“Hong Hee-joo sắp làm gì?”
Baek Sa-eon nhìn chằm chằm vào dòng chữ, sắc mặt mỗi lúc một tối sầm lại. Cơn giận cuộn trào trong lồng ng.ực.
“Cô điên rồi sao?”
Anh bật dậy, dí mạnh đầu thuốc đang cháy dở xuống tờ giấy.
Có lẽ do nicotin khiến đầu óc rối loạn, anh hành động bốc đồng hơn bao giờ hết. Cả cơ thể nóng bừng, tâm trí hỗn loạn, đến chính anh cũng không thể hiểu nổi bản thân lúc này.
“Tôi sẽ giúp cô trốn đi.”
“…!”
Anh kéo rèm lại, giọng hạ thấp.
“Không cần một cuộc hôn nhân chính trị nào cả. Tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây an toàn.”
“…!”
“Và đảm bảo Chủ tịch Hong sẽ không bao giờ biết được.”
Hong In-ah sững sờ, không dám chớp mắt.
“Nhưng từ giờ trở đi, cô phải im lặng. Không tiết lộ bí mật, không hé nửa lời. Hiểu chứ?”
“…”
Sau một hồi im lặng, cô ta khẽ gật đầu.
“Ngay từ đầu, đáng lẽ cô nên đàm phán thay vì đe dọa.”
Anh chậc lưỡi, giọng điệu đầy khó chịu.
“May cho cô là tôi không giống lão già đó. Tôi là người biết lý lẽ.”
“…”
“Giờ thì, chốt giao kèo đi.”
Anh cầm một tờ giấy trắng lên.
“Để đảm bảo cô không nuốt lời, cũng như không bao giờ tiết lộ bí mật của tôi—”
Lần đầu tiên trong đời, một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu anh.
Anh chợt nhận ra… mình không thể từ bỏ cái tên và thân phận Baek Sa-eon.
“Coi như là phí bịt miệng, giao em gái cô cho tôi.”
“…!”
Nếu vứt bỏ danh tính này, anh sẽ không còn là hàng xóm, là gia sư, hay là anh rể tương lai của Hong Hee-joo nữa. Anh sẽ chỉ là một kẻ xa lạ.
Chỉ nghĩ đến việc cô có thể phát hiện ra bí mật của mình, thậm chí bị cuốn vào vũng lầy này, cũng đủ khiến anh lạnh sống lưng.
Đó là điều duy nhất không thể để xảy ra.
Không, anh không thể từ bỏ cái tên này. Anh phải sở hữu nó—hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc ấy, một khao khát mãnh liệt bùng lên.
“Giao cô ấy cho tôi.”
Mục tiêu ban đầu đã chệch hướng, nhưng lúc này, anh càng kiên định hơn bao giờ hết.
“Nếu không, ngày mai cô sẽ tiếp tục kết hôn với một kẻ không rõ lai lịch.”
…
Đã ba năm trôi qua kể từ ngày anh đưa Hong Hee-joo về nhà.
Một ngày nọ, anh nhận được một cuộc gọi đe dọa.
Anh không hề nghi ngờ Hong In-ah. Dù gì thì cô ta cũng đã bán đứng em gái mình rồi bỏ trốn. Một người như vậy làm gì có gan quay lại giành giật thứ gì nữa?
Nhưng trước khi biến mất, Hong In-ah đã để lại một tin nhắn cho Kim Yeon-hee.
Anh không cần đọc cũng biết nội dung trong đó.
Chắc chắn cô ta đã xúi giục bà ta lợi dụng cơ hội này để gây sức ép với Chủ tịch Hong. Kim Yeon-hee sẽ không bỏ qua một lợi thế như vậy. Nếu con gái ruột của bà ta kết hôn thay vì con riêng của chồng, bà ta sẽ thu về món hời lớn hơn nhiều.
Tội nghiệp Hong Hee-joo.
Cô chỉ là một quân cờ, bị người khác tùy ý thao túng.
…
“Chị à, lâu rồi không gặp.”
“Mà này, điện thoại của tôi dùng ổn không?”
“Từ giờ trở đi, chị sẽ luôn là giọng nói của tôi.”
“Làm người đưa tin cho tôi nhé.”
Cuộc đời luôn ném ra những lựa chọn vào những thời điểm không ai ngờ tới.
Anh phải tiếp tục sống thế nào đây?
… Và tại sao gã đó vẫn còn sống?
Tên ‘Baek Sa-eon’ này.
Thân phận này.
Tất cả đã thuộc về anh.
Nhưng nếu bây giờ bị tước đoạt thì sao?
Còn Hong Hee-joo thì thế nào?
Vợ anh, Hong Hee-joo…
Ngay cả một kẻ vô cảm như anh cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Khi nhận ra cuộc gọi đe dọa kia đến từ chính Baek Sa-eon thật sự, thế giới mà anh dày công xây dựng bỗng chốc lung lay dữ dội.
Một cuộc đời dựng nên bằng những lời nói dối.
