“Mau ẩn nấp đi!”
Hee-joo dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu cho bọn trẻ, thúc giục chúng rúc vào những bụi cây gần đó. Từ xa, đèn pha của một chiếc xe jeep quân sự lia qua khu vực họ đang trốn. Cô vội lau mồ hôi lạnh trên trán, hít sâu trấn tĩnh.
Đã hai tháng kể từ ngày cô đặt chân đến Argan. Nhờ sự giúp đỡ của Hong In-ah, cô nhập cảnh an toàn như một thành viên trong đoàn của Bộ Ngoại giao. Nhưng hành trình thực sự chỉ mới bắt đầu.
Baek Sa-eon ở đâu? Cô nhiều lần tự hỏi như vậy. Cô dựa vào một khả năng mơ hồ mà đến đây, mọi thứ vì thế trở nên bấp bênh và mông lung.
Ban đầu, cô tìm kiếm tung tích anh qua các phóng viên quốc tế làm việc tại đây, dò hỏi họ về một người đàn ông phương Đông, nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Anh từng là phóng viên chiến trường, sau đó chuyển sang mảng chính trị và rồi trở thành phát ngôn viên. Nếu vẫn còn sống, có lẽ anh đang ở trung tâm của cuộc xung đột tại nơi này.
Và thế là cô bước chân vào những khu vực giao tranh ác liệt. Khi đến đó, cô lại tận mắt chứng kiến cảnh trẻ em gục ngã giữa làn đạn. Trẻ em khiếm thính càng yếu đuối hơn. Chúng không thể lên tiếng, không thể kêu cứu, trở thành những nạn nhân dễ bị tổn thương nhất.
Không thể phản kháng, đồng nghĩa với việc bị khuất phục một cách tàn nhẫn. Hee-joo hiểu điều đó hơn ai hết.
Vậy nên, cô bắt đầu dạy ngôn ngữ ký hiệu quốc tế. Dưới danh nghĩa một giáo viên, cuộc sống của cô bận rộn nhưng cũng có ý nghĩa hơn.
Trong khi đó, hành trình tìm kiếm Baek Sa-eon ngày càng trở nên xa vời.
Cô cũng nhờ giám đốc trung tâm dò hỏi xem có ai nhìn thấy hoặc biết được chút thông tin nào về một phóng viên châu Á có vẻ ngoài điển trai. Nhưng mỗi lần quay về từ thành phố, ông ấy chỉ lắc đầu ái ngại.
Ban đầu, cô thất vọng đến mức bật khóc. Nhưng theo thời gian, cô dần quen với cảm giác đó, thôi khóc lóc và không ngừng nuôi hi vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ lại nhìn thấy anh.
“Chết, bị phát hiện rồi…”
Tiếng thì thầm hoảng hốt của giám đốc trung tâm kéo cô về hiện thực.
Một toán binh lính đột ngột xuất hiện, bao vây và chĩa nòng súng lạnh ngắt về phía họ.
“Giơ tay lên! Đặt cả hai tay ra sau đầu!”
Tiếng quát sắc lạnh vang lên bằng tiếng Anh trọ trẹ.
Lũ trẻ hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống. Hee-joo cũng cúi thấp người, đặt tay ra sau đầu. Cô thoáng thấy đôi bốt lấm lem bùn đất của những kẻ cầm súng—lỗ chỗ vết đạn. Bàn tay đặt sau gáy của cô lạnh ngắt.
“Nghe nói ở trung tâm Biben có một người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu quốc tế.”
Hee-joo mím môi không trả lời.
“Đám trẻ này trông giống đám ở Biben.”
Người vừa nói chạm nòng súng vào tai một đứa bé đang run rẩy.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của chúng, tim Hee-joo nảy lên. Cô nắm chặt tay, rồi từ từ giơ lên.
“Tôi—tôi là phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu.”
“Không, Hee-joo!”
Giám đốc hoảng hốt muốn kéo tay cô xuống, nhưng đã quá muộn.
Gã đàn ông đứng đầu toán lính có nước da ngăm, hàng lông mày rậm. Gã chăm chú quan sát cô.
“Cô thực sự là phiên dịch viên?”
“…Phải.”
“Vậy thì đi theo chúng tôi.”
“Tôi không thể.”
Gã không hề tỏ ra vội vã. Theo hiệu lệnh của gã, lũ trẻ lập tức bị lôi dậy, đẩy vào thùng xe tải. Giám đốc hét lên, lao đến cản lại nhưng bị đá văng xuống đất.
“Các người đang làm gì vậy?!”
Hee-joo gào lên, mặt tái mét.
