“Con không được phép nói nặng lời với mẹ sao?”
“Con…” Kim Yeon-hee lúng túng.
“Mẹ lợi dụng con để củng cố địa vị của mình, vậy tại sao con không thể phản kháng?”
Hong In-ah sững người trước phản ứng của Hee-joo. Theo bản năng, chị bước lên chắn giữa hai người, nhưng vô ích.
Sự phẫn uất mà Hee-joo kìm nén suốt bao năm qua giờ như đê vỡ. Ngay cả In-ah cũng choáng ngợp trước cơn giận dữ chất chứa trong từng lời nói của cô.
“Mẹ không thích con.” Hee-joo cất giọng.
“…”
“Con biết điều đó. Làm sao mẹ có thể thích con khi con chính là lời nhắc nhở về quá khứ mà mẹ muốn chôn vùi? Con lại còn được lớn lên trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, sống trong căn nhà mẹ từng khao khát— hẳn là điều đó khiến mẹ khó chịu vô cùng.”
Gương mặt Kim Yeon-hee tái đi.
“Mỗi lần nghe người ta xì xào về xuất thân của mẹ, mẹ lại tìm đến con, trút giận bằng những lời cay nghiệt.”
“…”
“Mẹ chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy con chịu thiệt thòi. Trong thế giới hào nhoáng nhưng tàn nhẫn này, con là niềm an ủi duy nhất của mẹ.”
“…”
“Mẹ chưa bao giờ muốn con hạnh phúc.”
Hee-joo đứng thẳng người.
“Nhưng chính mẹ mới là người không thể sống thiếu con.”
Kim Yeon-hee sững sờ, đôi mắt mở to như không tin vào những gì vừa nghe thấy.
“Đừng biến con thành vật hi sinh để giữ vững vị thế của mẹ nữa.”
“Con…”
“Con sẽ không bao giờ làm vật hi sinh của mẹ nữa.”
Hee-joo lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Kim Yeon-hee theo phản xạ đưa tay ra, nhưng Hee-joo không do dự gạt ph đi.
“Con đang nói rằng con không cần mẹ nữa.”
“…”
“Con đang nói rằng con sẽ không bao giờ yêu mẹ nữa.”
Cô nghĩ về chiếc bình tro rỗng tuếch.
Muốn bắt đầu một tình yêu mới, trước tiên phải học cách buông bỏ. Nhưng cô đã hiểu ra điều đó quá muộn.
“Con đang nói rằng con có thể sống tốt mà không cần có mẹ.”
***
Lần cuối cùng cô kéo những tấm rèm nặng nề ấy ra là khi nào?
Tâm trí Hee-joo chậm rãi lục lọi ký ức.
Sau đám tang, cô chưa một lần rời khỏi giường của anh.
Cô tự nhủ chỉ cần mình ngủ một giấc, thức dậy sẽ thấy mọi thứ chỉ là cơn ác mộng.
Cô trốn tránh tin tức, sống như một cái bóng trong chính cuộc đời mình.
Một ngày trôi qua. Rồi hai.
Một tuần. Rồi hai.
Một tháng…
Nếu không có Hong In-ah thỉnh thoảng mang đồ ăn tới, có lẽ cô đã chết đói.
“Này, Hee-joo… Em định sống như thế này đến bao giờ?”
“…”
Cô và Baek Sa-eon chưa từng yêu nhau say đắm, cũng chẳng hứa hẹn gì sâu sắc.
Vậy mà khi anh không còn, cô mất đi cả ý chí sống.
Cô đã từng đấu tranh để không trở thành người như ba mình. Nhưng cuối cùng, khi mở mắt ra, cô lại thấy bản thân chẳng khác gì ông ấy.
Cô nhìn chằm chằm vào những hạt bụi lơ lửng trong không khí, lẩm bẩm:
“Em không hề cố gắng chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân chính trị này…”
“Ừm…”
“Em muốn có được nó.”
“…!”
“Em thực sự muốn có được nó…”
Những lời từng bị chôn chặt trong lòng giờ đây lại tuôn ra dễ dàng đến kinh ngạc. Nhưng giờ anh đã vĩnh viễn ra đi, câu nói này còn có ý nghĩa gì?
Sự hối tiếc len lỏi vào từng tế bào, như một thứ chất độc âm thầm gặm nhấm.
“Nhưng vì anh ấy là hôn phu của chị, em đã chôn giấu cảm xúc thật của mình. Em sợ bị mắng là giống mẹ em, mơ tưởng người đàn ông của người khác… Em đã tự giam chặt trái tim mình.”
“…”
“Vậy nên đôi lúc em thấy mình như đang ngạt thở.”
“…Vậy sao?”
