Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 62

Những gì bà ta đã phải chịu đựng bao nhiêu năm qua, ai có thể hiểu được?
Sống trong oán hận với cha chồng, mỗi lần đến ngày giỗ của ông ta, bà lại phải nuốt xuống nỗi khuất nhục của chính mình.

Khi Baek Jang-ho chỉ tay vào bà và nói: “Đứa trẻ đó là một con quái vật đội lốt người.”—bà chỉ thấy tủi nhục.

Ánh mắt ghê tởm của ông ta như muốn khẳng định: “Chính cô đã sinh ra con quái vật này.”

Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, Shim Gyu-jin lại nghiến răng đầy phẫn uất. Chưa từng có giây phút nào bà không cảm thấy nhục nhã.

Một đứa trẻ bị bắt đi như bắt chuột, liệu có thể trưởng thành như bao người khác? Đáng lẽ nó phải được yêu thương, chở che, vậy mà lại bị ép học những bài học tàn nhẫn. Cái kết đã được định sẵn từ lâu.

Mỗi khi nhìn kẻ mạo danh kia lớn lên một cách hoàn hảo, bà lại siết chặt nắm tay đến trắng bệch.

Con trai ta, nó cũng từng hoàn hảo như thế…!

Bà hận Baek Sa-eon giả—hận hắn đã ngang nhiên chiếm lấy cái tên vốn thuộc về con trai mình. Nhưng đồng thời, bà cũng mong hắn nổi danh hơn nữa.

Vì sao ư?

Vì khi “Baek Sa-eon” chết, cái tên đó sẽ được cả nước tiếc thương, được vinh danh trong một tang lễ thực sự huy hoàng.

Nỗi uất nghẹn khi không thể làm tang lễ cho con trai đã trở thành chiếc gai mắc kẹt trong lòng bà.

Shim Gyu-jin vẫn giữ vẻ ngoài của một người mẹ mẫu mực, giỏi giang, nhưng phía sau lại âm thầm tính toán.

Công ty tư vấn đàm phán của bà là một vỏ bọc hoàn hảo. Những cuộc giao dịch với tội phạm giúp bà mở rộng mạng lưới.

Thế nhưng, mục tiêu duy nhất của bà chưa bao giờ thay đổi: Một tang lễ cho Baek Sa-eon.

Bà đã chuẩn bị từng bước, chậm rãi nhưng tỉ mỉ. Để đến một ngày, bà có thể đòi lại cái tên ấy.

Nhưng rồi…

“Ông nội đã giết con…”

Khi con trai bà nở nụ cười và nói ra câu đó, cuối cùng bà cũng hiểu ra tất cả.

À…

Lời nói dối của cha chồng—rằng con bà chết đuối khi chơi dưới nước—không phải điều khiến bà tổn thương nhất.

Cú sốc thực sự đến từ chính bà. Khi hay tin con trai qua đời, cảm xúc đầu tiên của bà không phải đau buồn… mà là nhẹ nhõm.

Một người mẹ… vậy mà lại thấy nhẹ nhõm.

Nhận ra điều đó, lòng bà tràn ngập ghê tởm chính mình.

Bà đã khóc. Nhưng những giọt nước mắt ấy, bà cũng không rõ là vì điều gì.

Nhìn đứa con giả mạo ngày một lớn lên, sự thù hận trong bà càng sâu. Dần dà, nó lấn át cả cảm giác tội lỗi.

Bà chỉ còn lại khao khát báo thù.

Nhưng rồi, khi đứa con thật trở về, bà lại quay về điểm xuất phát.

Bà cố gắng sắp xếp cuộc sống rối ren của nó, cố gắng rèn giũa, sửa chữa nó—nhưng tất cả chỉ dẫn đến thêm những rắc rối vì hành vi bạo lực của nó.

Từ đó, quyết tâm của bà càng thêm vững chắc:

Tang lễ của Baek Sa-eon.

Mục tiêu cuối cùng chưa từng thay đổi.

“Ta không cần một đứa con ruột phiền phức. Cũng không cần một kẻ giả mạo giỏi giang. Ta không cần ai trong bọn chúng cả.”

Mắt Hee-joo mở to kinh hãi khi nghe Shim Gyu-jin nói.
Bà ta nheo mắt, nhìn xuyên qua đống tàn tích của tòa nhà đổ nát.

Việc chiếc điện thoại đàm phán rơi vào tay con dâu là một biến số ngoài dự tính.
Việc Hee-joo rơi xuống vách núi cũng vậy.

Shim Gyu-jin không kiểm soát được sự tàn nhẫn bất thường của đứa con ruột. Nó ám ảnh với việc giành lại cái tên đã mất.

