“Phát ngôn viên Baek Sa-eon, tỷ lệ ủng hộ của ứng cử viên Baek Yi-ryong đang giảm mạnh…!”
“Hãy lên tiếng về tin đồn ngoại tình! Tại sao anh không phủ nhận? Im lặng có nghĩa là thừa nhận sao?”
“Phát ngôn viên Baek Sa-eon, xin hãy nhìn sang bên này!”
“Chụp đi! Nhanh lên!”
Baek Sa-eon lách qua đám đông phóng viên đang chen chúc trước lối vào, bước nhanh vào nhà tưởng niệm Baek Jang-ho.
Chuông điện thoại reo liên hồi—từ bố mẹ anh—nhưng anh không buồn liếc nhìn. Càng tiến sâu vào bên trong, tiếng ồn ào phía sau càng nhạt dần.
“Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất.”
Không biết từ lúc nào, Park Do-jae đã theo sau anh. Anh ta vừa nói vừa đưa một chiếc tai nghe.
“Bọn em sẽ truyền đạt hướng dẫn qua đây. A, tiền bối, có chuyện gì sao?”
Baek Sa-eon không vội đeo tai nghe, chỉ im lặng nhìn Park Do-jae, khiến đối phương thoáng sững lại. Rồi bất chợt, anh khẽ bật cười, sau đó mới cài tai nghe lên.
” Park Do-jae, từ thời còn học ở Đại học Quốc gia Seoul, các buổi học, hội thảo và hoạt động ngoại khóa của tôi và cậu trùng nhau rất nhiều.”
Lối nói chuyện xa cách, khách sáo thường thấy nay lại trở nên thân mật, khiến Park Do-jae không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu có biết vì sao tôi chọn cậu làm trợ lý riêng không?”
“… “
“Bởi vì tôi muốn kiểm soát tất cả những gì diễn ra sau cánh gà.”
“…!”
Mặt Park Do-jae chợt căng thẳng, trong khi Baek Sa-eon vẫn bình thản chỉnh lại trang phục. Anh cẩn thận vuốt thẳng cổ tay áo, điều chỉnh cà vạt, ánh mắt không rời khỏi người trợ lý.
“Chuyện ở đây cứ để tôi lo. Cậu đi quản lý đám phóng viên bên khu vực chiếu phim tài liệu về Baek Jang-ho đi. Nhân tiện, nhớ xem bộ phim đó luôn nhé.”
“…Gì ạ?”
“Cảm ơn vì sự vất vả của cậu.”
Nói xong, Baek Sa-eon quay lưng, bước lên sân khấu. Dưới khán phòng, Park Do-jae siết chặt nắm đấm, ánh mắt trĩu nặng khi dõi theo bóng lưng anh.
Hôm nay là buổi công chiếu bộ phim tài liệu đặc biệt về cố nghị viên Baek Jang-ho. Nhưng Baek Sa-eon đã cố tình sắp xếp buổi họp báo trùng thời điểm, thu hút phóng viên từ các mảng xã hội, chính trị lẫn văn hóa.
“—Kia rồi! Người phát ngôn xuất hiện rồi…!”
Những ánh đèn flash nháy liên tục như chớp giật, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh băng, không chút dao động.
Khi ánh mắt quét qua khán phòng, tâm trí anh lại lặng lẽ quay về căn phòng của Hee-joo. Yết hầu khẽ chuyển động—một phản xạ vô thức.
“Phát ngôn viên Baek Sa-eon!”
“Xin hãy làm rõ tin đồn ngoại tình!”
“Người phụ nữ trong đoạn ghi âm cuộc gọi khiếm nhã là ai? Danh tính của cô ta thế nào?”
“Tại sao trong đoạn băng chỉ có giọng của anh? Có bản gốc không?”
Tiếng ồn ào dồn dập xung quanh, nhưng anh chỉ nghĩ đến Hee-joo. Anh không muốn cô bị tổn thương. Bất cứ thứ gì có thể đe dọa đến cô—bao gồm cả cái tên Baek Sa-eon này—đều là thứ anh không thể dung thứ.
Đã đến lúc phải nhổ tận gốc mối nguy dai dẳng này.
Ngay khi chuẩn bị cất tiếng…
— “Nghe thấy không?”
“…!”
Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên trong tai nghe.
Giọng nói đó…
Baek Sa-eon vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, tiếp tục phần phát biểu mở đầu.
“Chào mọi người, tôi là Baek Sa-eon.”
— “Đúng rồi, là tao đây. Dạo này thế nào?”
