“Ha…ah…”
Âm thanh pha trộn giữa đau đớn và khoái lạc vang lên trong căn phòng tối.
Ngay từ khoảnh khắc bước vào căn nhà tồi tàn này, Hee-joo đã mất đi sự tỉnh táo. Môi anh không rời khỏi môi cô, quần áo của cô bị lột bỏ trong chớp mắt.
“Ah…uh!”
Anh đưa miệng xuống không chút do dự. Những ngón chân cô cong lại khi mái tóc anh lướt qua giữa đùi cô, khiến cơ thể cô run rẩy không kiểm soát.
“Ha…ah…”
Tâm trí cô là một màn đỏ mờ ảo, xen kẽ giữa sự tỉnh táo và mơ hồ. Trong cơn mê man chỉ còn lại bản năng.
“Uh…!” Những tiếng rên nhẹ nhàng liên tục thoát ra từ đôi môi Hee-joo.
Khi hơi thở của anh tràn lên cô như thủy triều, cô không thể kìm được nước mắt khát khao. Cô đưa tay lên che mặt, cổ tay cô lập tức bị nắm lấy và kéo ra.
“Hee-joo, nhìn anh.”
“Uh…”
Anh hoàn toàn bao trùm Hee-joo dưới thân mình, vội vàng đi vào cô như một con thú khát nước vừa tìm thấy nguồn nước.
Lông mày anh nhíu lại, và một cơn kh.oái c.ảm mãnh liệt trào lên trong anh.
“Mm…hah…”
Anh quàng tay cô quanh cổ và tăng tốc độ. Những chuyển động của anh không ngừng nghỉ và không mệt mỏi.
“Ah…!”
Mỗi lần anh di chuyển, eo cô run rẩy không kiểm soát. Chẳng mấy chốc, anh ôm lấy mặt cô, hôn cô cuồng nhiệt.
“Ha…ah…uh…”
Trán họ áp vào nhau trong hơi thở hổn hển. Ý l.oạn tì.nh mê, anh li.ếm môi cô, mắt cô, rồi lại cắn môi cô và va chạm cơ thể họ.
Mặt Hee-joo dường như đang bốc cháy, nhưng cô không thể thoát khỏi ánh mắt rực lửa của anh. Ánh nhìn kiên định và sâu thẳm đó mang theo cả sự dịu dàng và yêu thương, khơi dậy trong lòng cô một sự thỏa mãn khó tả.
Trong suốt thời gian anh biến mất, hoặc có lẽ từ rất lâu trước đó, thậm chí từ lâu hơn nữa, trái tim cô luôn trống rỗng. Nhưng giờ đây, thứ gì đó ấm áp và dính nhớt bắt đầu trào lên từ cái giếng khô cạn trong tim cô.
T rong khoảnh khắc này, khi cơ thể họ hòa làm một, Hee-joo cuối cùng cũng cảm thấy trọn vẹn.
Cảm giác hạnh phúc ngập tràn này là điều cô chưa từng trải qua trước đây.
“Ah…uh!”
Sự gia tăng đột ngột về cường độ khiến cô nghẹt thở, tầm nhìn giờ chỉ còn là mảng trắng sáng.
“Hee-joo.”
Giọng nói xen lẫn tiếng r.ên rỉ khàn khàn gọi tên cô. Anh nghiến chặt răng, cơ bắp căng cứng chuyển động dữ dội. Ngay cả trong lúc họ cuồng loạn, anh vẫn tiếp tục khám phá miệng cô, gầm gừ thấp.
“Ah… Oppa, nó… cảm giác thật kỳ lạ…”
“Hah… Hee-joo…”
“Uh…!”
“Tại sao… tại sao em luôn xuất hiện trước mặt anh… huh…”
Mỗi lần đôi môi hoang dại của anh cắn vào da thịt cô, mạch đập của cô đau nhói.
Đôi chân cô gác trên cánh tay anh, run rẩy khi những tiếng rên hoang dại lấp đầy căn phòng chật hẹp.
