Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 59

Baek Sa-eon hiếm khi theo cha mẹ đến các buổi tiệc xã giao, nhưng lần này, anh đứng từ xa, lặng lẽ quan sát Hong Hee-joo.

Chuyện gì thế này… Rốt cuộc đây là tình huống gì?

Cô bé này có biết phép tắc bàn ăn không vậy?

Anh khẽ cau mày.

Cô bé cứ quanh quẩn trước mặt anh, chăm chăm ăn hết thức ăn trên đĩa—một thói quen chỉ mới hình thành gần đây.

Không chỉ vậy, cô còn cố tình tạo ra tiếng động khi nhai, như thể muốn mọi người thấy mình ăn ngon miệng đến mức nào. Đến cả việc nuốt cũng khoa trương quá mức.

“Ha…”

Buồn cười hơn nữa, cô bé còn há miệng thật to, như thể muốn chứng minh với anh rằng mình đã nuốt sạch.

Rồi, cô đẩy một đĩa thức ăn về phía anh.

“Đây là cho tôi ăn à?”

Cô nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu.

Đây là muốn anh thử thức ăn hay còn có ý gì khác?

Ánh mắt cô bé trong veo, chân thành đến mức khiến anh không khỏi bối rối.

Cô bé có biết mình đang làm gì không? Hay đơn giản, đây chỉ là sự vô tư của một đứa trẻ?

Bất giác, Baek Sa-eon bật cười khẽ.

Cái cô bé này… là thế nào chứ?

Anh chau mày theo phản xạ, nhưng chưa kịp phản ứng thì Hong Hee-joo đã nhanh nhẹn cắn thêm vài miếng từ đĩa thức ăn.

Thấy bụng cô bé bắt đầu căng lên, anh đắn đo không biết có nên ngăn lại không. Cuối cùng, anh miễn cưỡng cắn một miếng.

Cô bé nhìn anh ăn, cười rạng rỡ rồi nhanh chóng chạy về phía chị gái.

Baek Sa-eon bỗng thấy cổ họng hơi ngứa, liền chỉnh lại cà vạt.

Bánh quy này… cũng ngon đấy chứ.

Dù cái tên “Baek Sa-eon” bị cấm ăn vặt, nhưng thứ này lại hợp khẩu vị của ‘anh’. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh cảm thấy có chút hài lòng khi cắn vào miếng bánh giòn rụm.

***

Khi nhập ngũ, Baek Sa-eon được điều động đến Cộng hòa Argan.

Ở nơi đó, giữa vòng xoáy của những câu hỏi không hồi kết—Ai thắng? Ai thua? Ai còn sống? Ai đã chết?—những vấn đề cá nhân của anh dần trở nên vô nghĩa.

Anh nhận ra rằng nói về cuộc đời người khác, về những thảm kịch xa lạ, lại là cách dễ nhất để che giấu bản thân.

Suy cho cùng, cuộc đời anh vốn đã được xây dựng trên danh tính của kẻ khác.

Nếu đã như vậy, anh sẽ dùng lời nói của người khác để hoàn toàn xóa nhòa chính mình.

Có lẽ, ngay từ giây phút đó, anh đã chọn trở thành con người như thế.

Lúc ấy, Cộng hòa Argan chìm trong hỗn loạn—xung đột tôn giáo, nội chiến, sự can thiệp của các thế lực nước ngoài.

Bỏ ngoài tai sự phản đối của Baek Jang-ho, anh dứt khoát ra chiến trường.

Hoàn thành nghĩa vụ quân sự xong, anh lập tức đến một vùng chiến sự khác.

“Mẹ kiếp, cậu đến đây làm gì?” Một đồng nghiệp phóng viên chiến trường cau mày hỏi.

“Vì chỉ ở đây tôi mới cảm thấy mình đang sống.”

“Gì cơ?”

“Chỉ có ở nơi này, tôi mới cảm nhận được sự tồn tại của mình.”

“Ý cậu là giữa cái địa ngục này?”

“Chính vì nó là địa ngục.”

Anh lặng lẽ dõi theo vùng đất khô cằn trước mắt, ánh nhìn trống rỗng như chính miền đất ấy.

Tình cờ, anh quay được một đoạn phim ghi lại cảnh ngược đãi tù binh. Và thế là, rắc rối bắt đầu.

“Baek Sa-eon! Baek Sa-eon…! Này, tỉnh lại đi!”

“Khụ…!”

“Cậu chưa chết đấy chứ? Nếu có muốn chết thì cũng phải trốn thoát trước đã!”

