Khi một thứ vượt quá thời hạn của nó, sự mục rữa sẽ bắt đầu. Tên gọi cũng không phải ngoại lệ. Sống dưới danh tính của một đứa trẻ đã chết, Baek Sa-eon cảm thấy mình đang dần phân hủy theo từng ngày. Thế nhưng, anh vẫn ép bản thân phải học hỏi và thích nghi, làm mọi cách để Baek Jang-ho không phát hiện ra con người thật của mình.
Trong tâm trí anh chỉ tồn tại hai con đường: hoặc chìm xuống đáy sông mà chết, hoặc vùng vẫy trên mặt nước để sinh tồn. Để tránh bị nhấn chìm, anh luôn phải kiễng chân, ngẩng cao đầu. Chính vì thế, giữa dòng chảy ngột ngạt của cuộc sống, anh học cách mỉm cười, học cách phản ứng một cách hoàn hảo.
“Con sẽ kết hôn với con gái lớn của gia đình đó, nên bây giờ tốt nhất nên làm quen với con bé đi.”
“Vâng.”
Dù trong lòng đầy chán ghét, anh đã quá quen với việc kiểm soát cảm xúc. Như thể việc đóng vai một người cháu chưa đủ, giờ đây anh lại phải chuẩn bị cho một chuỗi ràng buộc không hồi kết.
Mỗi đêm, anh đều chứng kiến cha mẹ nuôi cãi vã không ngừng. Trong mắt anh, hôn nhân chẳng khác gì một món hàng trưng bày—một cuộc giao dịch, một cái lồng, một bản hợp đồng vô nghĩa không chứa đựng chút tình cảm nào.
Thế giới này chỉ toàn những thứ bẩn thỉu và nhàm chán.
Dần dần, khuôn mặt anh lộ ra vẻ mệt mỏi không hợp với tuổi tác, như lớp rêu bám trên phiến đá theo tháng năm.
Rồi một ngày, anh vô tình nghe thấy Baek Jang-ho nói chuyện điện thoại.
“Đóng cửa khu đánh cá đi.”
Anh khựng lại giữa cầu thang.
“Không còn chứng cứ gì cần phi tang ở đó nữa, mà những người sống ở đó cũng đã đi hết rồi. Thu hồi nó làm tài sản riêng đi. À mà này, đã tìm thấy Sang-hoon chưa?”
Sang-hoon—người quản lý lạnh lùng và thờ ơ của khu đánh cá.
“Haiz… Thôi kệ đi. Chắc hắn cũng mất mạng vì đuổi theo người phụ nữ hắn yêu rồi. Không cần truy lùng nữa.”
Một cơn bất an chợt lóe lên trong mắt anh.
Từ khi bước vào tuổi dậy thì, cảm xúc trong anh thường xuyên dâng trào như thủy triều. Nhưng lần này, tại sao lại khó chịu đến thế? Lồng ng.ực như bị đè nén đến mức không thể thở nổi.
Anh bật dậy, lao ra cửa sau, cứ thế bước đi vô định. Bản năng dẫn anh đến một nơi có hương vị quen thuộc—tối tăm và ẩm ướt.
Như thể tìm về nơi mình thực sự thuộc về, anh trốn trong bóng tối.
Rồi một ý nghĩ lóe lên.
Mình luôn biết… một ngày nào đó ‘mình’ sẽ quay lại.
Tim anh đập thình thịch, âm thanh ấy vang vọng trong tai.
Anh luôn mơ hồ cảm thấy rằng sẽ có ngày mình trở về quê hương—phải, quê hương. Nơi mà “anh” từng thực sự tồn tại.
Nhưng bây giờ, còn gì sót lại?
Nơi chốn, con người—tất cả đều đã biến mất, để lại trong anh một khoảng trống vô tận.
Cuối cùng, anh cũng nhận ra lớp vỏ bọc mình đang khoác lên người.
