“Pazar, đừng lộn xộn nữa, ngồi xuống đi.”
“Đau đấy!”
“Tôi không nhắc lại lần thứ hai đâu.” Baek Sa-eon lạnh lùng nói.
Pazar nhún vai, đặt cốc xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Baek Sa-eon.
“Cô gái này cũng là người phương Đông. Hai người là đồng hương à?”
Hee-joo xoa chiếc cằm đau nhói, len lén nhìn sang phía đối diện, liền chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của anh.
“Làm sao tôi biết được?” Giọng anh hờ hững.
Hee-joo cắn chặt đôi môi run rẩy.
Cô có quá nhiều điều muốn nói với anh, quá nhiều cảm xúc muốn bày tỏ, những lời chất chứa suốt bao năm qua. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô phải ráng nén xuống. Thế nhưng nước mắt cứ chực trào ra.
Ngay lúc tầm mắt cô bắt đầu nhòe đi, một tiếng quát khẽ bằng tiếng Hàn vang lên.
“Đàm phán quái quỷ gì nữa!”
Baek Sa-eon vò tóc đầy bực dọc. Anh hít sâu, ngửa đầu nhìn trần nhà, sau đó lầm rầm bằng tiếng Hàn.
“Hỏi ông ta xem họ đến đâu rồi?”
Hee-joo giật mình. Dù không hiểu hết lời anh nói, cô vẫn nhận ra sự ẩn ý trong câu chữ. Cố giữ bình tĩnh, cô chuyển lời lại cho vị tướng.
Đôi mắt người đàn ông lớn tuổi lập tức mở lớn, chăm chăm nhìn cô.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, viên đạn cắm xuống ngay khoảng trống giữa Hee-joo và vị tướng.
“Á!”
Hee-joo kêu lên hoảng hốt, ôm đầu theo phản xạ.
Khói thuốc súng bốc lên từ nòng súng của Pazar. Gã ta nhếch mép cười khẩy.
“Đừng có nhìn nhau như thế.”
Hee-joo nín thở, người cứng đờ vì sợ hãi.
Baek Sa-eon nhìn cảnh đó, anh nghiến răng bật ra một tiếng chửi thề. Trong chớp mắt, anh túm lấy đầu Pazar, đập mạnh xuống bàn liên tục.
Thình! Thình!
Những âm thanh nặng nề vang lên, nghe hệt như một quả dưa hấu bị nứt vỡ.
Pazar r.ên rỉ, cố phản kháng, nhưng chưa kịp lấy lại thế chủ động, vị tướng đã chộp lấy khẩu súng rơi dưới đất, nhắm vào vào gã bóp cò.
Baek Sa-eon vẫn không chậm một giây nào, lập tức kéo Hee-joo bỏ chạy khỏi nhà kho. Vị tướng theo sát phía sau.
Cả ba chạy đến một chiếc Jeep quân dụng. Baek Sa-eon đẩy Hee-joo vào ghế phụ lái rồi nhanh chóng chiếm lấy tay lái. Vị tướng nhảy lên ghế sau.
“Chặn tên phản bội lại! Không được để hắn thoát!”
Tiếng thét hoảng loạn vang lên phía sau. Đám lính lập tức truy đuổi.
Baek Sa-eon nghiến răng, chuyển số tay, nhấn ga. Động cơ gầm rú, chiếc xe lao vút đi.
Đường xóc khiến Hee-joo bị hất nghiêng ngả trong xe. Cô cắn răng, cố bám chặt để ngồi vững.
Baek Sa-eon siết chặt vô lăng đến mức khớp ngón tay trắng bệch, ánh mắt tối sầm.
“Hong Hee-joo, rốt cuộc em là ai?”
Giọng anh đầy giận dữ.
“Em mất trí rồi à?” Anh gầm lên. “Em đến đây làm gì?”
Dù đầu óc choáng váng, Hee-joo vẫn không thể dời mắt khỏi anh.
Là anh. Thực sự là anh.
Dù nguy hiểm cận kề, khóe mắt cô vẫn đỏ hoe.
“Anh cứ nghĩ mình đang nhìn thấy ảo giác…”
Một bàn tay thô ráp chạm nhẹ vào gương mặt cô, vuốt qua má, vành tai rồi dừng lại nơi cổ.
“Chết tiệt… đúng là em.”
Giọng anh trầm xuống, gương mặt nhăn lại vì những cảm xúc mãnh liệt. Không chỉ có giận dữ, mà còn có nỗi đau và sự day dứt khôn nguôi.
“Là anh gọi cho em trước mà.” Hee-joo nghẹn giọng.