“Nếu cô không đi, bọn chúng sẽ trở thành con tin.”
“…!”
“Nếu cô không hợp tác, lũ trẻ này sẽ không yên ổn đâu.”
Hee-joo nghiến răng, suy tính thật nhanh rồi nói:
“Ít nhất cũng phải cho tôi biết tại sao các người bắt tôi đi.”
Gã nhếch môi:
“Chúng tôi cần một phiên dịch viên.”
“Phiên dịch viên?”
“Chúng tôi bắt được thủ lĩnh của quân chính phủ. Nhưng ông ta bị điếc. Trước đây, em trai ông ta làm phiên dịch, nhưng tôi lỡ tay bắn chết hắn ta rồi.”
“…!”
“Vì thế đàm phán bị trì hoãn.”
Hắn thản nhiên châm điếu thuốc, động tác ung dung đến kỳ lạ so với tình thế hiện tại. Đôi mắt hắn bất chợt dừng lại trên khuôn mặt cô.
“Cô cũng là người Hàn…”
“Thả bọn trẻ ra.”
Hee-joo cắt ngang lời của gã thủ lĩnh, khiến gã nhíu mày.
“Tôi sẽ đi với các người.”
***
Chiếc xe tải xóc nảy liên hồi trên con đường đất gồ ghề.
Bị bịt mắt, Hee-joo không biết mình đang bị đưa đi đâu. Mùi xăng nồng nặc hòa lẫn với bầu không khí ngột ngạt. Chiếc radio cũ kỹ rè rè một bài hát ngoại quốc. Qua ô cửa nhỏ, gió bụi quất vào mặt cô, mang theo hơi nóng khô khốc.
Nếu bọn chúng đã bắt được người của quân chính phủ, vậy đây chắc chắn là quân nổi dậy.
Cuối cùng, xe dừng lại đột ngột. Một bàn tay thô bạo túm lấy cô, kéo xuống. Cổ chân va mạnh vào cửa xe, cơn đau buốt nhói truyền dọc lên đầu gối.
“Không có nhiều thời gian đâu. Cô có thể phiên dịch ngay chứ?”
“Nước… làm ơn, cho tôi một ly nước.” Đôi môi nứt nẻ của Hee-joo mấp máy.
Không có tiếng đáp lại. Hee-joo bị đẩy đi tới.
Vẫn bị bịt mắt, cô dò dẫm từng bước. Chỉ cần chần chừ một chút, nòng súng lạnh lẽo lại thúc mạnh vào lưng.
Một mùi hương kỳ lạ thoảng qua trong không khí.
Và rồi—
Tấm vải bịt mắt đột ngột được gỡ xuống.
“…!”
Đôi mắt Hee-joo chưa kịp thích nghi với ánh sáng, khẽ nheo lại.
Là một nhà kho ẩm thấp, ánh đèn le lói hắt lên những bức tường cũ kỹ. Nền nhà trải bạt nhựa tạm bợ. Một góc phòng chất đầy gỗ vụn, ống nhựa và mùn cưa.
Nơi này có vẻ đã bị bỏ hoang và được cải tạo thành nơi trú ẩn tạm thời.
Ở giữa phòng, một người đàn ông trung niên ngồi bên chiếc bàn cũ. Đôi mắt sâu hoắm vì mệt mỏi.
Tim Hee-joo đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Cô nhận ra mình đang rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần một sai lầm nhỏ, cô có thể mất mạng.
Cảm nhận khẩu súng vẫn đang chĩa vào mình, Hee-joo từ từ kéo ghế ngồi xuống đối diện người đàn ông kia. Ông ta nhìn cô với ánh mắt dò xét.
[Tôi là phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu quốc tế. Ông có ổn không?]
Hee-joo ra dấu.
Người đàn ông thoáng giãn cơ mặt, như thể vừa tìm thấy một tia hy vọng.
[Cô là phiên dịch viên?] Ông ta hỏi lại.
[Phải.]
Người đàn ông đưa tay quệt mồ hôi trên trán, thở ra một hơi nặng nề.
[Tôi là tướng dẫn đầu quân đội chính phủ. Cuối cùng bọn chúng cũng đưa một phiên dịch viên đến đây.]
Lời ông ta pha chút mỉa mai.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ cầu thang sắt phía trên.
Gương mặt người đàn ông sa sầm lại, bàn tay vội vã ra dấu.
[Chuyên gia đàm phán của phe nổi dậy. Không phải người Argan, nhưng có quan hệ thân cận với thủ lĩnh quân nổi dậy suốt nhiều năm. Hắn nham hiểm như rắn độc.]
