Bang, bang, bang—!
Cặp đôi đang cuộn mình lười biếng dưới lớp chăn bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng động lớn.
Bang, bang—!
Ai đó đang đập cửa dồn dập giữa đêm khuya.
Phản xạ theo bản năng, Hee-joo sững lại, còn Baek Sa-eon nuốt xuống một tiếng chửi thề, ánh mắt tối sầm nhìn về phía cửa. Anh vớ lấy chiếc quần thể thao vắt trên ghế, xỏ vội mà chẳng buồn để ý đến chuyện mặc đồ lót, sau đó bước ra ngoài.
“…Có chuyện lớn rồi… Tình hình không ổn chút nào…”
Cửa vừa mở, luồng khí lạnh từ bên ngoài lập tức ùa vào, lấp đầy khoảng trống bên cạnh cô. Ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình, Hee-joo vội gom quần áo vương vãi, cuống quýt mặc vào.
Chỉ vài phút sau, Baek Sa-eon quay trở lại, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng.
“Em mặc áo trái rồi.”
Anh nắm lấy đôi tay lóng ngóng của cô, nhẹ nhàng chỉnh lại cho ngay ngắn.
Bên ngoài, tiếng bước chân gấp gáp hối thúc, nhưng Baek Sa-eon vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên, chẳng có lấy một chút vội vã.
Bất giác thấy căng thẳng, Hee-joo liếc nhanh về phía cửa.
“Anh không ra xem có chuyện gì à?”
“Không cần vội.”
“Không cần vội cái gì chứ…” Hee-joo bĩu môi.
“Em cứ cuống quýt mặc đồ vội vã thế này… Nhìn cứ như sắp lao chân trần ra ngoài vậy. Anh không thích thế.”
“…!”
“Anh sẽ không để em phải trốn tránh nữa.”
Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Ngón tay lướt nhẹ qua gò má cô, như thể trấn an.
“Ra ngoài từ từ thôi.”
Lời anh không chỉ là một câu nhắc nhở, mà còn là một lời cam kết. Giữa cơn hỗn loạn đang chực chờ ngoài kia, Hee-joo lại cảm thấy như được vỗ về, chở che.
Baek Sa-eon ung dung bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài, binh sĩ quân chính phủ đang mở toang cửa sổ, để khí lạnh ùa vào xua bớt thứ mùi nồng đọng trong căn phòng khép kín. Hành động có phần lúng túng này hoàn toàn không ăn nhập với sự nghiêm trọng của lý do họ đến đây.
Giữa đêm khuya, đột ngột xông vào chỗ ở của một cặp vợ chồng vừa tái hợp sau thời gian dài xa cách, bọn họ cũng không khỏi có chút bối rối.
Trước cảnh tượng ấy, Baek Sa-eon chỉ khoanh tay đứng thản nhiên.
Anh cất giọng:
“Bận rộn vậy mà vẫn đến tận đây tìm tôi làm gì?”
Hiện tại, Baek Sa-eon đã trở thành mục tiêu của phe nổi dậy, không thể xuất hiện công khai. Suốt mấy ngày qua, anh và Hee-joo buộc phải ẩn náu tại một địa điểm bí mật.
Toàn bộ thông tin anh thu thập được trong suốt sáu tháng làm đại diện đàm phán cho phe nổi dậy đều đã được chuyển giao cho vị tướng đang đứng trước mặt. Nhưng không hiểu sao ông ta lại đích thân đến tận đây?
“Anh định trốn đến bao giờ?”
Vị tướng ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu, có người đứng bên cạnh phiên dịch lại.
Baek Sa-eon tựa lưng vào ghế, lười biếng đáp:
“Như đã thỏa thuận, hãy đảm bảo an toàn cho tôi đến khi tôi rời khỏi đất nước này. Khi nhóm nhà báo quốc tế rời đi, tôi sẽ cùng vợ mình sang Anh.”
“Hm…”
Vị tướng xoa cằm, vẻ mặt khó đoán, khiến ánh mắt Baek Sa-eon hơi nheo lại thăm dò.
“Đến quấy rầy giấc ngủ của tôi chỉ để hỏi chuyện đi lại thôi sao?”
“À… thực ra là có chuyện.”
Ông ta thở dài, sắc mặt trầm xuống.
“Nhân viên của công ty thương mại Hàn Quốc tại Argan đã bị bắt cóc. Chính phủ đang liên hệ với chúng tôi để giải quyết.”
