“Khụ…”
Người vệ sĩ theo sát Hee-joo khẽ ho. Suốt những ngày qua, anh ta vẫn luôn âm thầm đi bên cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh ta lên tiếng.
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ thoáng trầm ngâm, như đang nhớ lại điều gì đó.
“Tôi nhớ anh ta có một thói quen.”
“Thói quen gì ạ?” Hee-joo tò mò nhìn anh.
“Người trông lạnh lùng, cứng nhắc như anh ta vậy mà cứ mỗi khi hoàng hôn buông xuống lại xách máy ảnh lên, chụp liên tục.”
Thấy cô cau mày khó hiểu, vệ sĩ vội giải thích.
“Chuyện này lâu lắm rồi, hồi đó anh ta vẫn còn là một phóng viên trẻ.”
“…”
“Thật kỳ lạ, thói quen đó chẳng hợp với tính cách của anh ta chút nào…”
Lời kể của người vệ sĩ khiến lòng Hee-joo thoáng chùng xuống. Cô chợt nhận ra vẫn còn quá nhiều điều về anh mà cô chưa biết.
“Anh ta nói rằng, ngày xưa anh ta quen một cô bé tên ‘Hong’. Nên mỗi khi nhìn thấy hoàng hôn, anh ta lại nhớ đến cô bé ấy, không cưỡng lại được mà giơ máy lên chụp.”
Người đàn ông khẽ cười.
“Buồn cười thật, một người như anh ta cũng có lúc lãng mạn đến mức mất kiểm soát như vậy.”
“A…” Hee-joo khẽ thốt lên, cổ họng nghẹn lại.
“À, còn một chuyện nữa. Hồi đó, mỗi lần nhìn thấy trẻ con trên phố, anh ta lại dập điếu thuốc ngay lập tức. Anh ta vốn dĩ đã rất dịu dàng với trẻ con rồi.”
Những hình ảnh từ quá khứ bất giác ùa về như tia chớp, sáng rõ và chân thực.
Cô khẽ run lên vì xúc động, cố hít sâu để giữ bình tĩnh. Đôi mắt vẫn không rời khỏi hình bóng Baek Sa-eon.
Đúng lúc đó, cô bé trong vòng tay anh tươi cười rạng rỡ, vẫy tay về phía Hee-joo.
Khóe mắt cô bất giác cay xè, rồi nước mắt trào ra.
Phải rồi… ngày bé mình cũng như vậy…
Cô từng được anh bế lên, từng ngước nhìn bầu trời hoàng hôn rực cháy trong vòng tay anh, từng lặng lẽ ước một điều vào ngày sinh nhật của mình.
Baek Sa-eon, vẫn bế đứa trẻ, từ tốn bước lại gần.
Ánh mắt anh bình thản nhưng đầy sức hút, nhìn thẳng vào cô.
“Sao còn đứng ngây ra đó?” Giọng anh trầm ấm vang lên.
Hee-joo giật mình tỉnh lại, vội bước lên một bước. Môi cô mấp máy, nhưng chẳng biết phải nói gì.
Cô bé trong vòng tay anh bất ngờ kéo ống tay áo anh, lí nhí hỏi:
“Chú là… hoàng tử của chị ấy sao?”
Baek Sa-eon khẽ cười. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh bỗng trở nên dịu dàng hơn khi cúi xuống nhìn cô bé.
“Hoàng tử à?”
Cô bé ngượng ngùng gật đầu, đôi mắt tròn xoe đảo qua lại giữa anh và Hee-joo.
Mặt Hee-joo lập tức đỏ bừng.
Baek Sa-eon bật cười, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống.
“Chú không phải hoàng tử đâu.”
Anh nói, phủi nhẹ hạt bụi trên vai cô bé.
“Nhưng chú nghĩ sau này con sẽ gặp được hoàng tử của mình.”
Má cô bé ửng hồng, khúc khích cười, rồi chạy biến đi chỗ khác.
Hee-joo tiến thêm một bước, giọng hơi run:
“Anh có sao không? Mọi chuyện ổn cả chứ? Anh có bị thương không?”
Baek Sa-eon nghiêng đầu, quan sát cô một lúc trước khi chậm rãi đáp:
“Anh ổn. Mọi chuyện đã xong rồi.”
“Thật chứ?”
Anh gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng tối lại khi liếc nhìn người vệ sĩ bên cạnh cô.
“Anh ta bảo vệ em tốt chứ? Không có chuyện gì xảy ra với em chứ?”
Hee-joo vội lắc đầu.
“Không, anh ấy làm rất tốt.”
“Vậy thì đi thôi, mau chào tạm biệt đi.”
“Ừm.”
Nhưng ngay khi cô định quay đi, anh bất ngờ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Cô đứng yên, nhìn anh.
“Cô bé khi nãy làm anh nhớ đến Hong Hee-joo hồi nhỏ.”
“???”
“Hồi đó, anh từng nghĩ em không phải con người.”
“Ý gì chứ?”
“Anh tưởng em là một con búp bê biết đi cơ.”
Anh khẽ bật cười, rồi buông tay khỏi má cô.
