“Anh không quan tâm đến sức khỏe của mình sao?”
Baek Sa-eon véo nhẹ đôi má mềm mại của cô rồi miễn cưỡng buông ra.
“…Được rồi, là lỗi của anh. Anh sẽ bỏ thuốc.”
Anh xoa mặt, nét cứng rắn khi nãy dần dịu lại, giọng điệu cũng trở nên mềm mại, chẳng còn chút sắc bén nào.
“Nhưng đây là lần cuối cùng.”
Nói rồi, anh bất ngờ bế bổng Hee-joo lên.
“…!”
Thay vì cúi xuống, anh kéo cô lên ngang tầm mắt, rồi chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn.
“Ưm…”
Anh cuốn đi vị đắng còn sót lại trên đầu lưỡi cô.
Bờ môi ấm áp siết chặt, như muốn rút sạch chút dư vị thuốc lá vương vấn. Hơi thở cả hai hòa quyện, mồ hôi rịn ra trong không gian chật hẹp, chiếc quạt thông gió cũ kỹ phát ra tiếng rè rè yếu ớt.
Giữa căn phòng cũ nát, bừa bộn này, họ trao nhau một nụ hôn vương mùi khói thuốc.
Nửa năm trước, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày như thế này.
“Ha…”
Hơi thở nóng rực phả lên da cô, anh mạnh bạo hơn cô tưởng. Nhiệt độ cơ thể anh như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào.
Anh hé miệng, cắn nhẹ bờ môi trên, để rồi đầu lưỡi ẩm ướt quấn lấy nhau, từng đường vân nhỏ cọ sát, tạo nên cảm giác tê dại.
Mùi khói thuốc vẫn còn vương trong hơi thở khiến Baek Sa-eon nhíu mày, không hài lòng.
“Không được nghịch dại như thế nữa. Phổi trẻ con không chịu nổi đâu.”
Lại một lần nữa, anh xem cô như đứa trẻ.
Bực bội, Hee-joo đẩy mạnh vai anh. Cô cứ nghĩ mình dùng rất nhiều sức, vậy mà anh vẫn đứng vững như cũ.
“Em là người lớn rồi! Sao anh cứ nói vậy?”
Baek Sa-eon bật cười, xoa rối mái tóc cô.
“Bởi vì em rất quý giá với anh. Anh không thể để mất em.”
“…!”
Anh ôm chặt cô vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ, như thể không muốn có bất kỳ khoảng trống nào giữa hai người.
“Xin lỗi em, Hee-joo.”
“Hửm?”
“Anh chỉ mãi lo giữ em bên mình mà chẳng nghĩ đến cảm xúc của em.”
“…!”
“Anh cứ ngỡ có được em là đủ. Vì trước nay, anh chỉ biết chiếm đoạt và kiểm soát những thứ vốn không thuộc về mình.”
“Oppa…”
“Nhưng bây giờ anh hối hận rồi—hối hận vì đã đối xử với em như một chú cá cảnh bị nhốt trong bể.”
Mũi Hee-joo cay xè, cô mím chặt môi.
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc em cô đơn hay tổn thương thế nào.”
“…”
“Anh luôn nghĩ cuộc hôn nhân của chúng ta ổn cả. Chỉ cần mỗi ngày tan làm về nhà, được chìm đắm trong sự yên bình của em, anh đã thấy mãn nguyện.”
“…”
“Anh yêu mùi hương của em trong căn nhà ấy, yêu những dấu vết em để lại trên sofa.”
“…”
“Nhờ có em, nơi đó mới trở nên yên tĩnh và ấm áp. Chỉ khi ở nhà, anh mới cảm thấy mệt mỏi tan biến.”
Lông mi Hee-joo run rẩy.
“Vì vậy, anh đã nghĩ chúng ta có thể sống như thế mãi mãi.”
Anh cúi xuống, môi nhẹ lướt trên phần cổ trắng nõn của cô.
“Cho đến khi nhận được cuộc gọi từ 406.”
“…!”
“Khi ảo mộng ấy tan vỡ, trong đầu anh chỉ còn lại hình bóng em.”
Ánh mắt anh chạm thẳng vào cô, sâu thẳm và sắc bén.
“Em là hơi thở của anh, Hong Hee-joo.”
“Ưm…”
Hee-joo cắn môi, cố nén cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ng.ực.
“Em là dòng nước nhấn chìm anh.”