Baek Sa-eon im lặng, mím môi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Anh dàn dựng cái chết của mình hoành tráng như thế, tại sao giờ lại ở đây?!”
Cô gào lên, giọng đầy uất ức.
“Tại sao còn liên tục gọi cho em?!”
“…”
“Anh gọi, đúng không?! Nói đi!”
Cô hét lên, nhưng anh không trả lời, cũng chẳng phủ nhận.
Sự im lặng của anh đã là một câu trả lời rõ ràng.
Hee-joo phẫn uất, nước mắt trào ra. Cô oán trách:
“Nếu em đã tái hôn thì sao? Anh định cứ gọi điện như vậy đến bao giờ?”
Chiếc xe đột ngột bẻ lái.
Hee-joo va mạnh vào cửa, bật ra một tiếng rên đau.
Baek Sa-eon lạnh lùng cất tiếng:
“Hong Hee-joo, em nói nhảm gì đấy hả?”
“Nói nhảm—?!”
“Tái hôn? Anh chưa bao giờ cho phép em tái hôn.”
“…!”
“Em gặp thằng nào khác hả?”
“…!”
“Hong Hee-joo mà cũng dám có suy nghĩ vớ vẩn như thế sao?”
“Nhìn đường đi!”
“Em nghĩ anh giả chết để em đi lấy chồng khác à?”
“NHÌN ĐƯỜNG ĐI!” Hee-joo hoảng loạn đập mạnh lên bảng điều khiển.
“Cho dù có biến mất, anh vẫn sẽ chết với tư cách là chồng duy nhất của Hong Hee-joo—”
“Đừng có nói đến chết nữa!” Cô hét lên, mặt tái nhợt.
Baek Sa-eon nhếch mép, cười nhạt.
“Hong Hee-joo, em nói nhiều thật đấy.”
“…!”
“Anh sắp điếc tai vì em rồi.”
Anh lầm bầm.
“Đáng đời!” Hee-joo hét vào mặt anh, tim đập thình thịch.
BANG! BANG! BANG!
Những viên đạn xé toạc không khí, xuyên qua cửa kính xe.
“A…!” Hee-joo hoảng hốt bám chặt tay nắm cửa.
Xe jeep của quân nổi dậy áp sát hai bên, vây họ vào giữa.
Vị tướng ngồi ghế sau vỗ nhẹ vai cô, ra dấu.
[Cầm cự thêm chút nữa, quân chính phủ sẽ đến!]
Hee-joo vội dịch lại: “Chỉ cần cầm cự thêm chút nữa, quân chính phủ sẽ đến!”
“Lão già đó sống hay chết không quan trọng, miễn là em an toàn.” Baek Sa-eon thản nhiên nói.
“Rốt cuộc anh đang làm gì ở đây?” Hee-joo tức giận.
“Làm thứ anh giỏi nhất.”
“Ý anh là lái xe?”
Anh cười nhạt. “Không. Là giăng bẫy.”
“…!”
“Dùng điểm yếu của bên này để bán thông tin cho bên kia— đó là sở trường của anh.”
Tiếng kính vỡ chói tai vang lên.
Anh đột ngột đánh lái, khiến Hee-joo đập đầu vào cửa xe.
“Hồi còn sống ở đây, anh từng hợp tác với một nhóm nhà báo quốc tế để lập ra một công ty ma. Bất kể là quân nổi dậy hay phe chính phủ, bọn anh thu thập thông tin và buôn bán nó.”
Baek Sa-eon vừa nói vừa sang số một cách thô bạo.
“Đoạn video tra tấn tù binh mà anh quay khi trước đã giúp vị tướng này được thả khỏi trại tù binh chiến tranh. Có lẽ tai ông ta cũng bị tổn thương sau vụ đó.”
Hee-joo mở to mắt, hết nhìn vị tướng rồi lại quay sang Baek Sa-eon. Đó chính là câu chuyện cô từng nghe. Chính đoạn video ấy đã khiến Baek Sa-eon nổi danh khi mới ngoài hai mươi.
“Nhưng Hong Hee-joo lúc nào cũng phá hỏng kế hoạch của anh.”
“…!”
Lời nói ấy giáng thẳng vào tim cô như một cú đấm. Hee-joo cắn chặt môi đang run rẩy.
“Em có biết anh đã phải thay đổi kế hoạch bao nhiêu lần vì em không? Trước mặt em, bao nhiêu tính toán của anh đều thành vô nghĩa. Chỉ cần em xuất hiện, mọi thứ liền rối tung lên.” Anh bực bội lầm bầm.