Thật ngu ngốc.

Nó đã từng chết dưới tay ông nội, vậy mà vẫn ngây thơ tin tưởng vào gia đình.
Nó tưởng nó xứng đáng mang tên “Baek Sa-eon” sao?

“Ta đã quá chán việc bị gọi là ‘mẹ’ rồi.”

Buổi họp báo của Baek Sa-eon diễn ra bất ngờ, nhưng việc phá hủy Nhà tưởng niệm Baek Jang-ho vốn đã nằm trong kế hoạch của bà.

“Là chuyên gia đàm phán, ta là người có ích. Nhưng khi là Shim Gyu-jin, một người mẹ, ta là kẻ có tội. Tại sao ta phải gánh chịu điều đó?”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má khi bà siết chặt vòng tay ôm lấy Hee-joo.

“Một người mẹ không phải là kẻ hy sinh. Một người mẹ là kẻ phải giành lại chính mình, bằng mọi giá.”

Giọng bà vừa nghẹn ngào, vừa như tiếng quỷ dữ đang nghiến răng.

“Hôm nay là ngày đó. Hôm nay là ngày ta giành lại hạnh phúc của mình. Lẽ ra ta nên cười mới đúng.”

Hee-joo cảm thấy nghẹt thở bởi sự thật.

Bao lâu nay, có rất nhiều người sống trong im lặng.

Rốt cuộc thì, sự im lặng của ai nặng nề hơn?

Im lặng của ai đen tối và sâu thẳm hơn?

Tim cô đập loạn.

Giữa cơn bão của những sự thật tàn nhẫn, điều duy nhất Hee-joo nghĩ tới là—

Bây giờ anh đang ở đâu? Ai đang ở bên anh?

Suốt những năm qua, có ai ở bên anh không?

Cô muốn phá vỡ tất cả những im lặng bao quanh anh để nói cho anh biết lòng mình:

Im lặng của em… xuất phát từ tình yêu.

Dùng hết sức mình, Hee-joo vùng khỏi vòng tay của Shim Gyu-jin.

Mình nhất định sẽ tìm ra anh ấy.

Cô muốn chạy về phía anh, bằng tất cả những gì mình có.

***

Bộ đồ tang đen…

Bóng hình phản chiếu trong gương khiến Hee-joo cảm thấy xa lạ.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của mình, rồi chậm rãi cài chiếc kẹp trắng lên tóc.

Chiếc kẹp bị lệch. Cảm giác đau châm chích từ da đầu lan tỏa.

Hee-joo định tháo ra, nhưng mớ tóc bị mắc kẹt vào đó. Loay hoay mãi mới gỡ được, cô bực dọc ném chiếc kẹp xuống đất.

Chỉ một việc nhỏ nhặt mà cũng khiến cô mất hết bình tĩnh. Nước mắt bất giác trào ra.

Nhưng nhân viên nhà tang lễ không cho cô thời gian để thở.

“Di ảnh màu tiêu chuẩn giá 90.000 won, loại trung cấp là 70.000 won. Bàn lễ cúng gói A giá 300.000 won, gói B là 250.000 won…”

Danh sách dài dằng dặc dần trở nên mơ hồ.

Hee-joo thậm chí không có thời gian để đau buồn.

Cô chưa từng nấu cho anh một bữa ăn, chưa từng chọn cho anh một chiếc cà vạt—vậy mà giờ đây, cô lại phải chọn xe tang và bình tro cốt.

Nghĩ đến đó, ruột gan cô cuộn trào.

***

«BAEK SA-EON – PHÁT NGÔN VIÊN CỦA NHÀ XANH THIỆT MẠNG TRONG VỤ NỔ»

«MỘT NGƯỜI CHẾT, NHIỀU NGƯỜI BỊ THƯƠNG TRONG VỤ NỔ TẠI HỘI TRƯỜNG TƯỞNG NIỆM BAEK JANG-HO»

«TỔNG THỐNG RA LỆNH ĐIỀU TRA TOÀN DIỆN VỤ VIỆC»

Người đàn ông ấy biến mất như thể tan vào không khí.

Mọi thứ như một giấc mộng.

Hương nhang nồng nặc xộc vào mũi, vòng hoa tang không ngừng được đưa tới.

Lễ tang diễn ra lặng lẽ, khách viếng đều được chọn lọc kỹ càng.

Bên ngoài, ánh đèn flash từ máy ảnh phóng viên chớp liên hồi.

Shim Gyu-jin biến mất.

Hong In-ah nói rằng trong buổi công chiếu phim tài liệu về Baek Jang-ho, toàn bộ bê bối của gia tộc Baek đã bị phanh phui.