Giọng nói trong cuộc gọi đầu tiên—trước khi bị chỉnh biến âm. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của người đáng lẽ đã chết.
— “Trông có vẻ mày đang sống tốt nhỉ? Còn tao, cuộc đời chẳng khác gì địa ngục.”
Baek Sa-eon đưa tay định tháo tai nghe, nhưng giọng nói kia bỗng gằn lên.
— “Thử tháo ra xem… Tao sẽ giết mày, thằng khốn.”
Hắn đang theo dõi.
Baek Sa-eon nhanh chóng đánh giá tình hình.
— “Nếu tháo ra, Hong Hee-joo sẽ bị xé xác.”
Tên khốn này… Anh nghiến chặt răng, cảm giác như hàm sắp nứt vỡ.
Cháu trai thực sự của Baek Jang-ho là một kẻ tâm lý bệnh hoạn từ nhỏ. Năm bốn tuổi, hắn từng giết một con mèo rồi tự tay mổ xẻ nó. Khi Baek Jang-ho tìm thấy, hắn chỉ ngây ngô nhìn đôi tay vấy máu của mình.
— “Từ nhỏ tao luôn thích nghịch mấy thứ nhỏ bé đáng thương mà.”
“…”
— “Hong Hee-joo cũng thế, rất phù hợp.”
Giọng điệu nhẹ nhàng như thể chỉ đang trò chuyện về thời tiết, nhưng lời hắn nói lại khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
— “Tao sẽ xóa sạch mọi dấu vết của mày trong cái tên này. Mẹ kiếp, nhưng Hong Hee-joo—sống dưới danh nghĩa vợ mày—đúng là chướng mắt. Tao sẽ làm lại tất cả từ đầu!”
Baek Sa-eon khẽ chớp mắt.
— “Nên đừng tháo tai nghe.”
“…”
— “Mày phải làm theo đúng lời tao nói.”
Một cảm giác ngột ngạt len lỏi trong lồng ng.ực, bàn tay anh khẽ nới lỏng cà vạt.
— “Thừa nhận mọi tội lỗi của mình, rồi rút lui khỏi tất cả.”
Nếu không kết thúc chuyện này, Hee-joo sẽ mãi là mục tiêu.
— “Nói đi. Ngay trước mặt tất cả bọn họ. Công khai danh tính thật sự của mày.”
Giọng nói trầm thấp, đầy hứng khởi vang lên trong tai nghe.
Baek Sa-eon khẽ cười nhạt.
Xin lỗi, nhưng hôm nay, cái tên Baek Sa-eon sẽ biến mất.
Sẽ không ai có thể tùy tiện sử dụng nó nữa.
Bên kia lại cất tiếng:
— “Khi danh tiếng của mày sụp đổ, cái tên này sẽ trở về với tao.”
Cuối cùng, hai con người bị hoán đổi số phận đã chính thức đối mặt.
***
Lần đầu tiên anh gặp Baek Jang-ho, người đàn ông tóc bạc ấy, là khi anh mười hai tuổi. Đó là một ngày anh lặng lẽ theo chân người đàn ông mà anh gọi là cha.
Anh không có tên, được sinh ra bên bờ nước, nơi người cha ngư dân đang sống với căn lều tồi tàn giữa vùng đánh cá. Nơi đó lúc nào cũng nồng nặc mùi cá.
Mỗi sáng sớm bên hồ, người đàn ông ấy đều cần mẫn lau chùi cần câu, xâu những con giun đang quằn quại vào móc câu—ngày nào cũng lặp lại như thế. Và vị khách duy nhất ghé đến khu đánh cá này chính là Baek Jang-ho.
Mỗi khi ông ta xuất hiện, ánh mắt lại lướt qua cơ thể và gương mặt của anh, như thể đang đo lường sự trưởng thành của anh. Dù khuôn mặt ông ta không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng với sự nhạy bén của mình, anh vẫn nhận ra một sự pha trộn kỳ lạ giữa hài lòng và lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt đó. Ban đầu, anh không hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Người đàn ông anh gọi là cha luôn cúi đầu trước ông ta, đôi khi còn cùng Baek Jang-ho lên thuyền, mất hút một lúc lâu.
“Cha, cha và ông ấy đã ném thứ gì xuống sông phải không?”
“…!”
Trước ánh mắt lặng thinh của cha, anh tiếp tục nói.
“Con nhìn thấy rồi. Cha đã ném gì đó xuống.”
“Đừng hỏi nữa.”
“Nhưng mà—”
“Tao không phải cha mày. Đừng gọi tao như vậy.”