Đôi môi anh lại phủ xuống, mềm mại mà nóng bỏng, lướt nhẹ qua bờ môi cô.
Baek Sa-eon ghét cái hồ ở khu câu cá—nơi đã thay đổi số phận anh. Nhưng trái ngược với điều đó, anh lại muốn đắm chìm vào chiếc bể cá của Hee-joo, cô gái nhỏ lặng lẽ, dùng đôi tay thay lời nói, như một chú cá bơi trong thế giới riêng của mình.
“Lẽ ra, anh nên vươn tay ra sớm hơn, nên chạm vào em, ôm lấy em như thế này từ lâu rồi.”
Bức tường phòng bị sụp đổ, chỉ còn lại một người đàn ông vụng về, lần đầu biết yêu.
Trút bỏ đi danh tiếng và quyền lực, anh trở nên tự nhiên hơn bao giờ hết.
“Anh muốn em đặt cho anh một cái tên mới.”
“…!”
Hee-joo sững sờ trước lời đề nghị bất ngờ ấy. Cô vô thức chỉ vào ngực mình.
“E-em ư?”
“Chứ còn ai nữa?”
“Không phải nên nhờ một viện đặt tên nổi tiếng, hay bậc tiền bối am hiểu Hán tự sao…”
“Anh không thích.”
Anh dứt khoát bác bỏ.
“Anh muốn cái tên ấy đến từ em, vì anh muốn được tái sinh qua giọng nói của Hong Hee-joo.”
Trái tim cô trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm của anh như giam chặt lấy cô.
***
Sau đó, cô đổ bệnh.
Cô từng rơi xuống sông, trải qua mấy phen vận động kịch liệt, khiến cơ thể kiệt quệ hoàn toàn.
Toàn thân đau nhức đến mức khó diễn tả, có chỗ nhói đến mức không chịu nổi, thậm chí có lúc cô chẳng muốn nhúc nhích.
Ngoại trừ lúc cần ăn uống hay vào nhà vệ sinh, hầu hết thời gian cô đều nằm lì trong chăn.
Nhưng được người đàn ông ấy tìm thấy, dù ở một vùng đất xa lạ, rồi được anh ôm chặt như thế này, thực ra cũng không tệ. Kể cả khi cơn sốt khiến hơi thở trở nên nặng nề, cô vẫn thường bật cười.
“Thật đúng là hết nói nổi.”
Anh lúc nào cũng mắng cô như vậy, nhưng Hee-joo lại thích cách anh giữ cô trong lòng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán bằng bàn tay ấm áp.
“Oppa… anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Hee-joo thở hổn hển, ngước nhìn anh. Có lẽ vì cơn sốt khiến đầu óc mơ màng, cô mới vô thức thốt ra câu hỏi ấy.
Baek Sa-eon khẽ cười, trong nụ cười phảng phất chút cay đắng.
“Không ngờ Hong Hee-joo vẫn có thể huyên thuyên thế này. Tính cách em thay đổi rồi sao?”
“Em chẳng thấy ngại gì cả.”
Hee-joo nhún vai, rồi tiếp tục:
“Bởi vậy em mới dám uy hiếp anh, thậm chí còn… chơi trò gọi điện kiểu đó với anh nữa đấy.”
Giọng cô ngọt đến mê hoặc, từng chữ phát âm rõ ràng. Trong khoảnh khắc, ánh mắt Baek Sa-eon lóe lên một tia sáng khó đoán.
“Em là kiểu người, một khi bị dồn vào đường cùng thì dù có vụng về cũng sẽ cố gắng đến cùng.”
“…”
“Em thực sự, thực sự rất thích anh.”
Cô mỉm cười, dụi nhẹ chóp mũi vào ngực anh.
Baek Sa-eon thở dài, nhưng chẳng hề tỏ ra phiền lòng. Ngược lại, gương mặt anh dần đỏ lên vì cảm nhận được hơi ấm từ đôi má và đầu mũi cô cọ sát nơi lồng ng.ực mình.
“Mặc dù anh rất vui khi em nói chuyện thoải mái như vậy… nhưng có thể nhẹ nhàng hơn một chút không?”
“Hả?”
“Mỗi lời em nói đều khiến máu anh sôi sùng sục đấy.”
Hee-joo tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, còn anh thì chậm rãi nhướng mày, ánh mắt ngập tràn ý cười.
“Anh đang cứng rồi đây.”
“…!”
“Giờ thì… em định làm gì với nó đây?”