“Khốn kiếp… đừng có lay nữa…”

“Chính lúc này! Chạy mau! Đi!”

Một bên mặt anh đau nhức như bị nghiền nát—hoàn toàn tê dại. Đôi mắt sưng vù bỏng rát như thể vừa bị ong đốt.

Dưới sự yểm trợ của quân đội Mỹ, Baek Sa-eon xoay xở thoát thân. Nhưng vừa chạy được một đoạn, anh đã khuỵu xuống.

Tựa lưng vào một tảng đá, anh ho ra máu.

Trên vùng đất sa mạc mênh mông, mặt trời đang lặn.

Bỗng nhiên, khuôn mặt Hong Hee-joo hiện lên trong tâm trí anh.

“…!”

Cái quái gì thế này?

Anh nhíu mày, gương mặt sạm đi vì vết thương thoáng lộ vẻ bực bội.

Bất giác, anh bật cười yếu ớt.

Tại sao lại là cô bé đó?

Tại sao, vào giây phút cận kề cái chết, người đầu tiên anh nghĩ đến lại là con nhóc vụng về ấy?

Bây giờ cô bé đã bao nhiêu tuổi rồi? Chắc cũng hai mươi nhỉ.

Càng nghĩ, anh càng cảm thấy vô lý.

Thế nhưng, ánh mắt anh vẫn chẳng thể rời khỏi bầu trời hoàng hôn.

Từ hôm đó, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, hình bóng cô bé lại lặng lẽ hiện lên trong tâm trí anh.

Album ảnh của anh dần dần chất đầy những bức hình hoàng hôn.

Bởi vì, tất cả chúng… đều là cô.

***

Nhiều năm sau, cuối cùng anh cũng đặt chân trở lại Hàn Quốc.

Trong suốt quãng thời gian đó, anh đã lang bạt qua những vùng chiến sự: Argan, Baghdad, Mosul, Samawah, Tikrit, Fallujah, Erbil… Những năm tháng ấy trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Vừa về đến nhà, Baek Sa-eon lập tức bước ra ban công, tay bấu chặt vào lan can. Một hơi thở dài nặng nề tràn ra từ lồng ng.ực.

Đúng như anh dự đoán, trở lại nơi này chẳng khác nào có một sợi thòng lọng vô hình siết quanh cổ.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt anh bỗng khựng lại.

Dưới tán hoa anh đào nở rộ, một cô gái đứng lặng lẽ.

Mái tóc dài buông xuống lưng, chiếc váy trắng ôm lấy dáng người mảnh mai. Khuôn mặt cô giờ đã trưởng thành—vẫn mang đường nét thanh tú, nhưng sắc sảo đến đáng kinh ngạc. Những đường cong mềm mại khiến cô không còn là cô bé ngày nào nữa.

Baek Sa-eon khẽ cau mày.

Người con gái trước mặt chính là Hong Hee-joo.

Anh chợt cảm thấy choáng váng. Cô thay đổi quá nhiều.

Chiếc cổ thon, cánh tay dài, đôi chân nuột nà… từng đường nét trên người cô đều toát lên vẻ nữ tính trưởng thành.

Cô nhìn quanh một lúc, rồi bất ngờ cắm ống hút vào hộp soju, nhấp một ngụm.

Anh nheo mắt quan sát.

“Con bé này toàn học mấy thói hư.”

Đôi má cô hõm xuống theo động tác hút. Ngay sau đó, cô nhăn mặt, lè lưỡi vì vị đắng.

Baek Sa-eon khẽ nheo mắt, khóe miệng như muốn cong lên. Một vị ngọt kỳ lạ len lỏi nơi đầu lưỡi. Nếu lúc này trong túi có kẹo, có lẽ anh đã bóc một viên và ngậm vào miệng.

Anh liế.m môi, cảm giác ẩm ướt còn vương lại nơi khóe miệng.

Có người đang nếm vị đắng, vậy mà bản thân lại thèm chút ngọt ngào.

Giây phút này, anh thực sự cảm thấy mình đã trở về nhà.

***

Baek Sa-eon nhanh chóng củng cố địa vị nhờ danh tiếng của mình. Cùng lúc đó, Baek Jang-ho qua đời vì tuổi già. Lão sống hơn trăm tuổi, cố chấp đến tận giây phút cuối cùng.

“Gọi… Gyu-jin đến đây…”

Trên giường bệnh, Baek Jang-ho yếu ớt gọi tên con dâu.

Anh biết rõ ông ta muốn gì.

