Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 55

— “406, những gì em muốn nói với anh chỉ có vậy thôi sao?”

“Sao?”

— “Chúng ta hiếm khi có cơ hội nói chuyện. Đây thực sự là tất cả những gì em muốn nói ư?”

“Đến nước này rồi mà anh vẫn còn muốn chơi trò tâm lý sao?” Gương mặt Hee-joo đanh lại, giọng cô nghẹn đầy căm phẫn.

— “Không phải. Cuộc gọi này quan trọng với anh hơn bất cứ thứ gì. Vì chỉ có duy nhất lúc này anh mới có thể nghe suy nghĩ thật của em, lần duy nhất em có thể nói ra tất cả mà không chút dè chừng.”

“…”

— “Anh sẽ tìm em, 406, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”

“Đồ khốn…”

Hee-joo dứt khoát ngắt cuộc gọi. 406, 406— cái tên này khiến cô vừa căm ghét vừa bất lực.

Dù chính cô đã tạo ra đường dây liên lạc này, nhưng chưa một lần nào cô thực sự chạm được đến phía bên kia. Sự bất lực và tuyệt vọng bủa vây khiến cô nghẹt thở. Cái bể cá mà cô tưởng đã đập nát, giờ lại do chính tay mình dựng lên một lần nữa.

Nếu cô thất bại thì sao? Có khác gì cha cô năm đó?

Nếu sau khi sự thật phơi bày, người bên kia lại chọn quay lưng bỏ đi thì sao?
Ngay cả khi phá vỡ rào cản cuối cùng, nhưng nếu kết cục vẫn là bị phớt lờ thì sao?

Lúc đó, cô sẽ sụp đổ hoàn toàn. Một người bị nghiền nát đến mức ấy thì còn có thể đứng dậy bằng cách nào đây?

Trong thế giới của Hee-joo, đáp án duy nhất chính là hình ảnh người cha tuyệt vọng của cô. Cô chưa đủ dũng khí để rời khỏi 406 và bộ biến đổi giọng nói.

Cuộc gọi cuối cùng này đúng là một bi kịch.

***

Rrrr, Rrrr—

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, tựa như tiếng kính vỡ vụn.

Hee-joo vừa mới thiếp đi một lát thì giật mình tỉnh dậy. Là mẹ cô gọi. Đôi mắt sưng đỏ, cổ họng bỏng rát vì khóc đến kiệt sức.

Cô ngồi bật dậy, giường bên cạnh vẫn nguyên vẹn, chăn nệm phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn. Lạnh lẽo đến mức cứ như chưa từng có ai ở đây cả.

Vừa bắt máy, giọng mẹ cô đã vang lên giận dữ:

— “Con đã làm cái quái gì thế hả? Sao lại để xảy ra chuyện này?”

Từng câu từng chữ như muốn thiêu rụi tất cả.

“Còn con bé In-ah, nó nghĩ gì mà lại chạy sang công ty đối thủ làm cái trò đó? Nó định kéo cả nhà xuống bùn cùng nó sao? Bên phía chủ tịch Hong đang hỗn loạn hết cả lên! Nhà này sắp nổ tung rồi! Con bé Hong In-ah đâu? Mẹ phải tìm nó ngay lập tức…”

Cơn buồn ngủ của Hee-joo lập tức bị quét sạch.

— “Còn con thì sao? Trong lúc Baek Sa-eon làm loạn, con chỉ biết ngồi yên một chỗ thế à?”

Linh cảm chẳng lành lóe lên trong đầu cô. Hee-joo bật loa ngoài, mở ứng dụng tin tức. Những tiêu đề nóng hổi trên bảng xu hướng xác nhận nỗi bất an của cô.

— “Mẹ đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Baek Sa-eon bỗng nhiên quan tâm đến người khác ư? Không đời nào. Quả nhiên là có vấn đề…”

Ngón tay run rẩy, cô nhấp vào bài báo có tiêu đề giật gân nhất.

『[ĐỘC QUYỀN] ĐỜI SỐNG HAI MẶT CỦA NGƯỜI PHÁT NGÔN NHÀ XANH: BÊ BỐI BĂNG GHI ÂM ĐẦY TAI TIẾNG! – Phóng viên Hong In-ah, Nhật báo Myeongji

“Người phát ngôn Nhà Xanh, Baek Sa-eon, bị cáo buộc có quan hệ bất chính với một phụ nữ. Bản ghi âm độc quyền mà tòa soạn có được đã ghi lại rõ ràng những cuộc trò chuyện không đứng đắn và đầy nhục dục của ông ta, khiến dư luận phẫn nộ.

Trong đoạn ghi âm, phát ngôn viên Baek bị cho là đã nói với một người phụ nữ:

‘Mở miệng lớn hơn để tôi đi vào sâu hơn.’

