Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 68

Dưới sức ép từ cú va chạm, cửa kính xe đã thủng vì đạn lập tức vỡ nát khi lao xuống nước.

Baek Sa-eon siết chặt Hee-joo, dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho cô.

“Ai nói anh muốn chết?” Giọng anh trầm khàn, gằn qua kẽ răng. Gò má tái nhợt lướt thô ráp qua làn da cô.

Ngay sau đó, nước sông lạnh giá ập vào, nhấn chìm mọi thứ, cuốn theo cả ý chí con người.

Tĩnh lặng.

Họ thậm chí không kịp hít một hơi cuối cùng.

Xa xăm, tiếng còi cảnh sát vang lên mơ hồ, nhưng ý thức của cả hai đã dần trôi vào hư vô.

Mái tóc Baek Sa-eon bồng bềnh trước mắt cô, khuôn mặt tái nhợt, chìm trong làn nước lạnh lẽo, không còn dấu hiệu của sự sống. Khoảnh khắc ấy, tim Hee-joo thắt lại.

Anh ấy sợ nước.

Một giọng nói vang lên trong tâm trí cô, kéo nhận thức đang dần mờ nhạt trở lại.

Đôi mắt Hee-joo trợn to, vô thức thả ra một chùm bọt khí.

Cùng lúc đó, vị tướng—người đã thoát ra trước—mở cửa ghế lái phụ từ bên ngoài. Không chần chừ, cô gom hết sức lực kéo Baek Sa-eon đang bất tỉnh ra khỏi khoang xe.

Lồng ng.ực anh phập phồng dữ dội, mí mắt khẽ động, nhưng ánh nhìn đờ đẫn. Cơ thể co cứng—biểu hiện rõ rệt của một cơn hoảng loạn.

Hee-joo một tay ôm chặt anh, tay còn lại khẽ gõ ngón út lên cằm mình.

Gõ, gõ. “Không sao đâu.”

Gõ, gõ. “Không sao đâu.”

Cô hy vọng anh có thể hiểu.

Đôi mắt vô định của Baek Sa-eon dừng lại trên khuôn mặt cô, như kẻ đang lạc trong một cơn mộng mị.

Siết chặt vòng tay, Hee-joo gồng mình đạp nước, hướng về phía ánh sáng lờ mờ phía trên.

Làm ơn… chúng ta còn quá nhiều điều chưa nói.

Chiếc xe chìm dần vào bóng tối bên dưới. Và sức lực của cô cũng cạn kiệt.

Mình không thể…

Đúng lúc ấy, một thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào cằm cô.

“…!”

Baek Sa-eon.

Dù yếu ớt, anh vẫn cố vươn ngón út, chạm vào cô.

Ah…!

Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng. Cuối cùng, cô đã bước vào cơn ác mộng của anh, phá vỡ bức tường vô hình ngăn cách hai người.

Một vòng tay siết chặt eo cô.

Chỉ trong một động tác dứt khoát, cả hai phá vỡ mặt nước.

“Gah…! Hộc…!”

Hee-joo hít sâu, ngấu nghiến từng ngụm không khí. Khi oxy tràn vào phổi, thế giới lại ùa về với tiếng quát tháo, tiếng động cơ gầm rú.

Baek Sa-eon vẫn giữ chặt cô, dìu nhau vào bờ.

Họ đứng đối diện, toàn thân ướt sũng. Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc, nặng nề như chính không khí giữa họ lúc này. Ánh mắt giao nhau trong im lặng.

“Baek Sa-eon không còn nữa.”

Anh cúi đầu, ánh nhìn sâu thẳm. Giọng khàn đặc, mang theo một nỗi buồn không thể gọi tên.

“Baek Sa-eon thật sự—hay đúng hơn, thằng cháu đáng chết của anh—đã không còn. Anh chính là người đã đưa nó đến đây.”

“…!”