Giờ đây, khi sự thật bị phơi bày, anh mới hiểu được sự mong manh của nó.
“…”
Nếu chủ nhân thực sự quay lại, anh sẽ bị gạt bỏ không thương tiếc.
Cúi đầu, Baek Sa-eon hít sâu, cố trấn tĩnh.
Lần này, anh không ngoái đầu nhìn lại.
Anh đi thẳng xuống tầng hầm của Nhà Xanh, quẹt thẻ vào bên trong.
Cửa mở ra, ánh sáng xanh lạnh lẽo từ những màn hình giám sát và hàng trăm máy tính hắt lên khuôn mặt anh, trong khi bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn.
“Đội trưởng, sao chỉ có anh? Park Do-jae đâu rồi?” Một thành viên trong đội lên tiếng hỏi, giọng căng thẳng.
“Từ giờ kế hoạch không còn bao gồm Park Do-jae nữa.”
“Hả?”
“Tập hợp mọi người lại.”
Cuối cùng, anh đứng trước đội tác chiến đặc biệt của Nhà Xanh, bắt đầu vạch ra kế hoạch.
“Tại buổi công chiếu bộ phim tài liệu đặc biệt về Baek Jang-ho—”
Anh bắt đầu sắp xếp mọi thứ, chỉ vì một mục tiêu duy nhất: Bảo vệ Hong Hee-joo.
Đưa cô ra khỏi cái lồng giam này.
Có hai người trên thế gian này cần phải biến mất—Baek Sa-eon.
Cái tên ‘Baek Sa-eon’ sẽ không thể trói buộc cô nữa.
Nếu không thể hoàn toàn sở hữu danh tính này, vậy thì anh sẽ hủy diệt nó.
Chẳng còn cách nào khác.
Dù sao thì… máu của ông ấy vẫn đang chảy trong người anh.
Anh thì thầm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười cay đắng.
Nhưng nghĩ lại… có một người để lợi dụng cũng không tệ nhỉ?
Có đúng không, Hee-joo?
***
Ánh đèn flash liên tục lóe sáng trong buổi họp báo. Tiếng lách tách chói tai kéo anh trở về từ những ký ức xưa cũ.
— “Khi danh tiếng của mày sụp đổ, cái tên đó sẽ trở về với tao.”
“…”
— “Một khi sự thật về kẻ mạo danh bị phơi bày, tao đương nhiên sẽ thay thế vị trí của mày. Vậy nên, hãy ngoan ngoãn chấp nhận sự nhục nhã này đi.”
Một tràng cười lạnh lẽo vang vọng bên tai.
— “Tao đã sống như một thằng ngu suốt một thời gian dài— gỡ lưỡi câu, bắt côn trùng, lau chùi từng chiếc móc câu mỗi ngày. Ngay cả khi bị khách đá vào người, tao cũng chỉ biết cười.”
“…”
— “Mày có biết không? Vào cái ngày tao chết, chính lão ngư dân đó đã vớt xác tao lên.”
“…!”
Hình bóng người đàn ông cao lớn, lặng lẽ như bóng tối trên mặt biển, bỗng chốc hiện lên trong ký ức.
— “Người ta đã hút hết nước khỏi phổi tao, nhưng nghe nói não thiếu oxy quá lâu, nên tao biến thành thằng ngốc, chẳng nhớ nổi điều gì.”
Hắn bật cười giễu cợt.
— “Nhưng rồi một ngày, tao nhìn thấy Baek Jang-ho trên TV. Từ khoảnh khắc đó, đầu tao như muốn nổ tung. Mỗi lần ông ta xuất hiện, tao đều đập vỡ màn hình, nhưng chưa từng hối hận về những năm tháng ấy.”
“…”
— “Nếu không trốn tránh, có lẽ tao đã lấy lại trí nhớ từ lâu rồi. Nhưng bây giờ, khi mọi chuyện sáng tỏ, cả nước sẽ biết mày là ai… Đồ khốn Baek Sa-eon!”
Những câu hỏi của phóng viên liên tục dồn dập, nhưng anh chẳng bận tâm. Sự mất kiên nhẫn của họ dần biến thành những tiếng gào thét, còn anh thì chỉ tập trung vào giọng nói bất ổn vang lên trong tai nghe.
— “Một kẻ thì sống như thằng ngốc, còn một kẻ lại được công chúng tôn sùng. Đáng lẽ người ngồi câu cá phải là mày, không phải tao! Chính mày đã cướp đi tất cả của tao!”
“…”
— “Mày dùng tên tao để đi học, trở thành phát thanh viên, bước vào Nhà Xanh, thậm chí còn kết hôn, đồ khốn!”
Nhắc đến chuyện kết hôn, vẻ mặt vô cảm của anh thoáng dao động.
— “Lão già Baek Jang-ho đáng lẽ phải chết dưới tay tao! Tao không thể nuốt trôi cơn giận này!”
Anh tắt micro, trầm giọng hỏi: “Cậu liên lạc với mẹ từ bao giờ?”