Chiếc giường sắt lung lay, cơ thể họ lấp lánh vì nhiệt, và chiếc quạt trần cũ kỹ quay cuồng như suy nghĩ hỗn loạn của cô. Tất cả tạo nên một khung cảnh say đắm.
Hee-joo nghĩ khoảnh khắc này hoặc hãy kết thúc thật nhanh, hoặc kéo dài mãi mãi.
***
“Mm…”
Cô cố gắng mở đôi mắt sưng húp.
Đây là đâu?
Ôm cái đầu quay cuồng, Hee-joo từ từ ngồi dậy. Ánh nắng chói chang đã tràn vào.
“Ah… đây là nơi trú ẩn mới của Baek Sa-eon.”
Tấm chăn trượt nhẹ, tuột xuống eo cô.
Nhanh chóng với lấy để kéo nó lên nhưng cô bị ngăn lại bởi một cánh tay nặng nề vươn ra, vu.ốt ve vòng eo trần của cô.
Đêm qua thật điên rồ.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến Hee-joo chôn mặt trở lại vào gối. Quả thật nó kéo dài đến tận bình minh!
Đam mê cuồng nhiệt không kiềm chế gần như đẩy cô đến bờ vực điên loạn.
Nhớ lại những tiếng rên không ngừng từ đêm qua, tai cô đỏ rực. Chân họ đan vào nhau cho đến khi họ nhìn thấy mặt trời mọc, đến bây giờ, cơ bắp chân cô vẫn run nhẹ.
Giữa họ không cần bất kỳ lời nào, chỉ có hơi thở nóng bỏng và những chiếc lưỡi quấn quýt. Khi ánh mắt họ đắm đuối giao nhau, anh để lại trên cơ thể cô những dấu vết của tình yêu.
Sau đó, ngay cả sự tiếp xúc da thịt nhẹ nhàng nhất cũng tê dại, và đôi chân cô không thể khép lại lúc nào…
Nghĩ đến đây hai tai Hee-joo lại đỏ bừng.
“Ah…!”
“Em ngủ ngon chứ?”
Người đàn ông mở mắt, khẽ cắn vào tai Hee-joo và hỏi.
Cô quay mặt lại nhìn anh, những ký ức về đêm qua bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Ánh mắt tha thiết dán chặt vào cô, cơ bắp săn chắc, thân hình cường tráng… A… xấu hổ quá.
Hee-joo vùi mặt vào gối một lần nữa, trong khi bên tai cô vang lên một tràng cười trầm thấp, nhẹ như gió thoảng.
“Đêm qua em bám chặt lấy anh, vậy mà hôm nay lại im lặng thế này, Hee-joo.”
“…!”
“Anh buồn đấy!”
Baek Sa-eon chống một tay lên giường, cúi xuống nhìn cô.
Đến lúc này, Hee-joo mới trông thấy những vết máu loang lổ trên bờ vai rộng của anh. Một cơn giật mình ập đến, cô chợt nhận ra điều bản thân đã lơ là.
“Ối, lưng anh…!” Cô hốt hoảng kêu lên.
Tối qua, sau khi ngã xuống sông rồi che chắn cho cô khỏi cửa kính vỡ, lưng anh đã bị thương nghiêm trọng. Nhưng giữa cơn hỗn loạn, cả hai đều chẳng kịp để tâm đến điều đó.
Sắc mặt Hee-joo lập tức tái đi. Không để ý đến chiếc chăn đang trượt xuống, cô vội kéo lấy anh.
“Phải xử lý vết thương ngay!”
Baek Sa-eon để mặc cô kéo đi, đồng thời tiện tay nhặt một chiếc áo dưới sàn, khoác lên người cô.
“Gấp đến thế nào cũng không thể đi lại mà không mặc gì như vậy được.”
“Hả?”