Cộp!
Một cốc nước bị đặt mạnh xuống bàn làm nước bắn ra tung tóe, ướt cả bàn tay vừa cầm ly nước. Bàn tay đang ra ký hiệu của vị tướng cũng dừng ngay tức khắc.
“Nghe nói cô khát nước?”
“…!”
Giọng nói ấy khiến Hee-joo đờ đẫn cả người. Cô giật mình ngẩng lên, ánh mắt chạm vào người đàn ông vừa bước ra từ bóng tối.
“…”
“…”
Cô nín thở.
Chiếc khăn quàng trên đầu tuột xuống, để lộ khuôn mặt rám nắng bởi những tháng ngày ở Argan. Trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc mềm rủ xuống hai bên thái dương. Chiếc áo thun đen ngắn tay dính đầy bụi, quần dài bạc màu, đôi giày quân đội nặng nề. Nhưng chính khẩu súng đeo chéo từ vai xuống thắt lưng và chiếc bộ đàm gắn bên hông mới khiến hình ảnh anh trở nên xa lạ đến đáng sợ.
Là anh ấy. Baek Sa-eon.
Người đàn ông mà cô đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay.
Người từng khoác lên mình bộ vest chỉnh tề khi đại diện cho chính phủ, giờ đây đã lột xác hoàn toàn. Không còn vẻ hào nhoáng của ngày xưa, chỉ còn lại sự cứng cỏi của một người dấn thân vào nơi khốc liệt nhất.
Tìm thấy rồi.
Cổ họng Hee-joo nghẹn lại, trái tim run rẩy khi nhìn anh. Cô đã bất chấp tất cả để đến đây, chỉ để gặp lại anh dù chỉ một lần.
Cô định lên tiếng, nhưng Baek Sa-eon đã kéo ghế ngồi xuống đối diện. Một ánh mắt hờ hững lướt qua cô, rồi rời đi như thể cô chỉ là người xa lạ.
“…”
Chính sự lạnh lùng ấy khiến cô chết lặng. Một sự xa cách quen thuộc. Một kiểu thờ ơ cố ý, biến những người xung quanh thành vô hình trước mắt anh. Cô siết chặt tay, cố nén cảm xúc đang chực trào.
Baek Sa-eon khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế. Gân xanh trên trán giật nhẹ theo nhịp ghế chao đảo, tiếng kẽo kẹt vang lên giữa bầu không khí căng thẳng.
“Dịch đi!” Giọng anh trầm thấp, khô khốc.
Hee-joo lặng lẽ quan sát anh. So với trước đây, anh trông rắn rỏi hơn rất nhiều.
Bất chợt anh vươn tay gõ nhẹ lên mặt bàn đầy mất kiên nhẫn, cô giật mình, quay lại thực tại.
“…Ah!”
Hai má cô nóng bừng. Cô thu lại ánh mắt, cố gắng tập trung vào cuộc đối thoại của hai bên, giọng có chút run rẩy.
Baek Sa-eon: Họ sẵn sàng ngừng tấn công, nhưng muốn kiểm soát một cứ điểm trọng yếu.
Vị tướng: Từ chối yêu cầu vô lý đó.
Baek Sa-eon: Ông ta nói các ông chưa thực sự muốn đàm phán.
Vị tướng: Nhưng vùng đất đó…
Baek Sa-eon: Chỉ là vấn đề thời gian trước khi quân nổi dậy chiếm được.
Lời qua tiếng lại vẫn diễn ra suôn sẻ, nhưng trong lòng Hee-joo, mọi thứ rối như tơ vò.
“Tiến triển đến đâu rồi?”
Gã lính khi nãy bước tới, nở một nụ cười nhếch mép.
“Không phải cô khát nước sao? Sao còn chưa uống?”
Căn phòng đột ngột lặng đi. Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Gã nhìn chằm chằm vào Hee-joo, ánh mắt ánh lên sự thích thú đầy nguy hiểm. Cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của hắn, cả người căng cứng.
Đột nhiên, gã túm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên. Cốc nước trên bàn bị nhấc bổng, rõ ràng gã định ép cô uống.
Trước khi Hee-joo kịp phản ứng, một vật nặng bay vút trong không khí, đập thẳng vào đầu tên lính.
Cốp!
Đó là bộ đàm của Baek Sa-eon, nó rơi xuống đất làm phát ra âm thanh tiếng khô khốc.
Cả phòng lặng đi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. Baek Sa-eon ngồi yên trên ghế, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Đủ rồi. Đừng làm bẩn phiên dịch của tôi.”
—