“Hãy sống thật tự do. Và thỉnh thoảng… hãy nhớ đến anh.”
Hong Hee-joo đang cho quần áo vào máy giặt thì bỗng khựng lại. Bộ đồ trên tay rơi xuống sàn. Lời nói của anh lúc nào cũng khó đoán, đầy ẩn ý, nhưng lần này, cô không thể giả vờ như không nghe thấy.
Đôi chân cô cử động theo bản năng, chẳng kịp nghĩ về những vết thương cũ.
Không thể kết thúc như thế này được…
Cô vội vã cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe, nhưng đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Thấy tên người gọi, cô lập tức bắt máy.
— “Em đang ở đâu? Gần nhà tưởng niệm không?” Giọng chị gái cô vang lên, căng thẳng.
— “Không.” Hee-joo trả lời ngắn gọn rồi gõ nhẹ hai lần lên điện thoại.
Hong In-ah ngập ngừng.
— “…Em đã xem tin tức chưa?”
Cô nhớ lại—người đầu tiên tung ra bản tin độc quyền ấy chính là chị gái mình.
— “Chị đã cố tìm xem người phụ nữ đó là ai, nhưng không được. Đoạn ghi âm đã bị chỉnh sửa, phần cô ta nói chuyện bị cắt bỏ hoàn toàn.”
Giọng Hong In-ah đầy bực bội.
— “Không biết là để bảo vệ cô ta hay còn lý do nào khác.”
Chị nghiến răng, giận dữ.
— “Đáng lẽ chị nên ngăn cản cuộc hôn nhân này ngay từ đầu!”
Rồi vội vã dặn dò:
— “Đừng đến đây. Ở nhà đi. Phóng viên vây kín rồi, không còn lối nào cả. Mọi chuyện… có gì đó rất lạ.”
Cảm giác bất an len lỏi trong giọng nói của chị.
— “Sao chị cứ thấy không yên tâm thế này?”
Tiếng thở gấp gáp vọng qua điện thoại, như thể chị đang chạy vội.
— “Baek Sa-eon đang ở cùng ai? Tất cả phóng viên đều ở đây… vậy anh ta phát sóng trực tiếp với ai?”
Hee-joo khoác áo vào, bước ra phòng khách.
— “Chậc, thật là… Chẳng lẽ chị đã quá cả tin sao? Điên mất thôi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
Đầu dây bên kia, Hong In-ah bỗng đổi giọng, nghiêm túc hỏi:
— “Hee-joo, dạo này Baek Sa-eon có biểu hiện gì lạ không?”
Cô im lặng, rồi gõ lên điện thoại. Hong In-ah ngừng lại một chút, rồi thở dài.
— “Hee-joo à… bài báo tai tiếng đó… là do chồng em cung cấp.”
Cái gì?
— “Nghĩ kỹ lại thì… lạ thật. Baek Sa-eon đâu phải kiểu người tự hủy hoại chính mình?”
Hee-joo đứng sững. Cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng.
Vô thức, cô bật TV lên.
— “Buổi họp báo đã bắt đầu, nhưng phóng viên không được vào, họ bị chặn lại ở sảnh chiếu phim tài liệu. Vậy ai đang phát sóng trực tiếp?”
Giọng Hong In-ah lẫn trong tiếng ồn ào.
— “Ở nhà có gì bất thường không?”
Ngay lúc đó, ánh mắt Hee-joo dừng lại trên màn hình.
“Người được nhắc đến trong đoạn ghi âm không phải là tình nhân của tôi. Tôi chưa từng phản bội trách nhiệm và niềm tin trong hôn nhân. Những suy đoán vô căn cứ này khiến tôi cảm thấy khó chịu.”
Cô chết lặng.
Dạ dày quặn thắt.
“Vợ tôi chính là ‘406’ được nhắc đến trong đoạn băng.”
“…!”
Cái gì?!
Anh ấy vừa nói gì?
Bên kia điện thoại vang lên tiếng hét của Hong In-ah, nhưng Hee-joo không thể đáp lại.
406… là vợ anh?
Anh biết ư? Từ bao giờ?
Cô đứng bất động, tê cứng.