Bàn tay anh bất ngờ siết lấy vòng eo cô. Hơi thở ấm nóng lướt qua gáy, cảm giác quen thuộc đến mức khiến Hee-joo thoáng sững người.
Ngay lập tức, cô đẩy tay anh ra rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm, bật đèn.
Ánh sáng nhấp nháy vài lần trước khi rọi xuống không gian chật hẹp, phủ lên căn phòng một sắc đỏ âm u, như thể nơi đây chẳng khác gì một lò mổ.
“Để em giúp anh.”
“Không cần, em ra ngoài đi.”
Baek Sa-eon đứng trước bồn rửa cũ kỹ, thành thạo chọn lấy dụng cụ sơ cứu cần thiết.
Anh hơ kéo bằng bật lửa, xé mở một gói bông cồn.
Nhưng nhìn anh xoay sở một mình, Hee-joo không thể chịu được, bèn xắn tay áo bước tới.
“Sao anh có thể tự xử lý vết thương trên lưng được? Anh thậm chí còn không thấy nó! Đây không chỉ là vết xước đâu, vẫn còn nhiều mảnh kính găm sâu bên trong!”
Cô bướng bỉnh giật lấy nhíp và kẹp từ tay anh.
Baek Sa-eon nhún vai, mặc kệ cô.
Hee-joo bắt đầu gắp từng mảnh kính khỏi lưng anh.
Mỗi lần tay cô chạm vào da, bả vai anh lại không tự chủ giật nhẹ. Nhưng điều khó chịu hơn cả không phải vết thương, mà là hơi thở ấm nóng của cô phả lên lưng anh.
“Có đau không?” Hee-joo khẽ hỏi.
“Chỉ đau khi em ấn mạnh thôi, Hee-joo.”
“…!”
Nhận ra hàm ý ẩn trong câu nói ấy, Hee-joo lập tức đổ dung dịch sát trùng lên vùng da rớm máu.
“Ưm…”
Anh rít lên, vội vàng cắn chặt điếu thuốc.
Mỗi khi một mảnh kính được rút ra, hàm răng anh lại siết mạnh vào đầu lọc, ghìm chặt tiếng rên trong cổ họng.
“Anh phải đến bệnh viện kiểm tra lại.”
Sau khi hoàn thành sơ cứu, Hee-joo đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
Nhìn đống băng gạc nhuốm đỏ trên sàn, cô bất giác cảm thấy không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn.
Nhưng Baek Sa-eon chỉ im lặng, điếu thuốc vẫn cắn chặt giữa môi.
Hee-joo nhìn anh một lúc, rồi đột nhiên giật lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng.
“Em…!”
Baek Sa-eon sững người trong giây lát, định giật lại, nhưng Hee-joo đã bật lửa.
Đốm đỏ rực sáng lên.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay thô ráp giật mạnh điếu thuốc khỏi môi cô. Hee-joo ho sặc sụa, nghẹn thở vì vị cay nồng xộc lên mũi.
“Em đang làm cái gì vậy?!”
Anh nghiến nát điếu thuốc vào bức tường gạch nứt nẻ.
Rồi bực dọc mở cánh cửa sổ nhỏ xíu trong phòng tắm, để luồng không khí tù đọng trôi đi.
“Em chỉ muốn thử thôi.”
“Gì cơ?”
“Vì lúc nào anh cũng hút nên em cũng muốn biết cảm giác thế nào.”
“…”
“Từ giờ, em cũng sẽ hút thuốc.”
Baek Sa-eon bật cười, nhưng đôi mày vẫn cau lại. Anh cúi đầu, xoa nhẹ cổ, rồi bất ngờ nắm lấy cằm cô.
“Hong Hee-joo.”
Giọng nói trầm khàn mang theo chút đe dọa.
Dù có hơi đáng sợ, nhưng Hee-joo, với đôi môi chu lại như cá vàng, vẫn thản nhiên thốt ra một câu:
“Hút thuốc nhiều… ti.nh tr.ù.ng sẽ hoạt động kém đấy.”
—