Nực cười thật. Đến tận lúc hấp hối, lão mới muốn chuộc tội sao?

Baek Sa-eon cười nhạt, cúi xuống ghé sát tai ông ta, thì thầm:

“Cha à.”

“…!”

Lần đầu tiên anh gọi ông ta như thế.

“Đừng mong được tha thứ. Hãy ra đi trong im lặng.”

Đôi mắt già nua đang sắp nhắm nghiền bỗng run rẩy.

“Chẳng phải chính cha đã dạy con hậu quả của việc nói sai điều gì sao?”

“…!”

“Hãy mang theo gánh nặng này xuống mồ.”

Anh nhẹ nhàng khép mắt ông ta lại.

“Khi cha đi rồi, mọi thứ sẽ thay đổi.”

“Cái… gì…”

“Trước tiên, con sẽ lật tung mọi thứ dưới đáy khu đánh cá.”

“…!”

“Có hối hận vì không trám xi măng chỗ đó sớm hơn không?”

Hàm Baek Jang-ho cứng lại. Ngay sau đó, ông ta trút hơi thở cuối cùng.

Sau cái chết của lão, Baek Sa-eon tiếp quản công việc và âm thầm thu thập thông tin về gia tộc—Baek Jang-ho, Baek Yi-ryong, Shim Gyu-jin…

Anh chưa bao giờ có ý định sống với cái tên ‘Baek Sa-eon’ mãi mãi.

Những năm tháng lang bạt đã giúp anh nhận ra: không cần sợ hãi nơi này nữa. Giờ đây, anh biết cách rời đi theo ý mình.

Càng nắm giữ nhiều điểm yếu của kẻ khác, anh càng dễ dàng kiểm soát họ.

Nhưng để không bị nghiền nát, anh cần quyền lực—thứ quyền lực đủ để lấn át cả Baek Yi-ryong, người đang được đào tạo để trở thành ứng cử viên tổng thống.

Vậy nên khi chính phủ đưa ra lời mời, anh chấp nhận không chút do dự.

Mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch… cho đến khi Hong In-ah xuất hiện cùng những lời đe dọa nực cười.

Anh lẽ ra đã có thể vứt bỏ cái tên đầy nguyền rủa này.

[Ngày mai là đám cưới rồi. Tôi không thể làm được. Hủy đi.]

Ngày mai là đám cưới, vậy mà cô ta lại nói cái gì?

[Tôi không thể cưới một người có thân phận không rõ ràng.]

Baek Sa-eon cau mày khi đọc dòng chữ trên giấy.

“Tôi cũng đâu có kết hôn với cô vì tình yêu.”

[Tôi sẽ giúp anh hủy bỏ chuyện này nếu anh đồng ý.]

“Và tại sao tôi phải làm thế?” Anh đáp lạnh lùng, ngón tay xoay chiếc bật lửa.

[Không chỉ Baek Yi-ryong muốn lợi dụng truyền thông để vươn lên đâu.]

Đây không phải một lời đề nghị—mà là một lời uy hiếp.

“Đe dọa tôi sao?”

“…”

“Muốn tiết lộ bí mật của tôi à? Được thôi.”

Anh châm một điếu thuốc, hờ hững nhìn cô qua làn khói dày đặc.

Hong In-ah ho sặc sụa, nhưng anh chẳng buồn để tâm.

Vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, anh buông lời:

“Cô vẫn chưa rút kinh nghiệm à?”

“…!”

“Có vẻ tai cô không còn đau nữa nhỉ.”

Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười đầy nguy hiểm.

Hong In-ah run rẩy tiếp tục viết.

Anh thản nhiên nhả từng làn khói.

[Baek Sa-eon thật sự ở đâu? Còn anh là ai?]

“À.” Gương mặt anh không hề dao động.

[Anh không sợ bí mật này bị lộ ra sao?]

“Hừm.”

[Anh sẽ mất tất cả đấy.]

“Đó chỉ là suy đoán.”

[Bằng chứng có thể được tạo ra.]

“Vậy cô đến đây định nhặt tóc của tôi rơi trên sàn à? Mang đi xét nghiệm ADN sao?” Anh cười nhạt. “Cô sẽ hối hận đấy.”

Anh chống cằm, ánh mắt thoáng vẻ chán chường.

[Nếu Hee-joo thuận lợi kết hôn với con trai thứ ba của Samhyun Electronics, tôi sẽ giúp—]

Tàn thuốc bất ngờ rơi xuống.

Anh thô bạo giật lấy mẩu giấy.

Bình Luận (0)
Comment