Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 64

Cảm giác bất lực một lần nữa siết chặt lấy cô. Dù tài khoản ngân hàng có một số tiền khổng lồ, dù đã giành được sự tự do mà mình hằng mong muốn, nhưng tất cả dường như vẫn chẳng hề thay đổi.

『Hôm nay, nghị sĩ Baek Yi-ryong bị cơ quan công tố điều tra vì cáo buộc nhận hối lộ và quỹ tranh cử bất hợp pháp. Trước đó, giáo sư Shim Gyu-jin của Đại học Hàn Quốc cũng bị buộc tội trốn thuế lên đến hàng tỷ won…』

Hee-joo lặng lẽ dõi theo hình ảnh bố mẹ chồng xuất hiện trên TV với tư cách nghi phạm, nhưng cô chẳng cảm thấy gì cả.

Cô gục đầu xuống. Mí mắt dần trĩu nặng, cơn buồn ngủ kéo đến—

Reng, reng, reng! Reng, reng, reng!

Tiếng chuông điện thoại chói tai xé toang màn đêm tĩnh mịch, khiến Hee-joo giật bắn người. Cô nhíu mày, đưa tay với lấy điện thoại. Có lẽ là chị gái hoặc Han Joon, thỉnh thoảng họ vẫn gọi thế này. Cô định từ chối rồi tắt máy luôn.

Mắt nhắm mắt mở, cô lơ đãng liếc qua màn hình.

675 xxx xxxx?

Một số lạ, không lưu trong danh bạ, với mã vùng chưa từng thấy.

Cô định từ chối cuộc gọi, nhưng tiếng chuông dồn dập khiến lòng cô bất an. Một cảm giác âm ỉ sau gáy như điềm báo điều chẳng lành.

Cắn môi, Hee-joo chần chừ vài giây rồi lướt ngón tay nhận cuộc gọi.

“…Alo?”

—…

“Alo?”

—…

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.

“Ai đấy…?”

—…

“Ai vậy…?”

Bíp bíp.

Cuộc gọi đột ngột ngắt.

Hee-joo sững người nhìn màn hình một lúc lâu. Đột nhiên, cô cảm thấy căn phòng lạnh lẽo đến mức phải tự hỏi liệu mình có quên bật lò sưởi hay không.

Cô vô thức ôm lấy cánh tay, cơn ớn lạnh khó hiểu chạy dọc sống lưng. Trái tim bỗng nặng trĩu.

Từ hôm đó, những cuộc gọi kỳ lạ bắt đầu ám ảnh cô mỗi đêm.

Reng, reng, reng! Reng, reng, reng!

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…

Mỗi đêm, vào cùng một thời điểm, cùng một số 675 gọi đến, rồi cúp máy. Không thiếu một lần nào.

Lần nào cũng vậy, Hee-joo đều giật mình tỉnh giấc, nhưng cô không chặn số.

“Alo?”

—…

“…Tôi không biết anh là ai.”

—…

“Bên đó cũng đang là nửa đêm sao?”

—…

“Anh không ngủ à?”

Cô lẩm bẩm trong cơn ngái ngủ.

“Không thể nói chuyện sao?”

—…

“Thật ra tôi cũng từng là người câm đấy.”

Cô chẳng hiểu sao mình lại lảm nhảm như một kẻ say rượu.

“Hôm nay anh có muốn cúp máy trước không?”

—…

“Anh là người thật hay máy vậy?”

—…

“Có phải AI không? Tôi đang nói chuyện với chatbot à?”

Những đêm dài phi lý cứ thế tiếp diễn.

Cô giữ điện thoại, lắng nghe sự im lặng kéo dài, như đang độc thoại một mình.

Đúng lúc ấy, TV bất ngờ phát lại đoạn video cuối cùng của Baek Sa-eon trước khi tai nạn xảy ra.

“…!”

Hee-joo sững sờ, không dám chớp mắt. Một luồng lạnh buốt xuyên suốt cơ thể cô.

Mắt cô cay xè, nhức nhối như bị bụi xi măng bắn vào.

『Tìm…』

Người trên màn hình nhìn thẳng vào cô.

Tim cô thắt lại.

Anh ấy có ý gì? Anh muốn cô tìm gì? Tìm bằng cách nào?

Cô dán mắt vào gương mặt vừa quen thuộc vừa chất chứa bao nhiêu nhớ nhung lẫn oán hận. Hơi thở bỗng rối loạn, hàng loạt câu hỏi xô đến khiến đầu óc quay cuồng.

