Trần Thương nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của chủ nhiệm Dư, yên lặng rời khỏi phòng trực ban.
Thuận tay đóng cửa lại.
Tiếp đó suy nghĩ một chút, trở về đem cửa khóa trái tốt luôn...
Đang đứng do dự có nên giữ cửa hay không, bỗng nhiên nghe thấy từng đợt giọng nói truyền đến
- Anh Dư, tôi sai rồi... Anh Dư... Kiểm kê
- Lão đại... Tư, đau đau đau đau đau
...
Trần Thương mau chóng rời đi.
Hốt hoảng sơ suất rời đi...
Anh cảm thấy việc ông Dư làm không phải chuyện gì xấu, mặc dù không thể gọi là thay trời hành đạo, nhưng cũng tuyệt đối là trợ giúp ông Mã cắt sửa tỉa nhánh cành cái cây nha gì đó đang mọc rậm rạp nha.
Anh phát hiện tổ trưởng Mã là người rất tốt, nhưng quá dễ bành trướng.
Trần Thương bây giờ nhìn thiếu phụ Dương mới đổi thành thường phục một chút, phi! Là Dương Khiết
Đột nhiên cảm giác được vừa rồi một cái bình sữa kia hẳn là rất thơm.
Hơi hối hận, nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định ở cửa phòng trực ban đứng lâu một phút, nghe lão Mã kêu rên, một ngụm bất bình tức giận này trong lòng Trần Thương cuối cùng tiêu tan không ít.
Để anh cướp sữa của tôi
Còn là sữa của chị Dương nữa.
- Chị Dương tan tầm nha
Trần Thương nhiệt tình cười cười.
Dương Khiết cũng đã ba mươi tuổi, có thân thể thai kỳ trưởng thành hai lần, vì lẽ đó cả người dáng người không xinh đẹp giống như mấy cô gái trẻ, thế nhưng cũng cực kỳ đặc sắc, phù hợp với khẩu vị thiếu phụ Vương Khiêm
Trần Thương khẳng định không thích, anh sở dĩ chảy nước miếng là bởi vì sự quấy phá của bệnh tâm thần tuổi dậy thì.
Loại này bệnh... Tên gọi tắt hoa si
Dương Khiết trên mặt hơi lo lắng, lắc đầu:
- Không phải, nhà gái chị của tôi ở bệnh viện không thoải mái, tôi đi xem một chút.
Trần Thương nghe xong cười nói:
- Trực tiếp tới bệnh viện chúng ta thôi, có chị ở đây cũng thuận tiện chút.
Dương Khiết gật đầu:
- Vừa bắt đầu cho rằng không nghiêm trọng, tôi cũng không có quá coi trọng, tôi hiện tại đi xem chút luôn vậy.
Nói xong, Dương Khiết vội vàng đứng dậy rời đi.
Lúc Lão Mã đi ra đã là hai mươi phút sau, khuôn mặt không có một chút, Trần Thương mặc dù không biết anh vừa trải qua cái gì.
Thế nhưng một chút cảm giác đau lòng cũng không có
Dù sao cũng đáng đời...
Ai cho anh uống nhiều như vậy?
Lão Mã vừa đi vừa lắc lắc cánh tay, đá đá chân, tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
- Tôi đây cũng kỳ quái, lão đại anh không luyện tôi khắc nghiệt một chút, toàn cái thân thể này đã kìm nén đến không được rồi, mở một cái hoạt động này, lập tức toàn thân đều thoải mái
Trần Thương nghe xong lời này, lập tức sửng sốt một chút.
Còn có người muốn bị thu thập như thế à?
Không bao lâu, cấp cứu lại bắt đầu công việc lu bù lên.
Trần Thương cũng đầu nhập đi vào bên trong công việc bận rộn.
Mặc dù là trung tâm cấp cứu thủ đô, thế nhưng đối với người dân thủ đô mà nói, cũng chính là không khác gì lắm với bệnh viện bình thường, khoa cấp cứu cái kia đến còn phải đến.
Người bệnh đi băng bó vết thương bình thường bên ngoài cũng giống nhau không ít.
Thế nhưng, đại khái khi hơn năm giờ chiều, Dương Khiết về tới trong khoa, nhưng lại là ngồi 120 xe cấp cứu đến.
Điều này làm cho Trần Thương lập tức sửng sốt một chút, sau khi xe dừng tốt.
Bên trên giường đẩy là một cô gái, có điều mang theo khẩu trang cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể nhìn con mắt một chút, thiên chân vô tà, nhìn rất sạch sẽ, cũng cực kỳ thanh tịnh.
Trần Thương nhíu mày:
- Chị Dương, tình huống như thế nào?
Dương Khiết nói thẳng câu:
- Bị lây nhiễm, hiện tại phát sốt rồi
Trần Thương lập tức sững sờ, tuổi nhỏ như thế đã có trọng chứng lây nhiễm?
Rốt cuộc nguyên nhân gì?
Đúng lúc này, Dương Khiết bên cạnh chạy tới một cô gái so với Dương Khiết giống nhau đến bảy tám phần, cô hơi nóng nảy:
- Bác sĩ, đây là bệnh lịch được sao chép ở bệnh viện xã khu, tất cả tôi đều mang đến rồi, anh xem.
Trần Thương gật đầu, gọi tiểu Kha trực tiếp mang theo người bệnh đi phòng bệnh giám sát.
Trọng chứng lây nhiễm, hiện tại các dấu hiệu sự sống đã ổn định, đưa đi phòng cấp cứu không có bất kỳ cái tác dụng gì.