“Ừ… Em nhìn ánh mắt của người khác và cố gắng chịu đựng. Mệt mỏi lắm. Đôi khi em thậm chí muốn biến mất. Nhưng rốt cuộc…”
Hee-joo dừng lại. Cơn xúc động trào lên nghẹn cứng cổ họng.
“Anh ấy lại là người biến mất.”
“…”
“Chị In-ah, chị sai rồi. Người bị tổn thương là em. Và người tan thành bọt biển… là anh ấy.”
Gối của cô ướt đẫm.
Có lẽ, ba cô không tuyệt vọng vì bị phản bội. Mà vì ông đã không đủ dũng khí để giữ lấy tình yêu. Vì sợ tổn thương, ông không dám yêu trọn vẹn. Và rồi, chính sự hối tiếc ấy đã ăn mòn ông từng ngày.
Mỗi đêm, bóng lưng Baek Sa-eon buổi sáng hôm ấy lại hiện về trong tâm trí cô.
Hóa thành nỗi căm ghét chính bản thân mình. Trở thành vòng lặp của sự hối tiếc không hồi kết, nhấn chìm cô vào tuyệt vọng.
“…!”
Bất chợt, ánh sáng tràn vào căn phòng tối.
Hong In-ah đã kéo rèm ra.
Ánh nắng rực rỡ khiến Hee-joo phải nheo mắt, rồi lập tức kéo chăn trùm kín đầu.
“Muốn ra ngoài dạo một vòng không?”
Cô không trả lời.
“Ngoài kia đang có tuyết rơi. Và em đã ba mươi tuổi rồi đấy.”
Hee-joo đột ngột hất chăn ra.
“…Em ba mươi tuổi rồi sao?”
“Ừ. Năm mới sang rồi.”
Câu nói đó khiến Hee-joo đang nằm bất động bỗng bật dậy. Cô chộp lấy bộ quần áo gần nhất, thay ngay tại chỗ.
In-ah tròn mắt nhìn cô.
“Này… Em làm sao thế?”
“Không phải chị nói chúng ta sẽ ra ngoài sao?”
“Hả?”
“Giày đẹp và túi xách.” Cô lẩm bẩm như người mất hồn, “Em sẽ đi mua chúng.”
“Cái gì?”
In-ah nhìn em gái bận rộn một cách khó tin.
Và thế là, tuổi ba mươi, Hee-joo lần đầu tiên tự mua cho mình một đôi giày đẹp và một chiếc túi xách.
Mười ngày sau, cô đến một trung tâm cứu trợ chó hoang làm tình nguyện.
Cả ngày chăm sóc và chơi đùa cùng lũ chó khiến cô kiệt sức. Khi nhìn thấy vài chú chó rũ tai, cụp đuôi, buồn bã dõi mắt ra cửa sổ, một cơn đau nhói bỗng tràn qua lồng ng.ực Hee-joo. Cô chỉ lặng lẽ vu.ốt ve tấm lưng gầy gò của chúng.
Mười ngày nữa trôi qua.
Lần này, cô đi hát karaoke, nắm chặt micro không buông. Hong In-ah và Han Joon đi cùng, gượng gạo vỗ tay theo nhịp, trong khi cô lại hát một cách thoải mái đến lạ.
Lại mười ngày nữa.
Cô tìm một họa sĩ, nhờ vẽ chân dung. Ngồi yên một chỗ khiến cô bứt rứt, nhưng khi bức tranh hoàn thiện, cô nhận ra nó khác hẳn một tấm ảnh chụp.
Cô chợt nghĩ: “Baek Sa-eon có muốn xem tranh không nhỉ?”
Mười ngày nữa trôi qua.
Cô ra ngoài ăn tối, nhưng lần này, Hong In-ah và Han Joon cứ liếc nhìn khiến cô không tài nào nuốt trôi bữa ăn. Đêm đó, cô nôn hết mọi thứ.
Mười ngày sau đó, Hee-joo bắt đầu tập thể dục.
Anh từng bảo cô không được để bản thân suy sụp, vì vậy cô quyết định khởi động bằng việc tắm nắng.
Khi đi bộ đến công viên gần nhà, cô bất chợt trông thấy một buồng điện thoại công cộng đang bị tháo dỡ.
Ngay lập tức, cô quay đầu bước về nhà.
Thêm mười ngày nữa.
Cô bắt đầu tìm cách để thôi nghĩ về anh.
Nhưng thất bại.
Cô đã thử làm mọi điều anh từng khuyên, nhưng chẳng có gì khiến lòng nhẹ nhõm hơn.
Không còn cách nào khác, cô tìm đến Han Joon.
“Giám đốc, có việc gì cho em làm không?”
Lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài, Hee-joo quay lại trung tâm phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu.
“Công việc?”
“Em đã nghỉ quá lâu rồi.”
“À…” Han Joon gãi chân mày.
“Sao vậy?”
