Nhìn thấy các chủ nhiệm tranh giành vị trí hỗ trợ, Trần Thương không khỏi ngạc nhiên
Sẽ thật kỳ lạ nếu không có ai tới tham gia...
Anh càng tò mò liếc nhìn Mã Nguyệt Huy, sao hôm nay tổ trưởng Mã lại bình thản như vậy?
Quả nhiên có phong phạm của một tổ trưởng
Bên này bác sĩ chủ quản Triệu sững sờ, lúc đầu còn tưởng là bác sĩ phụ trách người bệnh sẽ có cơ hội tham gia mổ, nhưng bây giờ hình như... Còn có thể tham gia à?
Đoán chừng mình chỉ có thể được đẩy giường bệnh thôi?
Chết tiệt, nơi này đã có năm, sáu, bảy hoặc tám người rồi, còn đến phần mình hả
Hơn nữa có nhiều chủ nhiệm như vậy, anh còn có thể cướp từ tay ai...
Nghĩ đến đây, anh bất lực lắc đầu, đám người này quá nông nổi, chỉ là một ca phẫu thuật tim còn đập lại khiến họ sơ suất như thế.
Ài
…
…
Kết thúc việc thảo luận về bệnh án, các bước phẫu thuật đều được bố trí hoàn tất, bước tiếp theo là thông báo cho gia đình người bệnh.
Chu Hán Lượng bước vào phòng, nhìn thấy hơn chục chủ nhiệm có mặt, ông không khỏi nở nụ cười cảm kích:
- Các vị chủ nhiệm đã thật vất vả
Từ Tử Minh cười nói:
- Mời anh ngồi, thầy Chu
Chu Hán Lượng lo lắng ngồi xuống, thấy nhiều chủ nhiệm kiểm tra như vậy, ông hơi tin tưởng hơn, nhưng mà chuyện của con trai, ai có thể không lo lắng chứ?
Điều này cũng giống như việc đến tòa án để nghe tuyên án
Ông nhìn Từ Tử Minh cùng những người khác:
- Chủ nhiệm Từ, ý anh là sao...
Từ Tử Minh chỉ vào Trần Thương nói:
- Sau khi đưa ra tất cả phương án để thảo luận, chúng tôi thấy rằng khả năng giải phẫu của bác sĩ Trần Thương mang lại hiệu quả an toàn cao nhất mà chúng tôi có thể nghĩ tới, đó là ca mổ có di chứng sau phẫu thuật nhỏ nhất
- Đây là thay van hai lá mà tim vẫn đập.
- Vì phẫu thuật nào cũng luôn có rủi ro, còn chưa kể chức năng tim của đứa bé không tốt.
- Cho nên để cho anh tự quyết định là hơn.
Chu Hán Lượng suy nghĩ lúc lâu, thở dài rồi cắn chặt răng:
- Tôi tin tưởng các anh
…
…
Ca phẫu thuật sẽ diễn ra từ hôm nay tới ngày mai, để hoàn thành phẫu thuật cần có công tác chuẩn bị, ngày mai lúc 4: 00 chiều sẽ bắt đầu tiến hành
Từ trong khoa tim tới thang máy không một bóng người.
Mã Nguyệt Huy tò mò hỏi:
- Tiểu Trần, cậu không căng thẳng chút nào à?
Trần Thương ngạc nhiên:
- Căng thẳng vì điều gì?
Ông lập tức nói:
- Cậu không lo sợ khi nhiều chủ nhiệm cao cấp hỗ trợ chứ? Có thật là sẽ không phấn khích?
Anh nghe Mã Nguyệt Huy nói xong, ngờ nghệch lắc đầu:
- Tôi thấy không vấn đề gì, có lẽ đã quen rồi…
Thang máy dừng lại, Trần Thương đi về phía trước, để lại ông trong thang máy ngẩn ngơ.
Thằng nhóc này... Cũng quá mức có khả năng đi?
Quen thuộc rồi à?
Mẹ kiếp nhà cậu có thể quen ở đâu, cậu đến từ Tỉnh Nhị Viện nho nhỏ, nơi đó có nhiều nhân vật lớn à
Tất nhiên anh không khoe khoang, không kể những người khác, ở thủ đô có vài người như chủ nhiệm Chu Hoành Quang khoa gan tụy và chủ nhiệm Cố Hồng Mai phẫu thuật các chi ở Tích Thủy Đàm! Còn phó chủ tịch hiệp hội phẫu thuật thẩm mỹ... Ban đầu ai cũng muốn theo mình học phẫu thuật
Trần Thương đi vài bước phát hiện Mã Nguyệt Huy không đi theo, vội quay người lại:
- Đã ở lầu một, sao ông còn ở trong đó?
Mã Nguyệt Huy ngỡ ngàng, lo lắng chạy nhanh xuống.
Anh không nói nên lời
Những người này là ai...
Ài
Tổ trưởng này thật sự rất khó dẫn theo, quên mất, tùy theo kinh phí nghiên cứu 200 vạn của mình mà dùng.
Trần Thương quay lại sau ca phẫu thuật tim trở lại làm một người bình thường.
Anh vừa ra khỏi phòng trực thì phát hiện Dương Khiết cầm một cái chai trên tay bước tới:
- Bác sĩ Trần, đừng đóng cửa, tôi đi cất đồ.
Anh bất ngờ liếc nhìn bình sữa trong tay Dương Khiết, cười nói:
- Chị Dương, gần đây tôi có đọc một báo cáo nghiên cứu, bảo quản sữa mẹ không đúng cách dễ sinh ra vi khuẩn, không tốt cho trẻ nhỏ, chị nên hết sức lưu ý…
Sau khi cô nghe vậy thì trở nên tò mò vội vàng hỏi nhanh:
- Báo cáo thế nào? Bác sĩ Trần, nói cho tôi biết với?