Người đàn ông ấy tiếp tục xâu giun vào lưỡi câu một cách máy móc.
Anh từng nghĩ có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành giống người đàn ông ấy – một kẻ râu ria xồm xoàm, vóc dáng thô kệch, ngồi bên mép nước xâu giun vào móc câu.
Một ngày nọ, Baek Jang-ho đưa đến một cậu bé, tuổi tác xấp xỉ anh.
“Đây là cháu trai ta.”
Cậu bé ấy cười rạng rỡ, gương mặt ánh lên vẻ hào hứng, khiến anh cảm thấy mình như cái bóng bị lãng quên.
“Hôm nay cháu sẽ chèo thuyền. Cháu có thể mượn một chiếc được không?”
Người cha ngư dân lặng lẽ gật đầu.
Khi chiếc thuyền rẽ nước lướt đi, anh chạy lên sườn đồi gần đó. Dù sao hồ vẫn là một vòng tròn khép kín, dù chèo bao xa, con thuyền vẫn bị giới hạn trong chiếc vòng ấy.
Tõm—!
Từ đỉnh đồi, anh thấy một cái bao lớn chìm xuống nước. Một khi đã chìm, nó không bao giờ nổi trở lại.
Có phải bên trong toàn đá không?
Sau hôm đó, hai ông cháu Baek Jang-ho cuối tuần nào cũng đến. Mỗi lần như thế, họ đều ném xuống nước một chiếc bao nặng trịch. Trong khi người cháu luôn cười vui vẻ, thì sắc mặt Baek Jang-ho lại ngày càng u ám.
Dần dần, anh cũng quen với thói quen kỳ lạ đó của họ.
Cho đến một ngày, gần nửa đêm.
“…!”
Anh chợt bừng tỉnh vì âm thanh lạ. Nghe như tiếng vật lộn quyết liệt với một con cá lớn, tiếng nước bắn tung tóe. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh đó như từng đợt sóng dội vào tai.
Nhíu mày, anh cầm đèn pin đi ra ngoài giữa màn đêm đen đặc.
Bên mép nước, có một bóng người đang đứng.
Là ông già đó sao?
Thoạt đầu, anh nghĩ đó là ai đó đang bắt cá tay không vào giữa đêm. Nhưng khi lại gần hơn, bàn tay cầm đèn bỗng run rẩy.
“…!”
Chiếc đèn pin rơi xuống nền đá sỏi, phát ra âm thanh khô khốc bén nhọn.
Baek Jang-ho quay phắt lại. Mắt ông ta đỏ ngầu, mái tóc bạc vốn được chải chuốt gọn gàng giờ rối bù. Quần ống thấp ống cao, hai tay ướt sũng.
“Ông đang làm gì vậy…!”
“Đừng lại gần.” Baek Jang-ho thở hổn hển.
Dưới chân ông ta, cậu bé luôn cười rạng rỡ kia đang quẫy đạp dữ dội dưới nước, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Chỉ đến lúc này, anh mới nhận thức rõ cảnh tượng trước mắt.
“Ông đang làm cái gì vậy?”
Anh lao đến, níu lấy chân Baek Jang-ho để ngăn cản. Nhưng Baek Jang-ho thẳng tay đẩy anh ra, tiếp tục dìm cháu trai đang cố ngoi lên xuống nước.
“Dừng lại đi!”
“Đừng xen vào!”
Giọng ông ta vỡ ra, ánh mắt điên dại như bị quỷ ám.
“Thằng quái vật này… Nó phải ở lại đây…!”
“…!”
“Vì lợi ích của tất cả mọi người!”
Mái tóc bạc không làm giảm bớt sức mạnh khủng khiếp của ông ta. Baek Jang-ho đè chặt cậu bé kia, nhấn sâu xuống mặt nước mà không hề dao động.
Anh hét lên: “Cha! Cha ơi!” rồi dùng móng tay cào vào cánh tay Baek Jang-ho. Nhưng ánh đèn trong căn lều gỗ xập xệ mãi vẫn không bật sáng.
Tiếng vùng vẫy trong nước dần yếu đi.
“…”
“…”
Và rồi, như thể thời gian cũng ngừng trôi, mọi thứ chìm vào im lặng.
Anh đứng sững tại chỗ, kinh hãi nhìn Baek Jang-ho, toàn thân như hóa đá. Đây chẳng khác nào một cơn ác mộng giữa đời thực.
Nhưng Baek Jang-ho chỉ lạnh lùng liếc nhìn đứa cháu đang trôi theo dòng nước, rồi thản nhiên quay lưng bước đi.