“Thật ra có một việc, nhưng… không biết em có làm được không—”
“Ý anh là sao? Em từng là phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu ở Nhà Xanh. Có việc gì em không làm được cơ chứ?”
Cô vừa nói vừa nghịch mấy bông hoa trên bàn.
“Nhưng em chưa từng phiên dịch giọng nói. Ngay cả anh cũng thấy nói chuyện trực tiếp với em có chút lạ. Em có cần thời gian thích nghi không?”
“Không sao. Lưỡi em cũng dẻo lắm rồi.”
“Hả?”
“…Không có gì.”
Câu trả lời hờ hững của cô khiến Han Joon thở dài. Anh nhìn cô thật kỹ, như muốn kiểm tra quyết tâm.
“Trung tâm tiệc cưới Maride. Cô dâu cần người phiên dịch bài phát biểu.”
“…!”
“Em làm được chứ? Nếu thấy khó quá, em không cần miễn cưỡng đâu—”
“Không sao, em làm được.” Cô bình tĩnh đáp.
***
Sảnh cưới rực rỡ sắc hoa, đẹp đến choáng ngợp.
Nhiệm vụ của cô là phiên dịch bài phát biểu của cô dâu khiếm thính cho quan khách.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Hee-joo khoác lên mình bộ vest chỉn chu rồi ngồi vào hàng ghế khách mời.
Cô không biểu lộ cảm xúc, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ khi theo dõi buổi lễ.
“Và bây giờ, đến phần cuối cùng của hôn lễ: bài phát biểu của cô dâu dành cho chú rể! Xin mời phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu lên sân khấu!”
Tiếng MC vang lên.
Hee-joo đứng dậy, hít sâu một hơi.
Cô dâu trong bộ váy trắng nhận ra cô, khẽ gật đầu chào.
Hee-joo cầm micro, chăm chú quan sát từng cử động tay của cô dâu.
“Chồng yêu dấu của em.”
Lần đầu tiên cô phiên dịch bằng giọng nói. Dù giọng hơi run, nhưng nhịp điệu vẫn vững vàng, truyền tải trôi chảy.
Ánh mắt cô không rời khỏi đôi tay cô dâu, từng lời cất lên thật tự nhiên.
“Chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu. Khi gặp anh, em chẳng có gì trong tay. Nhưng giờ đây, em đã có công việc, có thu nhập.”
Ở một góc sảnh cưới, Han Joon lặng lẽ đứng quan sát. Đeo kính râm, anh ta căng thẳng cắn nhẹ môi khô nứt.
Đây là lần đầu tiên Hee-joo phiên dịch bằng giọng nói. Làm sao anh ta có thể bỏ lỡ được?
Nhưng dù cô đã bước từ một phiên dịch viên khiếm khuyết sang một phiên dịch viên hoàn chỉnh, anh ta lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.
“Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng em luôn ngại ngần. Vì vậy, hôm nay, em muốn nhân cơ hội này để bày tỏ lòng mình.”
Gương mặt Han Joon thoáng chùng xuống.
“Em cảm ơn anh vì đã luôn chấp nhận và yêu thương em, ôm em vào lòng còn nhiều hơn cả cha mẹ em từng làm, khiến em có cảm giác như được tái sinh, được che chở—”
Giọng cô bắt đầu rung lên.
“Khi anh ôm em bằng tình yêu còn sâu đậm hơn cả cha mẹ, em cảm nhận được sự tái sinh và che chở—”
Bất giác, giọng cô nghẹn lại.
Môi mím chặt như vỏ sò khép kín.
Khách mời bắt đầu xì xào.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt cô dâu, Hee-joo lập tức kìm nén cảm xúc, cố lấy lại bình tĩnh.
“—cảm giác đó.”
Tay cầm micro khẽ run, rõ ràng đến mức ai cũng nhận ra.
Han Joon bên dưới cũng căng thẳng. Đây không phải sự hồi hộp của một người lần đầu làm phiên dịch trên sân khấu.
Đây là cảm xúc thật của cô.
Anh có thể cảm nhận được từng dòng cảm xúc mãnh liệt đang lan tỏa, lặng lẽ bao trùm cả khán phòng.
“Em biết ơn anh cả những lúc anh nghiêm khắc với em. Nhờ anh, em đã trở thành một con người tốt hơn—”
Một lần nữa, giọng cô nghẹn lại. Hee-joo cắn môi, cố nuốt nước mắt xuống.
“Em đã trở thành một con người tốt hơn, hu… em đã…”
Cô dâu, khi nhìn thấy vẻ mặt ấy, cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.
Khách mời bật cười khi thấy phiên dịch viên khóc trước cả cô dâu.
Nhưng Han Joon không thể cười nổi.
“Em đã trở thành một con người tốt hơn.” Hee-joo nấc lên.
Hôm nay, là ngày thứ 100 kể từ khi anh qua đời.