“Rồi sao?”
Sắc mặt anh vẫn bình thản như thể chẳng có gì đáng bận tâm.
“Có một điều kỳ lạ. Chính phủ Hàn Quốc tuyên bố sẽ cử nhà ngoại giao và đặc vụ đến, nhưng…”
Vị tướng quan sát Baek Sa-eon, khóe môi hơi giật nhẹ.
“Đột nhiên mất liên lạc. Và tất cả tuyến đường đến nơi xảy ra vụ bắt cóc đều bị phong tỏa.”
Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nói thẳng luôn, không phải tôi làm đâu. Vậy nên anh đừng diễn bộ mặt ngây thơ đó trước mặt một ông già nữa.”
Baek Sa-eon nhếch môi, như thể đã chờ câu hỏi này từ lâu. Nụ cười thoáng hiện trên môi, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không hề che giấu được.
Mắt anh lướt nhanh qua cánh cửa phòng nơi Hee-joo đang ở.
Anh cất giọng chậm rãi:
“Tôi cần một lý do để trở về Hàn Quốc. Tôi định khiến chính phủ Hàn Quốc nợ tôi một món lớn.”
“Đúng là cáo già.”
“Vì tôi sắp kết hôn mà.”
Vị tướng khẽ nhăn mặt, ánh mắt như thể vừa trông thấy thứ gì đó khó ưa.
***
Ở Hàn Quốc, trong một số trường hợp đặc biệt, công tố viên có quyền đăng ký khai sinh cho một người trưởng thành.
Để có được đặc quyền này, Baek Sa-eon dự định trao đổi với chính phủ Hàn Quốc. Và vụ bắt cóc lần này đến thật đúng lúc.
Nếu chỉ có một mình, anh chẳng bận tâm sẽ trôi dạt đến nơi nào. Nhưng khi chứng kiến Hee-joo chật vật suốt thời gian qua, anh đã thay đổi suy nghĩ.
Hong Hee-joo xứng đáng có một cuộc sống ổn định, ở một nơi cô đã quen thuộc, trong vùng nước mà cô đã thích nghi.
Cho dù có phải đắm mình vào vũng lầy mà anh từng vứt bỏ, anh cũng nhất định sẽ đưa cô trở về.
***
«TIN NÓNG: ĐANG XÁC MINH DANH TÍNH NHÂN VIÊN CÔNG TY THƯƠNG MẠI BỊ BẮT CÓC»
«LỰC LƯỢNG VŨ TRANG NỔI DẬY BẮT CÓC CON TIN NGƯỜI HÀN QUỐC, CĂNG THẲNG LÊN CAO!»
«GIỚI THƯƠNG MẠI KÊU GỌI ĐỐI SÁCH KHẨN CẤP TRƯỚC VỤ BẮT CÓC»
Hee-joo lướt qua những tiêu đề tin tức trên mạng, sắc mặt dần trầm xuống.
Đọc hết lượt thông tin cập nhật liên tục, cô phần nào đoán được anh đang toan tính điều gì.
Hiện tại, cô đang được một vệ sĩ giả dạng phóng viên BBC bảo vệ, thay cho Baek Sa-eon—người đã rời đi hai ngày mà vẫn chưa quay lại.
Nỗi lo lắng cứ thế bủa vây, khiến cô chẳng thể ăn uống được gì.
Anh thực sự định quay về Hàn Quốc sao?
Sống ở một nơi mà về mặt pháp lý, anh đã là người “chết” từ lâu?
Giờ đây, cô mới cảm nhận rõ sức nặng trong lời hứa của anh đêm ấy.
“Hee-joo!”
Tiếng gọi quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ, xua tan nét ưu tư trên gương mặt cô.
Tại lối vào Trung tâm Giáo dục đặc biệt Biben, Hee-joo rạng rỡ nở nụ cười khi thấy giám đốc đang vội vã chạy về phía mình.
Anh ấy làm việc, mình cũng không thể cứ đứng yên được!
Cô đã quyết định—trước khi rời đi, nhất định phải làm gì đó để khép lại quãng thời gian không ngắn ngủi của mình ở Argan.
“Giám đốc khỏe không ạ? Không bị thương chứ?”
Sau vụ bắt cóc bất ngờ hôm ấy, đây là lần đầu tiên Hee-joo gặp lại giám đốc trung tâm. Hôm nay, cô đến để tạm biệt ông và những đứa trẻ ở đây.