Bên này, Trần Thương nhìn chẩn bệnh khi chuyển viện được ghi lại bên trên, lập tức nhíu mày:
- Chẩn bệnh: Trước giờ đã có bệnh viêm khớp mãn tính; Phổi lây nhiễm; Lây nhiễm bộ phận mũi; Lá lách sưng tấy sinh mủ
Sau khi Trần Thương nhìn bệnh án, lập tức nhíu mày, người bệnh gọi là Triệu Tư Hàm, chỉ có 11 tuổi.
Bên này, tiểu Kha ngay đang đảo giường cho người bệnh, mà Dương Khiết đi thay quần áo, người nhà bắt đầu gấp gáp xử lý thủ tục
Mấy phút sau, Trần Thương đến phòng giám sát, nói với Dương Khiết:
- Lấy khẩu trang của đứa bé xuống đi, tôi xem tình huống một chút.
Vừa nghe thấy muốn lấy khẩu trang, lập tức cô gái nhỏ bắt đầu vừa khóc vừa gào
- Không, cháu không muốn lấy khẩu trang xuống
- Cha mẹ ơi, van hai người, có thể đừng lấy khẩu trang hay không...
Cô gái nhỏ nước mắt vừa mới lưu lại, phụ nữ đã tranh thủ thời gian lau đi nước mắt cho, sợ lưu lại, như vậy sẽ rất đau
Dương Thanh đau lòng sờ lên tay của cô bé, vội vàng an ủi:
- Rất tốt, Hàm Hàm, chú bác sĩ là muốn nhìn vết thương, con không phải hơi phát sốt à? Để chú bác sĩ nhìn là được.
Cô bé nhỏ tủi thân nói:
- Chú ấy quá đẹp... Hàm Hàm quá xấu...
Dương Khiết vội vàng nói:
- Tốt, Hàm Hàm, cô không phải nói cho con biết rồi à? Chờ chú làm tốt phẫu thuật chỉnh hình cho con, đến lúc đó chuyện gì cũng không có! Có được hay không?
Hành hạ như thế nửa ngày, khẩu trang cô bé nhỏ bị hái xuống.
Thế nhưng mà, lập tức người xung quanh mọi người, bị giật nảy mình
Cô bé nhỏ dùng lực nhắm mắt lại, tựa như... Nhắm mắt lại người khác không nhìn thấy cô nữa.
Cô cũng không dám lấy tay chạm mặt, bác sĩ nói, trên tay có vi khuẩn...
Cô không thể khóc, bởi vì khóc nước mắt cũng sẽ chảy đi xuống...
Trần Thương nhìn tình huống này, cũng là một trận tê cả da đầu
Nói thật, thật sự là bị giật nảy mình.
Bởi vì con mắt cô bé nhỏ thật rất đẹp mắt, thế nhưng mà ai có thể nghĩ tới lấy xuống khẩu trang lại là một cái dáng vẻ như vậy.
Chỉ thấy làn da bộ phận mũi và mũi cô bé nhỏ đều bị phá hư nghiêm trọng, bề ngoài mũi bị hủy sạch, chỉ nhìn được hai cái lỗ thủng đen như mực
Mặc dù mặt mũi chỉ có rất ít bộ phận làn da bị lây nhiễm, thế nhưng...
Vừa vặn liên lụy bộ phận mũi (làn da và xương sụn) đã đủ hủy đi một người rồi...
Đừng nói làn da và tổ chức, toàn bộ xương sụn mũi đều bị phá đi nghiêm trọng, nhìn... Thật hơi doạ người.
Trần Thương lập tức hít sâu một hơi.
Nhìn cô bé nhỏ đang nhắm mắt lại, có lẽ... Cô rất khó tiếp nhận mình bị như vậy đi?
- Tình huống này bao lâu rồi?
Dương Thanh vội vàng nói:
- Phát tác cũng chính là chừng mười ngày, thế nhưng... Nếu như mang tới bệnh viêm khớp mãn tính, thời gian sẽ rất dài ra.
- Khi Hàm Hàm lên tiểu học, đã bị bệnh viện chẩn đoán là tuổi thơ loại bệnh viêm khớp mãn tính, thế nhưng bởi vì không nghiêm trọng, tất cả mọi người không có coi trọng, ý của bác sĩ cũng thế, không cần thiết sớm trị liệu hoóc-môn như vậy.
- Thế nhưng mà hai tháng trước viêm khớp bắt đầu tăng thêm, thế là tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện, chúng tôi cũng trị liệu cực kỳ kịp thời, bắt đầu trị liệu hoóc-môn... Có chừng đợt trị liệu hơn một tháng, tiếp đó mới bắt đầu từng bước giảm xuống, thế nhưng vẫn luôn không có ngừng lại dùng trị liệu hoóc-môn.
- Hàm Hàm viêm khớp còn khôi phục rất tốt, cũng không gặp xảy ra cái triệu chứng gì, thế nhưng mà đoạn thời gian trước ngày khai giảng, cũng không đến thời gian mười ngày, bắt đầu xuất hiện lây nhiễm diện tích lớn chỗ mũi, tiếp đó đã phát ra là không thể ngăn cản, ngay sau đó là lây nhiễm phổi...
- Cái này... Ngắn ngủi thời gian mười ngày, đã thành cái như vậy
Trần Thương cúi đầu nhìn cô bé nhỏ đang nhắm mắt lại, cắn răng, không để cho mình khóc lên.