Những thi thể được tìm thấy ở khu câu cá, tội ác của Baek Jang-ho, thậm chí cả những chứng cứ buộc tội công ty tư vấn của Shim Gyu-jin.

Nhưng cú sốc lớn nhất chính là sự thật: Baek Jang-ho đã giết cháu trai ruột, che giấu tội ác và đưa đứa con ngoài giá thú vào thay thế.

Người từng được tôn vinh như biểu tượng quốc gia, giờ đây lại trở thành cái tên khiến cả đất nước rúng động.

Thế giới đảo lộn.   

Và rồi, bên linh cữu, chỉ còn lại mình Hee-joo.

Tất cả bọn họ, rốt cuộc, đều đáng khinh.

“Hee-joo.”

Giữa biển ống kính chớp nháy, gia đình cô xuất hiện.

Chủ tịch Hong, mẹ cô, Hong In-ah—ai nấy đều trầm mặc.

Sau khi cúi đầu trước di ảnh, họ đứng lặng một hồi lâu.

Cú sốc bất ngờ này đã làm rung chuyển cả Nhật báo Chungwoon lẫn gia đình họ.

“Con định làm gì tiếp theo?”

Mẹ cô bất chợt lên tiếng, khi Hee-joo vẫn đang thẫn thờ nhìn di ảnh trước mặt.

“Đột ngột thành góa phụ, con định sống thế nào đây?”

Cô ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì mẹ cô đã đưa tay đẩy nhẹ.

“Mẹ đã nói rồi, đúng không? Con giống phần xui xẻo nhất của mẹ, phải đổi chồng. Sao lại thành ra thế này chứ?”

Những nếp nhăn trên trán bà thoáng hằn sâu.

“Cứ nghe theo Chủ tịch Hong đi.”

“…”

“Con chẳng mất gì cả. Hãy nghe lời mẹ, làm quen với người mà Chủ tịch Hong giới thiệu, đồng thời giúp gia đình một tay.”

“…”

“Vì vụ bê bối của ứng cử viên Baek, chúng ta cũng chịu thiệt hại không nhỏ.”

Hee-joo nhìn mẹ mình trân trối.

Chồng cô—người đàn ông đã tan thành tro bụi trong biển lửa.

Cô thậm chí không thể nhìn thấy thân xác anh lần cuối, không thể làm lễ hỏa táng cho anh.

Vậy mà… bà ấy đang nói gì thế này?

Cái lồng giam mà mẹ cô dày công dựng nên suốt bao năm qua, cuối cùng cũng bắt đầu rạn nứt.

“…Giúp cái gì?”

Giọng cô khàn đặc, khô khốc như có cát vương trong cổ họng.

“…Con phải giúp chuyện gì?”

Sắc mặt mẹ cô khẽ biến đổi.

Đôi mắt bà mở lớn, như thể không tin được những gì vừa nghe.

“Con… con nói gì vậy?”

“Mẹ, đừng nói những lời vớ vẩn nữa.” Giọng Hee-joo khô khốc như sa mạc cằn cỗi.

Đứng đó, trong bộ đồ tang, cô chợt nhận ra mình chẳng còn gì để sợ hãi nữa.

Suốt bao năm qua, cô sống trong im lặng, như một lưỡi kiếm bị trói buộc trong vỏ.

Nhẫn nhịn, chịu đựng, ngày qua ngày không hề rút kiếm ra.

Im lặng như một cách thỏa hiệp, mong được mẹ yêu thương.

Nhưng giờ đây, cô đã hiểu.

Tim cô đập mạnh trong lồng ng.ực, như đang giục giã cô tiến về phía trước.

Hãy rút kiếm ra.

Hãy giành lại tiếng nói.

Hãy trưởng thành, Hong Hee-joo!

Dù có đau đớn, dù có lấm bùn… cũng không sao. Nhất định phải làm.

“Đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng con để giúp công việc của Chủ tịch Hong.”

Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng run lên, nhưng từng chữ đều sắc như lưỡi dao.

“Con… từ khi nào mà—” Mẹ cô lắp bắp.

“Đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng con vào bất cứ việc gì nữa.”

“…”

“Mẹ là tú bà của con sao?”

Mặt mẹ cô đỏ bừng vì giận, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Con, con…! Sao dám nói với mẹ như thế—!”

“Tại sao lại không?”

Hee-joo đột ngột nhào qua, nắm lấy vai mẹ, siết chặt.

Cô nhìn thẳng vào mắt bà, phá vỡ bùa chú mà Kim Yeon-hee đã ám lên cô suốt bao năm qua.

Bình Luận (0)
Comment