Mẹ của Baek Sa-eon điều hành một công ty tư vấn xử lý khủng hoảng, chuyên ký hợp đồng với chính phủ để tư vấn và hỗ trợ tài chính cho gia đình các nạn nhân trong những vụ phạm tội.
Park Do-jae là một trong những người hưởng lợi từ quỹ đó.
Anh biết rõ điều này, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ— vì anh luôn cần một con mồi để nhử cá.
Bỗng nhiên, đầu dây bên kia vang lên một tràng cười chế nhạo.
— “Mày đúng là thằng ngu. Suốt bao nhiêu năm, mày chẳng bao giờ nhận ra điều gì thực sự quan trọng.”
Lời nói bất ngờ khiến anh sững lại.
— “Cái điện thoại đó… sắp phát nổ đấy.”
“…!”
— “Cái điện thoại tao đưa cho Hong Hee-joo— nó sẽ phát nổ. Tíc tắc, tíc tắc…”
Gã bắt cóc bắt chước âm thanh đồng hồ đếm ngược.
— “Hãy dùng chính giọng nói của mày để ngăn nó lại! Thú nhận mọi tội lỗi ngay tại đây, từ bỏ tất cả.”
— “Hãy nói rằng mày không phải cháu trai của Baek Jang-ho. Rằng mày chỉ là con trai của một ngư dân nghèo khổ. Hãy để cả thế giới chứng kiến sự vô dụng của mày!”
Một tiếng gầm đầy phẫn nộ vang lên.
— “Trả lại cái tên cho tao, đồ khốn!”
Hàm răng nghiến chặt, quai hàm thoáng căng. Anh chậm rãi bật lại micro, rồi nhìn thẳng vào ống kính truyền hình trực tiếp, cất giọng trầm ổn.
“Trước tiên, tôi xin lỗi vì sự gián đoạn trong buổi họp báo này.”
Cùng lúc đó, tín hiệu trong tai nghe bỗng lóe lên ánh đỏ. Một giọng báo cáo vang lên:
“Đã xác định được vị trí…! Kẻ đứng sau là một kỹ thuật viên âm thanh ở Nhà hát Quốc gia…”
Anh vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, tiếp tục bài phát biểu của mình. Ánh mắt quét qua đám đông trước mặt— họ không phải phóng viên thật. Đó là những nhân viên đã được anh bố trí từ trước.
Còn các phóng viên thực sự? Ban nãy, họ lao vào như bầy sói đói, nhưng giờ lại rút lui trong im lặng dưới sự hộ tống của các nhân viên trong đội đặc biệt.
“Những tin đồn về ngoại tình hoàn toàn sai sự thật. Tôi rất tiếc khi truyền thông lan truyền thông tin vô căn cứ như vậy.”
Các nhân viên cũng dần rời đi, để lại anh đứng một mình giữa không gian trống trải. Dường như lúc này, anh không còn nói với công chúng nữa, mà đang thổ lộ với một người nào đó— một người có lẽ đang dõi theo anh từ nơi xa.
“Người được nhắc đến trong đoạn ghi âm không phải là tình nhân của tôi. Tôi chưa từng phản bội trách nhiệm và niềm tin trong hôn nhân. Chỉ riêng những suy đoán vô căn cứ này cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó chịu.”
Có lẽ, anh đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng.
“Vợ tôi chính là ‘406’ được nhắc đến trong đoạn ghi âm.”
Lật ngược scandal, vứt bỏ cái tên. Bước cuối cùng sẽ là—
“Nhưng xin hiểu rằng, mục đích của buổi họp báo này không phải để giải thích tin đồn ngoại tình.”
Mà để cho cô thấy con người thật của anh.
“Hôm nay, tôi đến đây để vạch trần sự thối nát của Baek Jang-ho và gia đình ông ta.”
Anh từng muốn trở thành “Baek Sa-eon” vì cô. Nhưng cũng chính vì anh không phải “Baek Sa-eon” thực sự, nên anh mãi mãi không thể đến gần cô.
Biết rõ cha ruột là kẻ giết người, biết rõ vụ tai nạn giao thông kia không phải ngẫu nhiên— anh không đủ tư cách để nói về tình yêu.
Anh vĩnh viễn không thể có được Hong Hee-joo.
Điều duy nhất anh có thể trao cho cô… chỉ là một chút lương tâm sót lại.
Chính anh cũng thấy bản thân mình đáng sợ. Đã có lúc anh định chôn vùi con người này mãi mãi.
Thế nhưng—
Nếu em biết tất cả những bí mật bẩn thỉu của anh, em sẽ có biểu cảm như thế nào?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, cổ họng anh đã nghẹn lại.
“Tôi không phải con trai của ứng cử viên Baek Yi-ryong, cũng không phải cháu trai của Baek Jang-ho.”
Có lẽ, không phải nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của cô chính là sự cứu rỗi duy nhất của anh.
“Tôi là con riêng của Baek Jang-ho, sinh ra khi ông ta đã bảy mươi tuổi.” Lời tuyên bố cuối cùng.