Dần dần, Hee-joo càng trở nên cô lập.
Cô không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào từ chị gái hay Han Joon, mặc cho họ lo lắng về tình trạng của cô. Một lần nữa, Hee-joo lại tự nhốt mình trong nhà.
Mỗi khi điện thoại reo, cô lao đến như một chú sóc vội vã nhặt hạt dẻ, hấp tấp bắt máy.
“Alo?”
— …
Hơi thở ở đầu dây bên kia khác hẳn mọi khi, ngắt quãng như thể bị chặn lại giữa chừng.
“Sao ngày nào anh cũng chỉ gọi một lần?”
— …
“Không thể gọi nhiều hơn sao?”
— …
Người ta có thể cho rằng cô điên, nhưng cô không quan tâm. Họ có thể coi cô là kẻ hoang tưởng, cô cũng mặc kệ.
Nhắm mắt lại, Hee-joo khẽ nói:
“Em sẽ tìm anh.”
— …
“Vậy nên, hãy đợi em.”
— …
“Dù anh ở đâu, em cũng sẽ tìm ra anh.”
Dù anh chỉ còn là một linh hồn, em vẫn sẽ tìm thấy anh.
Hee-joo siết chặt điện thoại trong tay, như thể đó là sợi dây cuối cùng kết nối cô với cuộc sống này.
***
Lần đầu tiên bước vào trại giam, cô cảm nhận rõ sự lạnh lẽo và hoang vắng bao trùm nơi này.
Ngồi trong phòng gặp mặt, Hee-joo khẽ chỉnh lại bộ trang phục đã chọn kỹ lưỡng, thấp thỏm chờ đợi. Không lâu sau, một người đàn ông bị áp giải vào dưới sự giám sát của cai ngục—Park Do-jae, trợ lý riêng của Baek Sa-eon.
Cô biết rõ mức độ thân cận giữa Park Do-jae và Baek Sa-eon.
“Chào anh.”
Park Do-jae tránh ánh mắt cô.
Cuộc sống trong tù rõ ràng không hề dễ dàng với anh ta—một bên mắt sưng húp, môi nứt nẻ, dáng đi khập khiễng. Trên người, những vết thương hiện rõ.
“Tôi đến gặp anh, Trợ lý Park, vì…”
Hee-joo nuốt khan, rồi đi thẳng vào vấn đề:
“Anh ấy đang ở đâu?”
— “…!”
Park Do-jae sững người, ánh mắt giao với cô.
“Tôi biết điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi có linh cảm. Trực giác mách bảo tôi rằng anh ấy vẫn còn sống.”
— …
“Có những điều phi lý trong cuộc đời mà ta buộc phải đối mặt. Với tôi, khoảnh khắc đó chính là bây giờ. Anh ấy đang ở đâu?”
“Tôi không biết.” Giọng Park Do-jae trống rỗng, không chút cảm xúc.
Rõ ràng anh ta không định hé lộ bất cứ điều gì. Không chần chừ, anh ta quay đầu ra hiệu cho cai ngục rồi đứng dậy định rời đi.
Ngay lúc đó, Hee-joo bất ngờ nắm chặt cổ tay anh ta.
“Chính anh đã đẩy tôi.”
— “…!”
Mặt Park Do-jae tái mét.
“Hôm đó, trong chuyến đi leo núi. Người đã đẩy tôi chính là anh, Park Do-jae.”
— “…!”
“Muốn nói về chuyện đó trước không?”
Ánh mắt anh ta thoáng dao động.
Trước giọng điệu nửa đe dọa của Hee-joo, Park Do-jae đành ngồi xuống lại.
Cô không phải kiểu người ép buộc người khác, nhưng suốt một tháng qua, cô đã học cách tận dụng mọi thứ có thể.
“Có vẻ anh sống không dễ dàng gì trong này.”
— “…!”
“Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Hee-joo nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Dù gia đình tôi đã suy tàn, tôi vẫn là con gái thứ hai của chủ tịch Nhật báo Chungwoon. Còn anh, chỉ là một trợ lý đang ngồi tù. Xét về địa vị, tôi vẫn có ảnh hưởng hơn anh, đúng không?”
— …
Bầu không khí căng thẳng. Hee-joo thả lỏng vai, khẽ thở dài.
“Tôi không đến đây để kết tội anh. Tôi chỉ muốn biết về Baek Sa-eon…”
“Em gái tôi mất tích khi còn nhỏ.”
Park Do-jae bất ngờ lên tiếng, cắt ngang cô.
Câu nói khiến Hee-joo sững lại.
“Chuyện đó đã hủy hoại gia đình tôi. Những năm cuối thập niên 90, thời điểm mà các vụ mất tích trẻ em tràn lan, bố tôi đã bỏ việc, đi khắp nơi tìm kiếm con bé.”
— …
“Từ một căn hộ rộng lớn, chúng tôi phải chuyển sang căn nhỏ hơn. Rồi đến nhà thuê, rồi phòng trọ dưới tầng hầm. Tất cả chỉ trong ba năm.”