Lời nói ngắn gọn nhưng ẩn chứa quá nhiều hàm ý. Hee-joo hiểu được quyết tâm của anh khi băng qua mưa đạn để mang tên bắt cóc tới nơi này.

“Anh chẳng là gì cả. Không danh tính, không gia đình để dựa vào. Anh lớn lên trong sự căm ghét của con người, được một người canh giữ khu câu cá cưu mang.”

Lần đầu tiên, cô nhìn thấy con người thật của anh.

“Không đặc quyền, không tư cách—đó mới chính là anh.”

Không còn là người đàn ông ưu tú với tương lai rực rỡ. Không còn là cậu con trai độc nhất của một gia tộc quyền thế. Không còn là phát ngôn viên của Nhà Xanh. Chỉ còn lại một con người, đứng trước cô, ướt đẫm trong giá lạnh.

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Hee-joo dồn hết sức đấm nhẹ vào tay anh. “Em… năm đó, em đã thấy anh khóc…”

Cô vô thức đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi. Hơn cả việc còn sống, điều khiến cô vui mừng nhất là cuối cùng có thể nói với anh điều cô đã ấp ủ bấy lâu nay.

“Từ năm chín tuổi, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”

“…!”

“Hai mươi năm qua. Suốt hai mươi năm, em luôn dõi theo anh.”

Anh khẽ giật mình.

“Với em, anh chưa từng là cháu trai của thủ tướng hay con trai của một chính khách.”

“…”

“Người em muốn gặp lại là anh—người lén khóc trong góc tối, người chẳng chịu ăn uống tử tế, người phải chống chọi với những cơn ác mộng triền miên.”

“…!”

“Người đó chưa bao giờ là Baek Sa-eon.”

Gương mặt anh thoáng nhăn lại, như đang cố kìm nén điều gì đó. Thấy anh như vậy thật đáng sợ, nhưng đến tận đây rồi, cô chẳng còn gì để sợ nữa.

“Người em muốn gặp lại là anh, người đã từng nói chuyện điện thoại… kiểu kia với 406…”

Trước khi cô kịp nói hết câu, một bàn tay đã đặt lên gáy, kéo cô về phía trước.

Môi anh phủ xuống môi cô, mạnh mẽ như muốn nuốt trọn.

Anh nghiêng đầu, siết chặt cô trong nụ hôn cuồng nhiệt, như thể muốn nuốt trọn linh hồn cô. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, lướt sâu vào khoang miệng, mang theo cảm giác choáng ngợp hơn cả khi bị nhấn chìm dưới nước.

Môi họ chỉ rời nhau trong thoáng chốc rồi lại tìm đến nhau, quấn quýt đầy khao khát. Quần áo ướt sũng bám chặt vào da, cơ thể áp sát, cảm nhận rõ từng cơn run rẩy.

“Em…!” Hee-joo gấp gáp hít thở khi môi họ tách ra. Lồng n.gực phập phồng, cố gắng lấy lại nhịp thở.

“Khi còn nhỏ, em từng lục thùng rác tìm đồ ăn vặt.”

“… Gì cơ?”

“À, còn nữa… em đánh rắm rất to.”

“…”

“Đó là tật xấu của em.” Cô đỏ mặt, né tránh ánh mắt anh. “Nên ý em là…”

Cô ấp úng, không biết diễn đạt thế nào.

“Nếu chúng ta thực sự ở bên nhau, trở thành vợ chồng, thì không nên giấu giếm bất cứ điều gì. Những cuộc trò chuyện thế này… lẽ ra đã phải có từ lâu rồi.”

Dù gương mặt anh không để lộ cảm xúc gì, Hee-joo vẫn tiếp tục.

“Từ giờ, em muốn sống thật với chính mình.”

“…”

“Tụi mình phải nói chuyện nhiều hơn, chia sẻ suy nghĩ với nhau nhiều hơn. Có quá nhiều điều chưa từng được nói ra.”

“Anh không nghĩ là cần nhiều lời đến vậy.”