Mình phải gặp anh ấy. Ngay bây giờ.
Anh luôn biết sao? Biết hết mà vẫn nói chuyện với mình như vậy…?
Hee-joo cuống cuồng tìm chìa khóa xe.
“Tôi không phải con trai của ứng cử viên Baek Yi-ryong, cũng không phải cháu của Baek Jang-ho.”
“Tôi là con riêng của Baek Jang-ho, sinh ra khi ông ta đã bảy mươi tuổi.”
Bàn tay cô run rẩy, chìa khóa rơi xuống sàn.
“Dù thân thế của tôi có thể bị nghi ngờ, nhưng có một điều tôi có thể khẳng định chắc chắn—”
“Tôi là chồng của một người phụ nữ. Đó là danh phận duy nhất mà tôi tự giành lấy.”
Cô nghẹn thở. Trước mắt mờ đi.
“Cuối cùng, 406…”
Đôi mắt Hee-joo mở lớn.
Đây là tín hiệu. Một thông điệp chỉ dành cho cô.
“Tìm…”
Đúng khoảnh khắc đó, buổi phát sóng trực tiếp đột ngột cắt ngang.
Hai chân cô khuỵu xuống, run rẩy vì một dự cảm chẳng lành.
Mình phải tìm anh ấy.
Họ chưa bao giờ thực sự trò chuyện. Những điều quan trọng nhất vẫn chưa kịp nói.
Có phải anh cũng sợ hãi giống em không? Là vì… yêu sao?
Khi cuối cùng cũng nắm chặt được chìa khóa trong tay, ánh mắt Hee-joo vô thức hướng ra khung cửa sổ lớn—
Và rồi, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra.
Những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên, nuốt chửng bầu trời xanh.
Chuyện gì thế này…?
Đầu óc cô trống rỗng.
Baek Sa-eon… anh đang ở đâu?
Cùng lúc ấy, tiếng hét hoảng loạn của chị gái vang lên qua điện thoại:
— “Nổ rồi…! Nhà tưởng niệm vừa phát nổ…!”
…
«Đang điều tra vụ nổ tại Nhà Tưởng niệm Baek Jang-ho (Tin nóng).»
«Tai nạn hay kh.ủng b.ố? Nghi vấn nổ đường ống gas (Tin nóng).»
Tin tức dồn dập hiện lên trên màn hình khi Hee-joo lao xe đi. Ngón tay cô run rẩy, chẳng thể giữ vững vô-lăng. Đôi môi bị cắn đến rớm máu, khuôn mặt tái nhợt, như thể mọi cảm xúc đã bị rút cạn.
Cô liên tục gọi cho Baek Sa-eon. Không ai bắt máy.
Khi đến nơi, toàn bộ khu vực nhà tưởng niệm Baek Jang-ho đã rơi vào cảnh hỗn loạn.
Xe cứu thương, lính cứu hỏa, cảnh sát chật kín hiện trường. Các phóng viên bị chặn sau dải băng cảnh báo màu vàng, liên tục hét vào điện thoại.
Một bức tường đã sập hoàn toàn, nhà tưởng niệm chỉ còn lại một nửa. Những thanh thép cong queo trồi ra khỏi lớp bê tông vỡ vụn, trông như những chiếc xương tr.ần tr.ụi sau một tai nạn khủng khiếp. Bụi mù dày đặc, mảnh vỡ rơi lả tả, khiến ai cũng ho sặc sụa.
Mùi cháy khét nồng nặc xộc vào mũi, khiến Hee-joo choáng váng.
“Cô không thể vào! Lùi lại ngay!”
Một cảnh sát chặn cô lại.
“Tôi… tôi…” Cô lắp bắp, giậm chân đầy sốt ruột nhưng không thể thốt ra lời.
“Hiện trường vẫn có nguy cơ nổ hoặc sập thêm. Xin hãy tuân theo hướng dẫn!”
Cắn chặt môi, Hee-joo buộc phải lùi lại.
Anh ấy đang ở đâu…?!
Dù bị xô đẩy giữa đám đông, cô vẫn kiên trì đứng gần khu vực xe cấp cứu.