Những chiếc xe jeep của quân nổi dậy lại áp sát, nòng súng chĩa thẳng về phía họ.
Bang, bang, bang!
Chiếc xe rung lắc dữ dội dưới làn đạn. Lo âu và sợ hãi siết chặt lấy Hee-joo.
“… Chính anh đã bảo em đến tìm anh!” Cô thốt lên.
“…”
“Oppa, chính anh đã bảo em đến tìm anh!”
Chiếc xe lạng một nhịp như mất kiểm soát, nhưng Baek Sa-eon nhanh chóng điều chỉnh tay lái.
Hee-joo run rẩy nói:
“Anh lúc nào cũng khó hiểu như vậy, lúc thì quan tâm, lúc lại lạnh nhạt! Tại sao? Tại sao anh lại như thế? Em đã thích anh từ rất lâu rồi, ngay cả khi muốn ghét cũng không được, mà buông bỏ cũng không xong. Anh rốt cuộc xem em là gì?”
Giọng cô nghẹn lại trong cơn xúc động dâng trào. Suốt hai tháng qua, cô liên tục kìm nén, lúc này nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
“Lúc nào anh cũng khiến em tưởng rằng anh thật sự quan tâm đến em…!”
“…”
“Anh biết rõ mọi thứ về em, những điều mà không ai có thể hiểu!”
“…”
“Và chúng ta đã hôn nhau!”
“…”
“Thậm chí còn ngủ với nhau!”
Baek Sa-eon im lặng, vẻ mặt khó dò.
Sự im lặng của anh càng khiến Hee-joo thêm bức bối. Lồng ng.ực cô thắt lại vì những cảm xúc dồn nén. Cô biết mình đang lớn tiếng, nhưng không buồn kiềm chế nữa.
“Anh làm em tưởng rằng mình có quyền tham lam hơn! Đồ khốn!”
Môi Baek Sa-eon mím lại, bàn tay siết chặt vô lăng đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Mình là kẻ điên vì đã chạy đến tận Argan để tìm anh ấy. Sao có thể để bản thân bị áp đảo như thế!
“Nếu anh cứ lạnh lùng như trước, có lẽ em đã buông bỏ được! Nhưng tại sao lại đối xử với em thế này?”
Lời nói có sức mạnh hơn bất cứ thứ gì. Khi trút hết những cảm xúc chất chứa, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Giờ em chẳng còn chỗ nào để đi nữa rồi…! Em đã cắt đứt với mẹ, cũng không muốn quay về căn nhà trống rỗng ấy. Em không có bạn, không có bạn trai, cũng chẳng có chồng.”
“…”
“Vậy em phải sống với ai đây?”
Chiếc xe đột ngột lạng mạnh, chao đảo dữ dội.
“Nếu anh muốn chết, vậy thì chết cùng nhau đi!” Cô nói.
Mùi khét của lốp xe cháy lan vào khoang xe, nồng nặc. Đạn vẫn liên tiếp găm vào thân xe.
Giữa cuộc rượt đuổi điên cuồng, Baek Sa-eon đạp mạnh chân ga, lao về phía trước. Ghế ngồi rung lên bần bật.
“Quân chính phủ tới rồi! Họ đang bám theo phía sau!” Hee-joo hét lên đầy hy vọng sau khi ngoái nhìn lại phía sau.
“Ah—!”
Trước khi cô kịp dứt câu, âm thanh ghê rợn vang lên khi ghế ngồi bị xé rách và một viên đạn găm vào bảng điều khiển. Cả ba người vội cúi đầu xuống tránh loạt đạn như mưa.
“Ah…!”
Ngay lúc đó, một bên xe bỗng chùng xuống với một tiếng “rầm” nặng nề. Hệ thống cảnh báo nhấp nháy liên hồi.
Một lốp xe đã bị bắn nổ, tốc độ lập tức giảm mạnh.
“…!”
Nhưng kẻ truy đuổi vẫn chưa dừng lại. Một loạt đạn nữa găm trúng lốp khác, khiến chiếc xe mất kiểm soát, xoay vòng dữ dội.
“Hee-joo—!”
Baek Sa-eon lập tức tháo dây an toàn, vòng tay ôm lấy cô che chắn.
Chiếc xe lao thẳng xuống triền sông xanh rì phía dưới. Không còn cách nào để phanh lại hay đổi hướng nữa.
Baek Sa-eon chỉ có thể ôm chặt Hee-joo trong lòng, ánh mắt anh hoàn toàn tuyệt vọng.
“—!”
Ầm! Chiếc xe đâm sầm xuống dòng nước lạnh lẽo.