Giọng anh ta trầm thấp nhuốm đầy mệt mỏi và cay đắng.
“Mẹ tôi bị trầm cảm và suy nhược thần kinh mà liệt giường nhiều năm, cuối cùng bà cũng rời bỏ chúng tôi.”
— …
“Đó là lúc tôi gặp Giáo sư Shim.”
— “…!”
“Lý do tôi ở bên cạnh phát ngôn viên suốt thời gian qua là vì…” Ánh mắt anh ta u ám.
“Giáo sư Shim nói rằng chính Baek Sa-eon đã hại em gái tôi.”
— “…!”
“Tôi đã nghĩ đó là Baek Sa-eon mà tôi luôn bám theo.” Anh ta cười cay đắng, đưa đôi tay bị còng lên che mặt.
“Nhưng hóa ra, tiền bối không phải Baek Sa-eon.”
Biểu cảm méo mó trên gương mặt anh ta lột tả nỗi đau sâu sắc.
“Tôi đã vô thức giúp kẻ đã hại em gái mình.”
Môi anh ta khô nứt, nhếch lên thành một nụ cười chua chát.
***
Việc đẩy Hee-joo xuống vách đá trong chuyến leo núi.
Việc lén lấy trộm điện thoại đàm phán ra khỏi ba lô của cô trong lúc cô hôn mê rồi sau đó trả lại.
Việc phá hoại hệ thống định vị, xóa bỏ những file ghi âm đe dọa…
Tất cả đều do anh ta làm.
Bị Shim Kyu-jin và con trai bà ta thao túng, anh ta dần biến thành một kẻ giống họ lúc nào không hay.
Cuối cùng, Park Do-jae ngồi thẳng dậy, nói chậm rãi nhưng chắc chắn:
“…Anh ấy vẫn còn sống.”
Đôi mắt Hee-joo mở lớn.
“Anh ấy còn sống… Nếu đó là con người mà tôi biết.”
— …
“Đây chắc chắn là kế hoạch của nhóm hoạch định tại Nhà Xanh. Ngay từ đầu, giáo sư Shim và con trai bà ta đã có ý định phá hủy nhà tưởng niệm Baek Jang-ho.”
— …
“Nếu như tiền bối đã biết được kế hoạch này, vậy câu hỏi đúng là—Baek Sa-eon nào mới thực sự đã chết?”
***
Giữa lúc vội vã thu dọn hành lý, cánh cửa bất ngờ bật mở.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cuốn theo cơn bão giận dữ.
“Em mất trí rồi à?!”
Hong In-ah hét lên, giọng sắc như dao cắt.
“Chị còn tưởng mình nghe nhầm!”
— …
“Cái gì hả? Em định đến Cộng hòa Argan?”
Chị đứng chống tay ngang hông, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa khó tin.
“Bộ Ngoại giao vừa gọi cho chị. Họ nói có một đơn xin cấp hộ chiếu khẩn cấp. Cái tên họ nhắc đến là Hong Hee-joo. Họ hỏi liệu có phải em đi công tác cho báo Chungwoon không!”
Hee-joo chỉ nhún vai, tay vẫn chăm chỉ sắp xếp quần áo, đáp lời Hong In-ah:
“Em tận dụng đặc quyền của con nhà tài phiệt thôi mà.”
“Em điên rồi sao? Sao em có thể nghĩ đến chuyện đó?”
Hee-joo im lặng, tiếp tục gấp đồ.
Nếu Baek Sa-eon thực sự đang ẩn náu đâu đó, thì nơi duy nhất có khả năng chính là Cộng hòa Argan. Đó là nơi anh từng thực hiện nghĩa vụ quân sự, cũng là điểm khởi đầu cho những năm tháng anh lang bạt qua các vùng chiến sự.
Ánh mắt chắc nịch của Park Do-jae khiến cô không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuyệt vọng, In-ah túm chặt tay em gái.
“Tỉnh táo lại đi…!”
“…”
“Em không làm thế này vì Baek Sa-eon đấy chứ?”
Hee-joo nhìn thẳng vào chị gái, ánh mắt bình thản nhưng kiên định.
Khoảng lặng giữa họ nói lên tất cả—một sự quyết tâm không thể lay chuyển.
Hong In-ah nhăn trán, vuốt tóc một cách bực bội.
“Chị đã bảo em chờ thêm chút nữa. Chị đang điều tra rồi, và chắc chắn có điều bất thường. Hãy cho chị thêm thời gian—”
“Chị.”
Hee-joo nắm lấy tay chị, siết nhẹ.
“Cảm ơn chị… vì đã trốn đi ngày hôm đó.”
“…!”
“Cảm ơn chị… vì đã cho em cơ hội được ở bên anh ấy.”
Những lời nói nhẹ nhàng của Hee-joo khiến ánh mắt In-ah thoáng chao đảo.
“Nhưng nếu chị quan tâm em chỉ vì cảm giác tội lỗi—”
Hee-joo siết chặt tay hơn.