Làm ơn… làm ơn đừng xảy ra chuyện gì…
Bụi mù che khuất tầm nhìn, bao trùm lên cô cảm giác mơ hồ, bàng hoàng như một đứa trẻ lạc lối giữa thế giới đổ nát.
Giữa màn khói xám, một bóng dáng quen thuộc hiện ra.
Hee-joo vội vã chen qua đám đông, đuổi theo.
Shim Gyu-jin— mẹ chồng cô.
Bà đứng bất động, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía tòa nhà sụp đổ. Mái tóc và bờ vai phủ đầy bụi xi măng, khiến bà trông như một pho tượng xám xịt giữa hoang tàn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Shim Gyu-jin chậm rãi quay lại.
“Con…” Đôi mắt bà hoe đỏ. “Chuyện này… rốt cuộc là sao…?”
Nhìn vẻ mặt hoang mang, gần như bật khóc của mẹ chồng, Hee-joo chợt nghẹn lại.
Sự thật— rằng kẻ đứng sau tất cả chính là Baek Sa-eon thật, còn người đóng giả hắn lại là đứa con ngoài giá thú của Baek Jang-ho— khiến cô không biết phải đối diện thế nào.
“Thì ra… nó là chú út trong nhà.”
“…!”
Môi Shim Gyu-jin khẽ run, rồi bất giác nở một nụ cười kỳ lạ.
Hee-joo giật mình. Nhưng chưa kịp phản ứng, bà đã nắm chặt cổ tay cô, siết mạnh đến mức Hee-joo phải rên lên vì đau.
Bàn tay lạnh buốt kéo cô sát lại. Shim Gyu-jin gục đầu lên vai cô, giọng nói trầm thấp cất lên bên tai.
“Con à, điều quan trọng nhất trong một cuộc đàm phán là biết chờ đợi. Đó là điều mẹ đã học được, cũng là điều mẹ đã áp dụng suốt cả đời. Vì thế, mẹ chọn cách im lặng.”
Giọng bà sắc lạnh, tựa như lưỡi dao cứa vào da thịt.
“Cho đến khi có thể tổ chức cho con trai ta một tang lễ thật huy hoàng.”
“…!”
“Hãy chịu đựng đi. Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa thôi…”
Bờ vai bà run lên— như thể đang khóc.
Nhưng Hee-joo biết rõ.
Bà không khóc.
Bà đang cười.
Tiếng cười khe khẽ, lạnh buốt chạy dọc sống lưng Hee-joo.
“Bây giờ, tất cả mọi người đều biết rằng Baek Sa-eon đã chết, đúng không?”
“…!”
“Thế giới sẽ tin rằng con trai mẹ đã chết.”
Giọng bà trầm thấp, cứng rắn, tuyệt đối.
“Vậy nên, con hãy đưa cái điện thoại vô dụng ấy cho mẹ.”
Shim Gyu-jin thì thầm.
Cơ thể Hee-joo như bị đóng băng.
Cổ cô cứng đờ, từ từ xoay sang nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng.
Đôi mắt ấy hơi cong lên, tựa như đang cười.
“Nhanh lên, con.”
Bàn tay Shim Gyu-jin bất ngờ luồn vào túi áo khoác của Hee-joo.
Chỉ trong chớp mắt, bà đã lấy được chiếc điện thoại đàm phán.
Bà ấy…
Đôi môi Hee-joo run run, không thốt nên lời.
Shim Gyu-jin lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, ánh mắt khó đoán. Khuôn mặt bà là sự hòa trộn giữa băng giá và nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
“Thật là ngu xuẩn.”
Nhiều năm trước, bà từng gặp lại đứa con trai mà mình tin rằng đã chết.
Cuộc hội ngộ đó diễn ra trong tù, sau khi công ty của bà liên tục bị quấy nhiễu bởi những cuộc gọi lạ.
Nhưng niềm vui đoàn tụ chẳng kéo dài lâu.
Đứa con trai đó đang thụ án vì hàng loạt tội danh bạo lực nghiêm trọng, bao gồm cả mưu sát.
Khi thấy cậu ta gào khóc, “Mẹ! Mẹ—!”, bà chỉ nhíu mày, không nói một lời.
—