Anh lại một lần nữa áp sát, để hơi nóng từ cơ thể lan truyền sang cô.
Mặt Hee-joo đỏ bừng đến tận mang tai, vội vàng đưa tay quạt lấy quạt để. Nhưng rồi, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đột ngột hạ giọng:
“Nhưng… nếu anh biết rõ mọi chuyện, sao lại giả vờ như không biết?”
“Gì cơ?”
Baek Sa-eon hơi nhướn mày, ra vẻ không hiểu cô đang nói gì. Hee-joo khẽ hừ một tiếng, chớp mắt vài lần trước khi tiếp tục:
“Ngay từ đầu, anh đã biết 406 chính là em, vậy tại sao lại làm như không hề hay biết? Rõ ràng anh biết hết…”
Cô lầm bầm rồi vội lấy tay che mặt, đôi tai đỏ ửng như quả anh đào chín mọng.
Baek Sa-eon cúi xuống, khẽ cắn vào vành tai cô, hôn nhẹ một lúc trước khi chậm rãi lên tiếng:
“Vì anh muốn được nói chuyện với em lâu hơn.”
“…”
“Chỉ để nghe giọng nói của Hong Hee-joo thêm một chút nữa…”
Anh dừng lại, thở dài. Cuối cùng, cả hai đều nhận ra rằng, chỉ một cuộc điện thoại đã đưa họ đi xa đến nhường nào.
“Anh có biết em đã thất vọng đến mức nào không? Em tưởng anh đang chơi đùa với người phụ nữ khác sau lưng em.”
“Em thực sự nghĩ anh sẽ bỏ mặc Hong Hee-joo để chạy theo 406 à?”
“Em…”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt thẳng vết nhăn giữa hàng chân mày cô.
“Anh đã cố chấp giữ lấy điện thoại vì em, chỉ để mong được nghe giọng nói của em.”
“…!”
“Nếu em gọi trễ một chút thôi, anh cũng sẽ bồn chồn, lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không. Anh không ngờ mình lại giống như chú chó của Pavlov, chỉ biết chờ đợi điện thoại của 406.”
Lời anh khiến Hee-joo sững lại. Những hành động mà trước đây cô từng quy kết là phản bội—hóa ra lại không phải như vậy.
Những gì cô cho là sự thay lòng, thực chất lại là sự lưu luyến với chính cô. Sự lệ thuộc dịu dàng ấy khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
“Vậy… bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Em muốn làm gì?”
Câu hỏi mà cô do dự mãi mới dám thốt ra, cuối cùng lại bị anh trả về.
Với họ—những con người đã rời bỏ quê hương, tương lai phía trước chắc chắn sẽ khác xa cuộc sống mà họ từng quen thuộc.
Ở nơi đất khách quê người, giữa những hỗn loạn và hiểm nguy rình rập—
“Dù ở đâu, anh cũng sẽ ở bên em.”
“…!”
Anh khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ giữ chặt gáy cô, kéo xuống một nụ hôn mãnh liệt.
Nhịp thở dồn dập hòa quyện, đầu lưỡi quấn quýt, hơi nóng cuộn trào giữa những lần môi chạm rồi rời trong không gian tĩnh lặng.
Sau khi tách ra, Baek Sa-eon bỗng lên tiếng:
“Chúng ta về Hàn Quốc đi.”
“Hả? Gì cơ?”
“Anh không muốn em phải sống đời lưu lạc cùng anh mãi.”
“…!”
“Đừng vì anh mà chấp nhận cảnh sống như một kẻ chạy trốn, cũng đừng nghĩ đến chuyện nhẫn nhịn chịu khổ.”
“…”
“Vậy nên, cùng nhau về đi.”
Sự bối rối chỉ kéo dài trong chốc lát—
“Lấy anh đi, Hee-joo.”
“Anh phải giành lại những gì thuộc về mình.”
Mọi thứ xung quanh mờ dần, và Hee-joo gần như chẳng nghe thấy gì nữa.
Cô chỉ nhào đến, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh dễ dàng đỡ lấy cô, cười vang. Không rõ ai là người cười trước.
Tiếng xào xạc của chăn gối vang lên rõ ràng trong đêm vắng.
Hee-joo không chút do dự mà chìm vào khoảnh khắc hạnh phúc này, hoàn toàn trao trọn bản thân cho anh. Và thế là, một lần nữa, họ lại rơi vào những ngày tháng chẳng thể rời xa chiếc giường.