“Đi thôi nào.”
***
Trên xe jeep, cô ngoái đầu lại, nhìn giám đốc và lũ trẻ một lần cuối.
Cổ họng nghẹn lại.
Cô biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Baek Sa-eon một tay đặt lên vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay Hee-joo.
“Giờ thì mọi chuyện đã qua rồi. Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có một danh phận mới.”
“…!”
“Với cái tên mà em sẽ đặt cho anh.”
Hee-joo sững người, choáng ngợp.
Chỉ một cái tên thôi, vậy mà cô lại có cảm giác như đang tháo gỡ và tái tạo anh một lần nữa.
Dường như nhận ra tâm trạng cô, anh khẽ trầm giọng:
“Nếu khó quá thì cứ gọi anh là Yuk Chil O cũng được. Ở Hàn Quốc vẫn có họ Yuk mà. Cứ thử sống với cái tên Chil O một thời gian—”
“Em quyết định rồi.”
Hee-joo quay sang, nhìn thẳng vào anh.
“Tên của anh… Em đã chọn xong rồi.”
Cô khẽ ưỡn ngực, môi cong lên, đôi gò má tròn trịa khiến cô trông càng đáng yêu hơn.
Không còn là “Baek Sa-eon” nữa, mà là một cái tên mới, tràn đầy sức sống và ý nghĩa.
Cô muốn tặng anh một điều gì đó thật rực rỡ, tươi sáng và cháy bỏng.
Giống như bầu trời hoàng hôn họ từng ngắm bên nhau.
Phải rồi, chính là như vậy.
Một cái tên rực rỡ như ánh hoàng hôn, cháy bỏng như ngọn lửa.
Cô muốn trao cho anh một phần của chính mình.
“Baek Seon-yeon.”
Chúng ta sẽ cùng hít thở, cùng bắt đầu một cuộc sống mới.
***
Tiêu đề: Trên đời này thật sự có thế thân sao?
Tác giả: Ẩn danh
Vừa rồi, tôi thấy một người trên phố trông giống hệt Baek Sa-eon – cựu phát ngôn viên!
Ngay trên đại lộ ấy! Ban đầu tôi không nhận ra vì anh ta đeo khẩu trang.
Nhưng rồi anh ta đột nhiên kéo khẩu trang xuống… và hôn lên mu bàn tay một cô gái.
Anh ta cao ráo, điển trai, vì vậy tôi mới để ý kỹ.
Gương mặt ấy—giống hệt Baek Sa-eon!
Nhưng chẳng phải anh ta đã qua đời trong một vụ tai nạn rồi sao…?
Số lượng bình luận (re): 340
re: Bạn nói là phát ngôn viên Nhà Xanh à?
↳ re: Đúng, đúng, đúng!
re: Có thể chỉ là người giống người thôi. Nếu đường viền cằm tương tự thì trông sẽ rất giống.
↳ re: 22
↳ re: 333
re: Chắc bạn nhìn nhầm rồi, haha.
↳ re: Thật sao T_T? Nhưng họ giống nhau đến mức khó tin luôn ấy. Mình vốn rất thích khuôn mặt của Baek Sa-eon, đến mức nhắm mắt cũng có thể vẽ được (mình học mỹ thuật). Mình nghĩ mình không nhìn nhầm đâu T_T
T_T Có lẽ mình bị hoa mắt thật…
re: Bạn thấy anh ấy vào đêm ngày 13/9 à? Thực ra, mình cũng từng thấy một người trông rất giống Baek Sa-eon ở sân bay. Không biết có phải cùng một người không?
↳ re: Không, mình thấy anh ấy vào ngày 21/9! Vậy thực sự là cùng một người sao? Bên cạnh anh ấy có một cô gái không?
↳ re: Có!!
↳ re: Họ có phải là cặp đôi trông rất thân mật không?
↳ re: Trời ơi, chắc là cặp đôi mà mình cũng đã thấy rồi!!
re: Đừng để bị lừa bởi mấy bài đăng bịa đặt như thế. Lần trước có một tờ báo lá cải cũng tung thuyết âm mưu, ý đồ rõ ràng lắm. Cách tốt nhất là phớt lờ đi.
↳ re: 22 Đừng để ý đến mấy bài thế này. Thật sự đấy…
re: Wow… Mình đến đây để “hành hương”, mong là kỳ thi sẽ suôn sẻ bbbb.
↳ re: Cuộc hành hương mạnh mẽ nhất lịch sử 2222.
↳ re: Như sống lại từ cõi chết vậy!!!
↳ re: Baek Sa-eon chưa chết!!
↳ re: Anh ấy đã che giấu danh tính để làm nhân chứng trong vụ án của gia tộc Baek Jang-ho.
↳ re: Trời ạ… Link đây (http://www―)
↳ re: Anh ấy đã giải quyết vụ gì ở Argan thế?!? Phỏng vấn độc quyền đây: (http://www―)
↳ re: Nhưng giờ chính quyền đã thay đổi, Baek Sa-eon đang làm gì vậy?
***
“Anh định làm ‘nguồn tin’ để giết thời gian thôi.”