‘Tôi không làm với vợ.’

‘Em chưa thử tự làm một mình như tôi đang làm sao?’

Việc phát ngôn viên Baek là một người đàn ông đã có gia đình càng khiến vụ bê bối này thêm nghiêm trọng. Văn phòng của ông ta thông báo rằng sẽ tổ chức họp báo công khai trong buổi công chiếu đặc biệt của bộ phim tài liệu về cố Nghị sĩ Baek Jang-ho vào chiều nay.” 』

“…!”

Hee-joo nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

«BÊ BỐI NGOẠI TÌNH CHẤN ĐỘNG CỦA PHÁT NGÔN VIÊN NHÀ XANH!»

«BẢN GHI ÂM THÔ TỤC CỦA BAEK SA-EON GÂY PHẪN NỘ!»

«PHÁT NGÔN VIÊN BAEK: “TÔI MUỐN XX” – MỘT CÚ SỐC LỚN!»

«NGƯỜI ĐÀN ÔNG HOÀN HẢO BỊ PHẢN BỘI: TỈ LỆ ỦNG HỘ CỦA ỨNG CỬ VIÊN BAEK YI-RYONG SỤT GIẢM NGHIÊM TRỌNG!»

«BỘ MẶT THẬT CỦA TINH ANH: BẢN GHI ÂM TỤC TĨU VÀ LỜI ĐE DỌA CHẾT CHÓC!»

«NGƯỜI PHÁT NGÔN NHÀ XANH BỊ VẠCH TRẦN TRONG BĂNG GHI ÂM DÂM Ô!»

Tiếng mẹ cô vẫn vang lên giận dữ qua điện thoại, nhưng Hee-joo dứt khoát cúp máy. Một cơn đau đầu dữ dội ập đến.

Bê bối ngoại tình của người phát ngôn Nhà Xanh phủ kín tất cả các trang tin tức lớn. Tim Hee-joo đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Đây có thực sự là điều cô mong muốn không? Nhìn Baek Sa-eon—người từng được cả nước kính trọng—bị vùi dập thê thảm như thế này?

Không, đây chưa bao giờ là kế hoạch ban đầu của cô. Cô chỉ muốn lợi dụng điểm yếu của anh để thúc ép ly hôn, chứ chưa từng có ý định kéo anh xuống đáy vực như thế này.

Mình phải gặp chị In-ah… Gặp chị đã rồi tính tiếp!

Đó không phải nhân tình. Đó chính là cô.

Hee-joo gắng gượng đứng dậy, thay đồ rồi bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, bước chân cô khựng lại.

Baek Sa-eon đứng giữa phòng.

“…!”

Một tay anh đút vào túi quần, áo khoác vắt trên cánh tay, lặng lẽ quan sát không gian xung quanh như muốn ghi nhớ từng chi tiết. Hee-joo không đọc được suy nghĩ của anh, nhưng có gì đó rất lạ—một cảm giác hoài niệm phảng phất trong ánh mắt ấy.

Anh vào đây từ bao giờ?

Nhận thấy ánh mắt cô, Baek Sa-eon chậm rãi quay lại đối diện.

“…”

“…”

Cả hai nhìn nhau rất lâu, không ai nói gì.

“Em thấy tin tức chưa?”

Giọng anh cất lên, vẫn đứng yên tại chỗ.

Khoảng cách giữa họ chưa bao giờ rõ ràng đến thế—xa lạ và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Giọng anh trầm thấp, lãnh đạm:

“Anh xin lỗi, nhưng tất cả đều là sự thật.”

“…!”

Anh khẽ nhướng mày rồi nhanh chóng hạ xuống, vẻ thờ ơ như thể muốn nói: Tin hay không tùy em, chuyện đó chẳng quan trọng.

Sao anh có thể như vậy…?

Hee-joo mím môi, cảm giác đau nhói lan dần trong lồng ng.ực.

“Đừng bận tâm đến mấy bài báo đó.” Baek Sa-eon điềm nhiên nói. “Hôm nay có họp báo. Mọi chuyện rồi sẽ lắng xuống thôi.”

Anh định xử lý tất cả như một tin đồn vặt vãnh trong giới giải trí sao? Chẳng lẽ em cứ phải tiếp tục sống thế này? Giờ anh sẽ đi tìm 406 à?

Vậy còn những nụ hôn của chúng ta, những lần bên nhau— tất cả chỉ là sai lầm do bất an tạo thành thôi sao?

Em đã nghĩ, ít nhất cũng có một chỗ thuộc về mình…

Một cơn chua xót trào dâng, để lại nỗi uất nghẹn khó tả. Hee-joo vớ lấy hộp khăn giấy bên cạnh và ném thẳng vào người Baek Sa-eon. Hộp giấy đập mạnh vào ngực anh, phát ra một tiếng bịch nặng nề rồi rơi xuống sàn.

