở dài bất lực, mùa xuân đã đến, chim chóc bắt đầu bận rộn làm việc
Anh đi tắm, ném đồ lót vào máy giặt, thay quần áo mới rồi đi làm sớm.
Sau khi bàn giao ca vào buổi sáng, chủ nhiệm Dư nói gì đó, nhưng nó không liên quan gì đến anh, vì vậy anh không cần bận tâm, nhưng sau khi y tá trưởng nói xong, Dương Hồng Mai lên tiến:
- Tôi hy vọng các bác sĩ thực tập có thể điều chỉnh hành vi của mình và làm việc bình thường thật tốt theo hướng dẫn, nếu không bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm khi vấn đề xảy ra
Nói xong, Dương Hồng Mai liếc nhìn Trần Thương.
Dù không nói tên nhưng rõ ràng là đang nói đến anh.
Anh giả vờ không nghe thấy.
Có những người biết anh, nhưng những người không biết thì cũng chẳng thèm quan tâm lắm.
Lúc này, Mã Nguyệt Huy nghe thấy
Ông không thể nhịn được nên nhìn thẳng vào Dương Hồng Mai, không khách sáo nói trực tiếp với tá trưởng:
- Y tá trưởng, xin hãy nói với các y tá, sau này, lời khuyên của bác sĩ Trần phải nhanh chóng chấp hành, thực hiện chính xác, ai chậm trễ, người đó chịu trách nhiệm! Ai làm sai, cũng sẽ chịu trách nhiệm, nếu nói Trần Thương ở đây phải chịu trách nhiệm, đúng thật là làm khó cậu ấy
Mã Nguyệt Huy trực tiếp nói khiến mọi người trong phòng choáng váng.
Mọi người đều nhìn ra lập tức hiểu ra chuyện sau khi tiếp xúc với Dương Hồng Mai.
Cô chắc hẳn muốn gây khó dễ cho Trần Thương
Chỉ là ông Mã này cũng thực sự cứng rắn, thẳng thắn trực tiếp đối chiến
Ngay cả Trần Thương cũng hơi kinh ngạc.
Về chuyện này, thật ra anh không thèm nói mặc cho Dương Hồng Mai muốn nói gì thì nói phớt lờ cô là xong.
Thế nhưng tổ trưởng Mã lại trực tiếp đứng về phía anh.
Nhìn Mã tổ trưởng bình thường hàng ngày cộc lốc thô lỗ, làm cho anh hơi ấm áp cảm động
Yên tâm đi, tiền của ông, tôi sẽ thay ông tiêu giúp! Đừng lo lắng nữa! Trần Thương liếc nhìn ông Mã rất hạ quyết tâm.
Nghe xong, y tá trưởng liếc nhìn anh, mỉm cười gật đầu:
- Bác sĩ Trần, sau này có việc gì hay thắc mắc gì, cứ hỏi trực tiếp tôi
Y tá trưởng cũng thể hiện rõ, không cần sợ Dương Hồng Mai gây khó dễ.
Anh vội vàng mỉm cười nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn y tá trưởng, cám ơn các cô giáo y tá
Khóe miệng Trần Thương ngọt ngào gọi cô giáo, chẳng cần mất miếng thịt nào, đa số người làm việc trong đây đều có kinh nghiệm phong phú rất đáng học hỏi.
Đẹp trai, ăn nói ngọt ngào, chắc chắn luôn có lợi thế
Dương Hồng Mai không thể nói thêm lời nào, nhưng ngực không ngừng phập phồng, uất nghẹn
Dư Dũng Cương không nói nhiều, cười nhìn Trần Thương:
- Làm việc cho tốt đi
Anh gật đầu cười.
Sau khi tan ca, Mã Nguyệt Huy dẫn mọi người đi kiểm tra nhóm người bệnh.
Khoảng mười giờ, một vài chủ nhiệm đến khoa cấp cứu, còn có một cặp vợ chồng ăn mặc đầy sang trọng.
- Chủ nhiệm Mã, chào ông, tôi là cha của người bệnh, Chu Hán Lượng
Người đàn ông trung niên rất lễ độ, vừa đi lên đã chào hỏi Mã Nguyệt Huy.
Ông mỉm cười:
- Xin chào ông Chu.
Lúc này, chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim lên tiếng:
- Chủ nhiệm Mã, tôi đưa ông đi thăm khám bệnh, sau khi nhìn, chắc trong lòng ông cũng có sự sắp xếp rồi nhỉ
Khi chủ nhiệm ngoại khoa tim nói, ông nhìn qua Trần Thương bằng ánh mắt tỏa sáng
Người khác không quen anh, nhưng ông rất quen thuộc với chủ nhiệm ngoại khoa tim, đây không phải là quán quân cuộc thi phẫu thuật ngoại khoa tim toàn quốc năm ngoái, chàng trai thiên tài đó à?
Tại sao cậu ấy lại đi theo Mã Nguyệt Huy
Mặc dù có sự liên thông giữa khoa nội trú và khoa cấp cứu, nhưng mọi người không gặp nhau hàng ngày, tự nhiên không biết đến Trần Thương trong khoa cấp cứu như thế nào.
Người đàn ông trung niên mỉm cười:
- Thật làm phiền tổ trưởng Mã.