Nữ ma đầu nói liên tục sắp xếp nhiệm vụ cho cô tới khi tan việc.
Tần Duyệt không nhịn được nuốt nước bọt, ngày mai tôi không đến, nói với chị tới vậy...
Tần Duyệt:
- Dạ vâng, thầy Điền.
Thật ra thì, Tần Duyệt nhổ nước bọt trong bất lực, bạn vĩnh viễn sẽ không có cách nào tưởng tượng một người độc thân ba mươi bốn ba mươi lăm năm, thế giới bên trong của họ đã mất thăng bằng như thế nào.
Thật vất vả bận bịu khi đến khi tan làm, Tần Duyệt kéo áo khoác dài màu trắng, chuẩn bị tan việc.
Đàn chị cũng đi ra, nhìn thấy Tần Duyệt như vậy, không nhịn được nói:
- Sao em lại mặc ít như thế? Chỉ cần phong độ không màng nhiệt độ, nếu bị cảm thật thì làm thế nào?
Tần Duyệt cười một tiếng, đối với quan tâm của đàn chị cũng ôn nhu cười một tiếng:
- Ông xã của em tới đón em.
Đàn chị vừa nghe, vẻ mặt lập tức trầm xuống, nói câu:
- Đàn ông cũng không nhờ vả được! Dựa vào đàn ông không bằng dựa vào mình.
Nói xong thì rời đi trước...
Thật ra thì Tần Duyệt cũng chính là ngoài miệng khoe tài thôi, Trần Thương so với mình còn bận hơn, còn tới đón mình...
Thở dài bất đắc dĩ, che kín người chuẩn bị ra cửa
Chẳng qua là, cô mới vừa ra cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi từ đối diện đến, cầm trong tay một chiếc áo khoác nỉ quen thuộc.
- Anh mang quân áo đến cho em
Vào giờ phút này nhìn Trần bảo bối cười đưa quần áo cho cô mặc.
Lòng Tần Duyệt cũng mềm nhũn rồi
Hạnh phúc tới có phải quá đột ngột hay không?
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ có người nhìn thấy khi trời nổi gió, sẽ nghĩ tới hôm nay cô ra cửa có mặc ít không, sẽ đưa quần áo cho cô
- Ông xã, anh mặc vào cho em đi.
Tần Duyệt không nhịn được cười hì hì nói.
Giờ phút này những tủi thân hôm nay gặp phải khi nhìn thấy Trần bảo bối,
Đều biến mất, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc.
Trần Thương gật đầu, Trần Thương cẩn thận giúp Tần Duyệt mặc áo xong.
Tần Duyệt cảm thấy, tối nay phải khao Trần bảo bối, quá hiểu chuyện.
Là loại ấm áp đến tận tim.
Khi Trần Thương mặc quần áo cho cô, Tần Duyệt nhón chân lên trực tiếp hôn lên trán Trần Thương một cái.
Trần Thương không nhịn được cười một tiếng:
- Ở đây nhiều người như vậy.
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Không sợ, dù sao cũng không có ai biết anh với em.
Vừa dứt lời, lúc này, âm thanh nói chuyện vang lên.
- Ơ? Thầy Trần, cô tiểu Tần? Sao hai người lại ở đây.
Trần Thương xoay người nhìn một cái, là Vương Thông, lập tức cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, Tần Duyệt tan việc, tôi tới đón cô ấy.
Vương Thông lập tức cười một tiếng:
- À, ha ha, tôi không quấy rầy hai người, ngày khác chúng ta trò chuyện sau.
Vốn là Vương Thông còn muốn trò chuyện nhiều thêm mấy câu, nhưng mà nhìn thấy Tần Duyệt mắc cỡ đỏ mặt, lập tức biết điều rời đi.
Khuôn mặt Tần Duyệt đỏ lên, hận không được nhét vào trong quần áo của Trần Thương.
- Đều tại anh
- Để tại anh nói bậy bạ
Trần Thương không biết làm sao, sao có thể trách anh chứ...
Mặc quần áo dầy, hai người cãi nhau ầm ĩ ra khỏi bệnh viện, xe Trần Thương đỗ ở một bên.
Tần Duyệt đang muốn lên xe, đột nhiên nhìn thấy đàn chị, lập tức lên tiếng chào:
- Đàn chị, em về trước nhé
Nữ ma đầu xoay người nhìn Trần Thương với Tần Duyệt một cái, kéo khăn quàng lên, lập tức kinh ngạc một chút:
- Chú ý an toàn
Tần Duyệt cười hì hì, so với cái gì cũng vui vẻ hơn.
- Đó chính là đàn chị của em! Hừ, năm nay ba mươi lăm, vẫn chưa kết hôn, mắt cao hơn đầu, coi thường cái này, coi thường cái kia... Bên trong bài tiết đã mất thăng bằng, anh xem khuôn mặt đã trang điểm, cũng không ngăn nổi dấu vết của thời gian
Sau khi Tần Duyệt khoe ân ái thành công, trong lòng rất thoải mái.
Trần Thương cười một tiếng:
- Buổi tối ăn bữa tây chứ?