Phía sau cô là vệ sĩ từ công ty môi giới thông tin, tổ chức mà Baek Sa-eon cùng các nhà báo đa quốc gia đã lập nên.
“Hee-joo, cô đã đi đâu suốt thời gian qua vậy?! Cô gầy đi nhiều quá!”
Hee-joo chỉ mỉm cười lúng túng, không biết phải giải thích thế nào. Cả người cô vẫn còn ê ẩm, bàn tay vô thức đan vào nhau.
“Chúng đối xử tệ với cô sao? Đám phiến quân khốn kiếp đó bỏ đói cô, bắt cô làm việc cực khổ phải không?”
“Không, không có đâu ạ.”
“Không có? Nhìn cô cứ như bị bắt làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm vậy!”
Hee-joo không thể hoàn toàn phủ nhận, chỉ đành lắc đầu cười trừ.
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn lũ trẻ đang chơi đùa ngoài sân, bất giác thấy buồn man mác khi nghĩ đến chuyện rời xa nơi này. Sự tin tưởng và gắn bó của bọn trẻ suốt thời gian qua khiến cô cay khóe mắt.
“Giám đốc, tôi sắp đi rồi.”
“Về Hàn Quốc,” cô nhẹ giọng nói thêm.
Giám đốc thoáng khựng lại, rồi chậm rãi hít vào một hơi.
“Lẽ nào… cô đã tìm thấy cậu ấy?”
Ông biết rất rõ lý do Hee-joo đến Argan. Mỗi lần cô hỏi thăm tin tức về chàng trai Á Đông điển trai nhưng chẳng có kết quả, vẻ mặt thất vọng ấy luôn khiến ông không khỏi chạnh lòng.
“Cô đã tìm được vị hôn phu của mình sao?”
Hee-joo mỉm cười, trái tim tràn ngập hạnh phúc khi cuối cùng cũng có thể nói ra điều này.
“Vâng, tôi đã tìm thấy anh ấy.”
Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng niềm tự hào lại hiển hiện rõ ràng.
Giám đốc chỉ gật đầu, siết chặt tay cô.
Sau đó, Hee-joo ra ngoài gặp lũ trẻ, cúi xuống ngang tầm chúng, dùng ngôn ngữ ký hiệu tạm biệt từng đứa. Có đứa òa khóc, có đứa bám lấy cô không chịu rời.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chúng lại vui vẻ nô đùa trên sân, tiếng cười giòn tan vang vọng.
Đúng lúc ấy, tiếng động cơ ồn ã vang lên từ cổng.
Một chiếc jeep đen dừng lại bên ngoài trung tâm.
“…”
Cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn bước xuống.
Tim Hee-joo bỗng chốc đập loạn nhịp.
Đôi mắt lạnh lùng ấy quét qua xung quanh, rồi lập tức khóa chặt cô.
Cô biết rất rõ, ánh nhìn băng giá này có thể trở nên nóng bỏng đến mức nào.
“Người đàn ông đó…!”
Giám đốc bên cạnh không kìm được cảm thán.
“Ôi, Hee-joo, ánh mắt chọn người của cô chuẩn đấy!”
Nhưng cô chẳng còn tâm trí để đùa cợt. Điều cô muốn biết nhất lúc này là—anh đã giải quyết xong mọi chuyện chưa? Anh có bị thương không?
Cô nhấc chân, định chạy đến bên anh.
Đúng lúc đó, một quả bóng cũ lăn đến chân anh.
Ánh nhìn sắc lạnh vốn chỉ đặt trên người cô thoáng dời xuống.
Một cô bé lấm lem bụi đất rụt rè bước tới, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô bé khẽ co rúm lại.
Hee-joo chưa kịp bước lên giải vây thì bất ngờ, anh cúi người, nhẹ nhàng bế bổng cô bé lên.
“…!”
Không chỉ có cô, mà ngay cả cô bé cũng tròn mắt ngỡ ngàng.
Dù hàng mày anh thoáng nhíu lại, nhưng động tác lại vô cùng tự nhiên—như thể anh đã quen làm điều này từ lâu.
Khóe môi anh hơi cong lên, hiện ra một nụ cười dịu dàng.
Dưới ánh hoàng hôn, hình ảnh anh ôm đứa trẻ và khẽ mỉm cười mang một nét gì đó… vừa xa lạ, vừa vô cùng quen thuộc. Hee-joo sững lại, ngây ngẩn nhìn anh.