Tại một căn nhà yên tĩnh ở ngoại ô Seoul.
Hee-joo dừng tay giữa lúc đang bận rộn mở thùng đồ đạc vừa chuyển đến.
Sau khi trở về Hàn Quốc an toàn, họ không quay lại căn nhà tân hôn xa hoa trước kia mà chọn một nơi hoàn toàn mới.
Không còn những thiết bị điện tử đắt đỏ, bộ đồ ăn tinh xảo hay nội thất sang trọng. Từng chi tiết trong ngôi nhà này đều do họ tự tay chọn lựa và trang trí theo sở thích riêng. Cả hai thậm chí còn trải nghiệm cảm giác ngủ dưới sàn như bao cặp vợ chồng bình thường khác.
Vậy mà giờ anh lại bảo muốn làm ‘nguồn tin’…?
“Nguồn tin á? Anh đang nói gì thế?”
“Anh định kiếm chút tiền tiêu vặt bằng cách bán tin cho Hong In-ah.”
‘Nguồn tin’ – cách gọi lóng chỉ những người cung cấp thông tin bí mật cho phóng viên.
Hee-joo ngỡ ngàng nhìn anh, không biết phải phản ứng ra sao.
Người đàn ông mặc vest đẹp nhất, người có thể xoay chuyển cục diện chỉ bằng một câu nói… Anh vốn thuộc về bục cao, nơi công chúng và ánh đèn flash dõi theo. Thế nhưng, giờ đây, anh lại muốn đứng trong bóng tối, trở thành một kẻ ẩn danh cung cấp tin tức.
Một cảm giác ấm ức khó gọi tên dâng lên trong lòng cô, khiến tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Mình mong muốn được thấy phong thái sắc bén của anh một lần nữa, có phải quá tham lam không?
Cô cắn nhẹ môi.
“Biểu cảm đó là sao?”
Bàn tay anh đột nhiên nâng nhẹ cằm cô lên. Những ngón tay thô ráp khẽ lướt qua làn da mềm mại, khiến hai má Hee-joo nóng bừng.
“Gì… Biểu cảm gì chứ?”
“Gương mặt em lúc này này.”
“…”
“Trông như thể em không vui.”
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén đến mức Hee-joo có cảm giác như anh đã nhìn thấu lòng mình. Bất giác, cô quay đi. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay khác của anh áp lên má cô, buộc cô phải đối diện với mình.
“Em không thích căn nhà này sao?”
“Không phải!” Cô đáp ngay không chút do dự.
Làm sao cô có thể không thích nơi này được chứ? Một ngôi nhà ấm áp, rộng rãi và tràn đầy hơi thở của cả hai…
“Vậy là em đói rồi?”
Anh đặt tay lên bụng cô, hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay khiến Hee-joo bỗng thấy yên lòng.
“À…! Chỉ là em hơi lo lắng một chút.”
“Lo lắng gì?”
“Anh… có phải là kiểu người thuộc ‘Tộc Lửa’ không?”
Gần đây, cô đọc được một bài báo nói về những người lựa chọn nghỉ hưu sớm – gọi là ‘Tộc Lửa’. Vì tò mò về cuộc sống sau này của anh, cô liền hỏi.
“Không hẳn.”
Giọng anh có vẻ thờ ơ, nhưng Hee-joo lại nhận ra điều gì đó qua ánh mắt anh.
À… Có lẽ sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, anh chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Huống hồ, vụ án gia đình Baek Jang-ho vẫn chưa kết thúc. Việc giữ kín tiếng một chút chắc chắn sẽ an toàn hơn là liều lĩnh xuất hiện trước công chúng. Anh không thể trở thành miếng mồi ngon cho đám phóng viên ngoài kia được.
Cô chợt thấy mình cần có trách nhiệm hơn.
Người đàn ông từng bỏ cô lại để đi học đại học, nhập ngũ rồi ra nước ngoài, giờ đây đã dừng chân bên cạnh cô. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến lòng cô ngập tràn thỏa mãn.
“Vậy thì… để em kiếm tiền cho.”
“Cái gì?”
“Anh cứ nghỉ ngơi đi.”
“…”
“Dù là làm thêm hay nhận nhiều việc cùng lúc, em cũng sẽ làm.”
Biểu cảm của Baek Seon-yeon đột nhiên trở nên kỳ lạ. Lông mày anh hơi nhíu lại, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười khó hiểu.
“Với đôi tay bé xíu này của em sao?”
Anh nhẹ nhàng cắn lấy đầu ngón tay cô, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.
“Em định nuôi anh à?”
Ánh mắt vẫn sắc bén, nhưng khóe môi anh lại nở một nụ cười đầy ẩn ý – một chiếc móc câu ngọt ngào kéo cô vào.
“Sao em có thể nói những lời vừa đáng yêu vừa làm tan chảy lòng người như vậy chứ?”
“……!”
“Thật sự là em vừa nói ra những lời đó sao?”
Baek Seon-yeon khẽ mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Nhịp tim anh vững chãi vang lên trong lồng n.gực. “Nhưng mà… quên chuyện đó đi, Hong Hee-joo.”