Tần Duyệt lắc đầu một cái:
- Không, em muốn ăn lẩu
Trần Thương lập tức sững sốt một chút, không nhịn được cười một tiếng:
- Được
- Tại sao em thích ăn lẩu như vậy? Bữa tây rất lãng mạn mà?
Tần Duyệt liếc Trần Thương một cái:
- Dế nhũi, bữa tây còn lãng mạn? Ăn bữa tây rất lãng phí
- Lẩu mới là đồ lãng mạn nhất thế giới này
Trần Thương lập tức tò mò:
- Tại sao?
Đương nhiên Tần Duyệt sẽ không nói là bởi vì ăn bữa tây mỗi người một đĩa thì sao có cơ hội để anh đút cho em chứ?
Ăn lẩu, em còn có thể ăn thịt anh nấu, cua nữa... Ừm
Em thật đúng là một cô bé thông minh
Tần Duyệt cười hì hì lắc đầu:
- Không nói cho anh đâu
Từ tiệm bán lẩu đi ra, đi khoảng mười mấy mét, Tần Duyệt đứng yên ở đằng kia, ôm cánh tay Trần Thương:
- Em cảm giác trong bụng mình đang bốc lửa
Trần Thương liếc một cái:
- Ai bảo em ăn nhiều cay như vậy?
Tần Duyệt nhìn Trần Thương chằm chằm:
- Em muốn uống trà sữa...
Lúc này, Trần Thương mới xoay người phát hiện một tiệm trà sữa, nhịn không được bật cười, không trách đi không nôi nữa, hóa ra là phát hiện tiệm trà sữa này
Còn cái gì mà lửa cháy trong bụng?
Sao em lại diễn kịch nhiều như vậy chứ?
Trần Thương cố ý sậm mặt lại, lắc đầu nói nói:
- Không được, ăn nhiều vào buổi tối sẽ béo đấy.
Tần Duyệt vừa nghe, vừa bắt đầu chu mỏ nũng nịu ỏn ẻn đùa bỡn vô lại, dù sao thì cũng không đi:
- Uống gì bổ gì, sẽ không béo, không uống sao có thể lớn lên
Trần Thương không biết làm sao, mỗi lần thấy bộ dáng cô như vậy, luôn không thể nhẫn tâm được.
- Haizz... Dáng dấp xinh đẹp, thật có thể muốn làm gì thì làm
Trần Thương không nhịn được thở dài.
Tần Duyệt vừa nghe, lập tức cười cong mắt, đứng ở đó cười to:
- Không được, không được, em không uống, trong bụng không buông được.
- Trần bảo bối, bây giờ anh càng ngày càng biết nịnh hót
Ánh đèn ban đêm rực rỡ, nụ cười của Tần Duyệt cũng rất rực rỡ.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, lái xe về nhà, trên xe Tần Duyệt đột nhiên nhìn Trần Thương, cười dâm một tiếng, nói:
- Em phát hiện một bí mật
…
…
Trần Thương lập tức kinh ngạc một chút
- Bí mật gì?
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Em phát hiện gần đây da em tốt hơn nhiều, vẻ mặt đỏ thắm có ánh sáng trắng
Trần Thương kinh ngạc, có chút im lặng:
- Em đây là lấy dương bổ âm! Em nhìn da anh một chút...
Trần Thương bất đắc dĩ.
Tần Duyệt nhìn một chút, lập tức cười khanh khách:
- Tên lỗ mũi của anh còn không co lấy một chút mụn, anh đây là âm dương điều hòa
Ở chung cuộc lâu dài, vợ chồng nhỏ cũng càng ngày càng tùy ý.
Tần Duyệt cảm thấy, đây mới là sống cuộc sống.
Tần Duyệt đột nhiên nói:
- Em nhìn thấy mặt đàn chị của em, chậc chậc, sắc mặt u ám, âm dương không điều
- Nhìn một là biết bài tiết bên trong không đều, cho nên, nghĩ như thế, đột nhiên em cảm giác được thật ra thì gì đó so với làm thẩm mỹ còn có ích hơn.
- Em cảm thấy, chờ em sanh con xong anh phải điều chỉnh tốt cho em nhé...
Trần Thương hết ý kiến, tối rồi còn nổi cơn gì không biết.
Hơn nữa, anh đang lái xe nhé
Tốc độ xe của em so với anh còn nhanh...
Trần Thương điều chỉnh tư thế ngồi một chút, không để cho tỏ ra quá đột ngột.
Trong khi nói chuyện, Tần Duyệt nói:
- Đúng rồi, chuyển phát nhanh tới, anh giúp em lấy chưa?
Trần Thương gật đầu:
- Lấy đồ gì thế?
Tần Duyệt trực tiếp liếc Trần Thương:
- Thứ gì? Anh còn không biết xấu hổ mà nói, tất của em cũng để cho anh xé... Em không phải mua mới à?
Trần Thương vừa nghe, lập tức vui vẻ
- À, cái này à, có thể mua thêm một chút, tất mà, đồ khá mỏng, xé rách cũng bình thường... Ha ha, cái này ông xã của em thanh toán... Đúng rồi, em có muốn chút quần áo đặc biệt không?