“… Gì cơ?” Hee-joo sững người. Một nỗi bất an bất chợt dâng lên. Nhưng cô không lùi bước.

“Không, không! Giữa những người yêu nhau, trò chuyện rất quan trọng—”

“Anh yêu em.”

Giọng anh khẽ run.

Hee-joo ngẩn người.

“Anh yêu em, Hong Hee-joo.”

Mặt trời dần lặn phía sau anh, ánh sáng ngược hắt lên gương mặt anh một cách huyền ảo. Không có nụ cười, chỉ có một biểu cảm méo mó, như thể đang cố kìm nén điều gì đó— một vết sẹo bị ánh chiều tà phơi bày.

Cô không thể rời mắt.

Không cần thêm lời nào nữa. Cô ôm lấy anh, và anh lại cúi xuống hôn cô. Nụ hôn ngày càng sâu, hơi thở hòa quyện, nỗi khao khát lan tràn qua đầu lưỡi.

“Mmm…” Toàn thân cô như tê dại.

Anh khẽ cười trong lúc hôn.

Khi mặt trời khuất bóng, bóng tối dần bao trùm. Họ siết chặt lấy nhau, như thể đây là ngày cuối cùng trong cuộc đời. Hơi thở rối loạn hòa lẫn, cơ thể tìm đến nhau rồi lại rời xa, như một điệu nhảy cuồng si.

Một cơn gió lạnh lướt qua, khiến Hee-joo khẽ rùng mình. Nhận ra điều đó, Baek Sa-eon mới chịu rời môi cô. Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, anh khẽ chép miệng.

Anh nắm tay cô, kéo về phía cánh đồng trải rộng. Không xa, những người lính đang dìu vị tướng lên xe quân đội chính phủ. Không ai ngăn cản họ.

“Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”

“Đến khi mặt trời mọc.”

“Gì…?”

Anh liếc nhìn cô. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến hơi ấm lan tỏa trong cô.

“Nhưng… em là một góa phụ.” Cô chợt lên tiếng.

Bước chân anh khựng lại.

“Em đã mất chồng. Anh vẫn muốn em chứ?”

Anh cau mày, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong cô.

“… Em thậm chí còn không biết tên anh.”

“Yuk Chil O.”

“Hả?”

“Hãy gọi anh là Yuk Chil O (675).”

“…!”

“Đó là con số anh đã chọn để ghép đôi với 406.”

Hee-joo khựng lại, rồi bật cười. Tiếng cười trong trẻo của cô khiến khóe môi anh khẽ cong lên.

Đúng lúc đó, một hồi chuông điện thoại vang lên từ xa. Cả hai đồng loạt quay sang nhìn nhau.

“Em có mang điện thoại không?”

“Có, nhưng—”

“Hôm nay hãy tắt nó đi.”

“Ồ, chỉ hôm nay thôi sao?”

Hee-joo ngước nhìn anh, ánh mắt đầy băn khoăn.

Anh cũng đứng yên, không chớp mắt.

“Còn anh, có điện thoại không?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì từ giờ hãy tắt luôn đi.”

“…!”

“Em chán ghét điện thoại lắm rồi…!”

Hee-joo ôm lấy mặt anh, bật cười.

“Từ giờ, chúng ta chỉ nên nói chuyện bằng miệng.” Cô nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh rồi lùi lại.

Người đàn ông cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai cô. Hơi thở phả nhẹ lên làn da khiến cô khẽ rùng mình, bật cười.

Sau đó, cô giơ tay lên trời và hô vang:

“675 yêu 406!”

Dứt lời, cô chạy băng qua cánh đồng.

Anh đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau và lại hôn cô thật sâu.

Đó là một nụ hôn mà họ đã đi một vòng thật xa mới có thể chạm tới. Là thứ ngôn ngữ của riêng họ, từ nay và mãi mãi về sau.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình Luận (0)
Comment