Ngay lúc đó, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh lớn.

Chỉ đến khi ấy, Hee-joo mới sực nhớ rằng mình vẫn đang trong cuộc gọi.

—“…orada…yapıyorsun…”

Sự im lặng nãy giờ đột ngột bị xé toạc, như thể một cánh cửa bất ngờ bật mở.

Giọng nói xa lạ vang lên, hỗn loạn, chói tai, kèm theo nhịp thở đều đặn của ai đó.

“Alo…”

Cô chưa kịp nói hết câu, cuộc gọi đã cúp.

Hee-joo hất tóc mái lòa xòa trước trán, dùng cả hai tay xoa mạnh mặt.

Chẳng lẽ mình đang bị ảo giác?

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bình tro cốt đặt ở góc phòng.

***

“Chị không bị lừa đảo gì đấy chứ?”

“…Hả?”

Hee-joo tìm đến trung tâm dịch vụ để kiểm tra những cuộc gọi kỳ lạ.

Vừa nghe cô trình bày, nhân viên chăm chú nhìn vào màn hình máy tính rồi nhanh chóng giải thích:

“Số 675 đúng là đầu số quốc tế. Nhưng cước phí lên đến 1.400 won một phút. Nói cách khác, đây là chiêu trò của các nhà mạng địa phương—họ gọi ngẫu nhiên để dụ người ta gọi lại, nhằm kiếm doanh thu.”

“…”

“Tạm thời, đây là giả thuyết của chúng tôi. Vì lưu lượng cuộc gọi quốc tế từ khu vực đó không nhiều, nên cước phí rất cao. Tuy nhiên, hiện tại chưa ghi nhận trường hợp lừa đảo tài chính nghiêm trọng nào.”

Hee-joo cố gắng theo kịp tốc độ nói chuyện của nhân viên.

“Chị có quen ai ở Papua New Guinea không?”

“Papua… gì cơ?” Cô chớp mắt ngơ ngác.

“Papua New Guinea. Một quốc gia ở châu Đại Dương.”

“…Không.”

“Cuộc gọi đó xuất phát từ đó.”

Hee-joo sững người. Nhân viên đã khẳng định như vậy, cô cũng chẳng biết phải hỏi thêm gì nữa.

Cô đứng dậy định rời đi, nhưng rồi chần chừ, tay bám chặt mép bàn.

“Liệu có khả năng đây là số ảo không?”

“Số ảo?” Nhân viên trợn tròn mắt, rồi bật cười.

“Ý tôi là… một số chỉ có thể gọi cho một mình tôi thôi ấy?”

“Vậy thì… hơi khó tin quá, đúng không?” Người nhân viên nhìn cô đầy bối rối.

“À…” Hee-joo gãi gãi trán, lúng túng. “Trước đây tôi từng quen một người… người đó từng tạo một số ảo để chỉ liên lạc với duy nhất một người.”

“Tại sao?”

“À… chắc là vì họ có lý do gì đó.” Cô đảo mắt, tìm cách lấp li.ếm. “Có thể họ muốn làm điều gì đặc biệt chăng?”

“…”

“Hay là… muốn truyền tải một thông điệp? Biệt danh của tôi là 406, còn số này là 675. Nếu ghép 406 với 67, rồi đổi số 0 thành 5, thì sẽ ra 675—”

“…”

“Chẳng phải rất có ý nghĩa sao?” Hee-joo ghé sát lại.

Nhân viên im lặng, nét mặt dần trở nên nghiêm túc. “Cô có chắc là mình đến đúng chỗ không?”

Người đó vẫy tay gọi một quản lý cấp cao hơn đến tiếp nhận.

“Không, không, nghe tôi nói đã—”

Nhưng chỉ trong chớp mắt, vấn đề của cô đã bị đẩy sang người khác. Điều tương tự cũng xảy ra ở đồn cảnh sát khi cô cố gắng truy tìm vị trí của số điện thoại đó. Không ai muốn nghe những suy đoán của cô cả.

Cả ngày dài mệt mỏi, Hee-joo về đến nhà với cơn đói và khát cồn cào. Cô vội vàng ăn uống nhưng vẫn không sao bình tĩnh được, nhịp tim cứ đập nhanh căng thẳng dù chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Như mọi khi, cô chờ đến đêm khuya.