“Thì bây giờ, chị có thể ngừng lại rồi.”
“…!”
“Em chưa từng mất gì cả.”
Cô khẽ cười khi nói ra điều đó.
“Nếu tình cảm chị dành cho em không chỉ là áy náy… vậy thì, xin hãy để em đi.”
“…Em đang tự tìm đến chỗ chết đó.”
“Không, em đi để nói chuyện với anh ấy.”
Hong In-ah quay mặt đi, giấu đôi mắt đang dần ướt.
Argan là một nơi nguy hiểm. Nhưng không gì có thể cản được Hee-joo.
In-ah chợt nhớ về chính mình của ngày xưa—khi cô bất chấp tất cả để trốn khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt, thậm chí chấp nhận những thủ tục y tế trái phép để giành lấy tự do.
Một người cha thờ ơ, một mẹ kế đầy toan tính, và cô—chỉ biết đến lợi ích cá nhân. Hong In-ah luôn cho rằng gia đình họ là một tập hợp méo mó hoàn hảo.
Ngoại trừ một người—Hong Hee-joo, cô gái như rặng san hô kiên cường giữa đại dương, trong trẻo và thuần khiết như nước.
Bàn tay nhỏ bé ấy từng kéo cô ra khỏi khoảng lặng trống rỗng của những năm tháng không thể nghe thấy âm thanh.
Giờ đây, đó lại là bàn tay cô không thể bảo vệ.
“Có lẽ… chị đã về muộn rồi.”
In-ah thì thầm, siết chặt Hee-joo vào lòng.
Cảm giác mất mát len lỏi vào tim—cô như thể đã hoàn toàn để mất em gái vào tay Baek Sa-eon.
“Lẽ ra khi đó chị nên kết hôn.”
“Hiện tại đã vậy rồi, chị à.” Hee-joo đáp chắc nịch.
Quyết tâm trong mắt cô khiến In-ah nghẹn ngào.
***
Mặt trời chói chang trên cao.
Giữa những tòa nhà đổ nát, mặt biển xanh như ngọc bích lấp lánh.
Hee-joo kéo chiếc khăn cũ lên che mũi và miệng.
Gió biển cuốn theo cát, len vào cả miệng, khiến cơn khát càng thêm dữ dội. Cô li.ếm đôi môi khô khốc, bước nhanh hơn.
Vùng đất xa lạ này—với những đồng cỏ bạt ngàn và sa mạc trải dài—đã chìm trong hỗn loạn suốt hơn hai thập kỷ. Những lá cờ rách nát nằm rải rác trên mặt đất, những chiếc lều tạm bợ dựng khắp nơi đã sờn rách vì thời gian.
Băng qua những tàn tích hoang tàn, cô leo lên một ngọn đồi phủ đầy bụi cây thấp.
Trước mắt cô là “Trung tâm Giáo dục Đặc biệt Biben”.
Hee-joo kéo khăn xuống khỏi mặt. Một đứa trẻ trông thấy cô liền vẫy tay rối rít:
[Cô giáo!]
Đứa bé đó đang dùng ngôn ngữ ký hiệu.
[Cúi đầu thấp, giữ im lặng…]
Cô ra hiệu rồi nhanh chóng tiến về phía một nhóm khoảng mười đứa trẻ.
Hai tháng qua, Hee-joo đã ở Cộng hòa Argan với tư cách một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu quốc tế. Cô dành thời gian ở trung tâm giáo dục dành cho trẻ em khiếm thính, dạy cho các em ngôn ngữ mà chính cô đã từng xem là một phần của sự sống.
“Hee-joo, nhanh lên!”
Giám đốc trung tâm thúc giục cô bằng tiếng Anh cứng nhắc.
Theo thông tin họ nhận được, tối nay sẽ có một cuộc giao tranh nổ ra trên đường phố. Hiện tại, họ đang cố di tản bọn trẻ đến khu lều của Liên Hợp Quốc để đảm bảo an toàn.
Bất chợt, tiếng động cơ gầm rú vang lên từ xa.
Rầm rầm…
Tiếng động khiến không khí như ngưng đọng lại, mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh. Hee-joo giữ chặt tay những đứa trẻ bên cạnh trái tim cô đập mạnh như muốn phá tan lồng ng.ực.
Là xe quân đội hay thứ gì đó nguy hiểm hơn?
Cô cúi thấp người, vừa ra hiệu vừa thì thầm với bọn trẻ:
“Im lặng, đừng phát ra tiếng động.”
Bọn trẻ vội vàng làm theo, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhưng chúng tin tưởng hoàn toàn vào cô.
Khoảnh khắc ấy, giữa tiếng động cơ rít lên càng lúc càng gần, Hee-joo đầy quyết tâm.
“Chúng ta sẽ vượt qua được.” Cô tự nhủ, rồi siết chặt nắm tay nhỏ bé của một đứa trẻ đang run rẩy.
Nhưng sâu trong lòng, cô biết nguy hiểm đang đến gần hơn bao giờ hết.
—