Anh không chớp mắt, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đối diện đôi mắt cô đang rực lửa giận dữ.

Nói gì đi. Đừng để sau này hối tiếc, hãy nói ngay bây giờ…!

Hee-joo nhớ đến người cha với đôi môi và lá phổi đã mục ruỗng của mình, rồi cất tiếng:

“…Anh đã nói…”

Anh đã nói chúng ta sẽ nói chuyện. Một cuộc nói chuyện thực sự. Đây là tất cả sao?

Đôi mắt cô lập tức đỏ hoe.

“Anh đã nói…”

Cô cố gắng thốt lên, nhưng khi nhìn vào người đàn ông trước mặt, cô bỗng nghẹn lời.

Nghĩ lại, từ khi họ gặp nhau thuở bé đến giờ, chưa bao giờ cô chủ động mở lời với anh. Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã khiến cơn căng thẳng bóp nghẹt cô.

Cái tâm lý mong manh đáng chết này.

Đôi tay lạnh ngắt siết chặt thành nắm đấm, cô cắn mạnh vào lưỡi mình.

Nếu không nói ngay bây giờ, mình sẽ trở thành giống như ba mất. Bằng mọi giá, mình phải nói gì đó…!

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị phát ra âm thanh, một thứ gì đó bất ngờ nhét vào miệng cô.

Là ngón tay anh.

Anh đẩy chúng vào giữa hai hàm răng cô, ngăn không cho cô cắn tiếp.

“Em điên rồi sao? Đừng cắn.”

Giọng anh trầm khẽ, xen lẫn giận dữ. Sau đó, anh thở dài, thoáng nhắm mắt lại, nhíu mày khiến những đường gân trên trán hằn lên rõ rệt.

“Đủ rồi. Đừng gượng ép bản thân. Đừng nói gì cả.”

“…”

“Không cần phải làm thế đâu.” Anh rút tay lại, thẳng người lên, giọng điềm nhiên như mọi khi.

“Đừng bỏ bữa. Luôn cảnh giác. Dù ở đâu cũng nhớ để lại số liên lạc khẩn cấp. Dù trong nước hay nước ngoài, cứ sống tự do, đi bất cứ đâu em muốn.”

“…!”

Hee-joo cau mày, hoàn toàn không hiểu những lời anh vừa nói.

“Kiểm tra sổ tiết kiệm đi. Em không cần phải nhìn sắc mặt Chủ tịch Hong nữa, cũng không cần gượng cười. Không cần chăm sóc hay làm hài lòng bố mẹ chồng. Kể cả với gia đình, đừng dễ dàng nói về tiền bạc. Và đừng kể hết mọi chuyện với Hong In-ah.”

“…”

“Hãy chỉ nghĩ cho phần của riêng mình thôi.”

“…”

“Khi em ba mươi, hãy mua cho mình một chiếc túi đẹp và một đôi giày.” Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói như đang thôi miên.

“Khi em bốn mươi, hãy nghĩ đến việc nuôi một chú chó.”

“…”

“Khi em năm mươi—”

Hee-joo bất giác nắm chặt tay áo anh, như thể muốn níu giữ anh lại.

Anh khựng một chút, nhưng rồi vẫn tiếp tục, giọng không chút dao động:

“Khi em năm mươi, hãy bắt đầu hát. Em có thể không biết, nhưng em có một giọng hát rất đẹp.”

Cô không thể cắt ngang anh. Cơn đau trong lồng ng.ực khiến cô nghẹn lại, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe.

“Khi em sáu mươi, đừng buồn bã. Hãy vẽ một bức chân dung tự họa.”

“…”

“Khi em bảy mươi, hãy đảm bảo rằng em luôn có ai đó ăn cơm cùng.”

“…”

“Khi em tám mươi, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“…”

“Và khi em chín mươi—”

Anh dừng lại một lát, rồi vươn tay che lên mắt cô, giống như lúc họ còn bé.

Một bóng tối dịu dàng phủ lên tầm nhìn của cô, khiến giọng nói của anh vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Hãy sống thật tự do. Và thỉnh thoảng… hãy nhớ đến anh.”

Khi anh buông tay xuống, hàng mi cô khẽ run rẩy.

Cô nhìn anh— nhưng anh đã quay đi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Tiếng bước chân anh vang lên trong phòng khách, rồi đột ngột im bặt khi cánh cửa đóng sập.

Hee-joo đứng yên như một bức tượng.

Cô không nhận ra… đây chính là lời từ biệt của anh.

Bình Luận (0)
Comment