Reng, reng, reng! Reng, reng, reng!

Đến rồi…!

Cô lao về phía sofa, nhanh chóng áp điện thoại lên tai.

“Alo?”

—…

Vẫn là sự im lặng quen thuộc, nhưng tim cô đập thình thịch, như thể có một điều gì đó sắp xảy ra.

“Bên đó là nước ngoài phải không?”

—…

“Tại sao cứ gọi tôi hoài vậy? Chắc chắn phải có lý do chứ?”

—…

“Dù có là cuộc gọi trêu chọc, lừa đảo, bảo hiểm hay vay vốn—”

—…

“Không định bán gì cho tôi sao?”

Sự im lặng kéo dài chỉ khiến linh cảm trong cô càng trở nên mãnh liệt.

“Anh không định lừa tiền tôi đấy chứ?”

—…

“Làm sao anh biết tôi là một góa phụ giàu có…?”

Chắc người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô bị điên mất. Hee-joo khẽ li.ếm đôi môi khô khốc.

“Không lẽ…”

Cô chầm chậm bước quanh phòng khách rộng lớn, đôi chân run lên.

“Baek Sa-eon… à không, ý em là…”

—…

“Anh là chồng em phải không?”

Có khi… đây là cuộc gọi từ người chồng đã khuất của cô.

***

“Sao lại chủ động hẹn gặp chị vậy?”

Hee-joo cắn móng tay, lưỡng lự không biết có nên nói ra không. Nhưng chị gái cô là phóng viên— hẳn sẽ hứng thú với một thuyết âm mưu chứ?

Cô loay hoay với tách trà, mãi mới lên tiếng.

“Dạo này… vụ đó thế nào rồi?”

“Vụ nào?”

“Gia đình Baek Jang-ho…?”

“À.” Hong In-ah gật đầu hờ hững. “Mọi chuyện lộ tẩy hết rồi. Lần này họ khó mà thoát được. Buồn cười là hàng ngũ cấp cao của viện kiểm sát toàn là thân thích của nhà Baek Jang-ho nhưng ai nấy đều tỏ ra như không biết gì cả.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chính họ cũng có điểm yếu chí mạng.”

“Hả?”

“Chị cũng không rõ ai là người giật dây nữa.”

Hong In-ah nhún vai, tiếp tục nói:

“Nhưng mà cũng chẳng quan trọng. So với ứng viên Baek Yi-ryong, vụ tham nhũng của giáo sư Shim Gyu-jin còn nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, trợ lý của Baek Sa-eon cũng dính dáng đến bà ta. Lần xét xử này, hắn chắc chắn không thoát được đâu.”

“…”

“Nhưng mà… em làm sao vậy?”

“Hả?”

Hong In-ah khẽ giật mình khi chạm vào bàn tay lạnh buốt của Hee-joo.

“Em bệnh à? Sao tay lạnh thế?”

“Chị…”

“Ở gần đây có tiệm thuốc nào không?”

“Baek Sa-eon thực sự đã chết chưa?” Hee-joo đột ngột hỏi.

“Cái gì?”

“Baek Sa-eon, anh ấy thực sự đã chết rồi sao?”

“…”

Đúng như dự đoán, nét mặt chị gái cô lập tức cứng đờ.

“Em đang nói gì vậy?”

Hee-joo ghé sát lại, hạ thấp giọng:

“Chị thử nghĩ xem. Không phải hôm đó chị cũng thấy kỳ lạ sao? Tất cả phóng viên đều có mặt trong phòng chiếu phim. Vậy rốt cuộc, Baek Sa-eon đã họp báo với ai?”

“…”

“Rồi sau đó, báo chí đưa tin có rất nhiều người bị thương. Nhưng chị có đến phòng cấp cứu kiểm tra không? Thật sự có ai bị thương không? Những phóng viên được cho là đã ở cùng Baek Sa-eon— chị có điều tra họ không?”

Hong In-ah đột nhiên hành động như một bác sĩ, vạch hai mí mắt của Hee-joo xuống kiểm tra.

“Trông vẫn bình thường mà…”

“Em cảm thấy Baek Sa-eon vẫn còn sống.” Hee-joo nói tiếp.

“…!”

“Anh ấy gọi cho em mỗi đêm.” Cô thì thầm, mắt mở to.

Hong In-ah không đáp, chỉ lặng lẽ gục trán xuống bàn.

Bình Luận (0)
Comment