Trần Thương cười:
- Bởi vì bản thân môi trường sữa mẹ là đặc biệt, việc tiết sữa mẹ phải chịu nhiều tác động của công cụ, rất dễ để sinh sôi một số loài vi khuẩn đặc biệt, vì vậy hãy cẩn thận cho dù đó là thiết bị hay chỗ chứa và nhất là trong tủ lạnh bệnh viện... Đứa trẻ có sức đề kháng kém vậy nên...
Dương Khiết nhanh chóng mỉm cười cảm ơn khi nghe những lời khuyên của Trần Thương.
Cô có một cái tên tiện dụng, cô mới chỉ 30 tuổi, nhưng Mã Nguyệt Huy cũng gọi là Dương Khiết, chữ Khiết nghe giống như chữ chị.
Cô hiện giờ trong thời kỳ cho con bú nên thường xuyên đi làm về chuẩn bị thức ăn, sữa cho con, vì là cùng một nhóm nên mọi người thỉnh thoảng lại trêu đùa nhau.
Bản thân Trần Thương tính tình tốt, dễ hòa đồng, không so đo tính toán, cộng thêm cái miệng ngọt ngào nên cũng rất nổi trội trong nhóm đầu.
Trong phòng làm việc của mỗi bác sĩ có một cái tủ lạnh nên Dương Khiết thường đặt nó vào.
Mặc dù sữa có thể giữ tươi trong tủ lạnh nhưng có thể không đảm bảo an toàn
Có rất nhiều đồ ăn nhanh như bánh mì và giăm bông trong văn phòng bác sĩ, đôi khi nó bị hỏng nên không ai quan tâm, vì vậy anh rất sẵn lòng nhắc nhở cô ấy.
Khi Trần Thương nói về việc này khiến Dương Khiết cũng ngạc nhiên
Cô tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại đây là sự thật
Đứa bé vẫn còn nhỏ, sức đề kháng của nó không thể so sánh với người lớn, nhưng cũng không dễ xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, hút thì cũng đã hút rồi, bỏ đi cũng không được.
Cô cũng không muốn tự mình uống nó.
Đắn đo một lúc, cô nhìn Trần Thương nói:
- Tiểu Trần, lời em nói rất có lý, hay là... Để cho em? Em uống đi? Dinh dưỡng dồi dào lắm đó
Trần Thương nghe vậy lập tức xấu hổ:
- Cái này, Chị Dương không cần à.
Dương Khiết bật cười:
- Không sao, chị không có bệnh truyền nhiễm. Thật là tiếc khi vứt bỏ thứ tốt này! Thanh niên muốn phát triển, nên uống nhiều hơn.
Anh cười không nổi, dù chỉ là chuyện rất bình thường, thậm chí có người rao bán trên mạng nhưng Trần Thương vẫn hơi khó chịu khi thấy nó là của một người thật.
Lúc này, tổ trưởng Mã Nguyệt Huy vừa bước vào phòng trực thì đã thấy cả hai.
Ông bỗng thấy chai nhỏ trong tay Dương Khiết ngay lập tức mỉm cười:
- Dương Khiết, cô lại lưu giữ đồ ăn cho em bé nữa à
Cô cười:
- Hôm nay không để dành, bọn trẻ đủ ăn, tiểu Trần, em cầm lấy
Trần Thương được Dương thiếu phụ tặng thứ này, vì sợ Tần Nguyệt bỏ rơi mình nên tự nhiên từ chối.
Dương Khiết thấy Trần Thương cũng ngượng ngùng, cô cười nói:
- Quên đi, nếu nói như vậy, tôi không dám cho đứa nhỏ dùng, để không xảy ra chuyện, tôi sẽ vứt bỏ vậy
Sau khi Mã Nguyệt Huy nghe thấy ngỡ ngàng một lúc, nói:
- Đừng ném, Dương Khiết, đây là đồ tốt, cho tôi đi! Để bổ sung
Mã Nguyệt Huy nói một loạt rồi trực tiếp cầm lấy cái chai rồi nói:
- Á? Nó vẫn còn ấm! Đồ tươi?
Dương Khiết liếc ông:
- Có phải lần trước ông đã lén uống thứ mà tôi bỏ vào
Nói xong cô xấu hổ chạy đi:
- Tôi còn có việc
Mã Nguyệt Huy nhìn anh thở dài rồi lắc đầu:
- Tiểu Trần à, cậu vẫn còn quá trẻ.
Trần Thương ngỡ ngàng:
- Cái này liên quan gì đến tuổi trẻ?
Ông lắc đầu, mở nắp ra, trực tiếp uống ừng ực.
Trần Thương ngơ ngác không nói nên lời.
- Hic! Cái nào nóng thì ngon, hồi ở bệnh viện quân đội mấy cô y tá hay có sữa nên cho vào tủ lạnh để uống, cô y tá trưởng sợ phí nên nói dối là bệnh viện mua
- Mẹ nó, tôi uống lâu rồi mãi đến khi cưới tôi mới biết đây là sữa mẹ
- Nhưng nó sướng thật đấy, nhìn thân hình của tôi đi! Thật tuyệt
Trần Thương nuốt nước bọt, muốn nhìn trong não của tổ trưởng Mã có gì, trong lòng thở dài, không dám nhiều lời.
- Nhân tiện, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật, ông Dư, lúc đó ông ấy thích uống một loại sữa, nhưng sau này mới biết rằng đó là của người béo và xấu nhất trong bộ phận của khoa...
Bỗng nhiên cánh cửa được mở ra.
Dư Dũng Cương nhìn chằm chằm vào ông Mã với ánh mắt dữ tợn