Giả dối.
Mọi thứ đều là dối trá.
Ba năm qua ập về như một trận tuyết lở. Anh muốn gào lên đến rách họng, nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là siết chặt nắm tay.
Tâm trí rối loạn, ánh mắt lạnh lẽo như mùa đông, anh không biết phải đối diện thế nào với những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Và rồi—
“…!”
Anh chạm mắt với một người đang lặng lẽ tiến đến.
Một đứa trẻ, chỉ cao đến hông anh.
Đôi mắt tròn xoe như mắt thỏ, hai gò má hồng hào tựa như vừa được tô bằng bút sáp màu. Mái tóc tơ mỏng nhẹ dựng lên vì tĩnh điện, hơi xoăn ở đuôi.
Là người… hay là búp bê?
Cảm giác căng thẳng trong anh dần tan biến khi nhận ra đó chỉ là một cô bé. Anh hít một hơi thật sâu.
Tựa lưng vào tường, anh thở dài nặng nề.
“Anh… có đau ở đâu không?”
“…”
Sự hiện diện nhỏ bé và mềm mại này quá khác biệt so với anh, khiến anh bỗng cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn và khốn khổ vô cùng.
Dù đã cố kìm nén, một cơn nóng bức vẫn dâng lên. Theo bản năng, anh vươn tay, che mắt đứa trẻ lại. Không ai được phép thấy điều này. Đây là một hành động tự vệ.
“Ư… hức…”
“…”
“Khốn kiếp… khốn kiếp thật…”
Anh nấc lên, rồi bật ra tiếng chửi rủa.
Rồi… một giọng hát nhỏ nhẹ cất lên, phá tan bầu không khí nặng nề.
“Chú sóc nhỏ không chịu ăn hạt dẻ…”
Anh im lặng, lắng nghe.
“Không thích hạt dẻ, chỉ thích nho…”
Giọng hát trong veo, như những viên ngọc trai lăn tròn qua kẽ tay.
“Nho xanh ơi, nho xanh ơi…”
Giai điệu ấy chạm vào một góc nào đó trong lòng anh, khiến anh bối rối.
“Chú sóc nhỏ không đi ị được—”
“…”
“Bụng réo, réo réo—”
“…”
“Lăn lăn—bùm, bùm, bùm—”
Thứ bóng tối đặc quánh nghẹn trong cổ họng anh bỗng chốc bùng cháy rồi tan biến.
Lạ thật.
Anh chợt nhận ra—đây chính là một dạng an ủi.
Một cảm giác anh chưa từng trải qua trước đây.
Theo phản xạ, anh rút tay lại và lùi một bước, ánh mắt lập tức chạm vào sự thuần khiết mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ có được.
Nó đẹp, nhưng lại mang đến cho anh nỗi sợ hãi như khi đối diện với một xác chết.
…
“Anh này không phải Baek Sa-eon.”
“…!”
“Ông ơi, mặt anh ấy khác lắm. Không giống với gương mặt con từng thấy trong vườn.”
Câu nói của cô bé—người được gọi là hôn thê tương lai của anh—như một nhát dao cắt ngang bầu không khí.
Baek Jang-ho bước đến, mỉm cười. Bàn tay gân guốc siết lấy gương mặt cô bé.
Anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, nhưng yết hầu khẽ động.
Ngày hôm sau, chiếc xe chở cô bé gặp tai nạn.
Một vụ lật xe nghiêm trọng. Em trai cô bé và bà vú thiệt mạng. Còn hai chị em—bị thương nặng.
…
Trong bữa sáng, Baek Jang-ho lật giở tờ báo, thản nhiên nói:
“Đây là lý do vì sao người ta phải cẩn trọng với lời nói của mình.”
Anh không kìm được mà hỏi: “Còn hai cô con gái thì sao?”
Ánh mắt Baek Jang-ho lạnh lẽo quét qua anh.
“Hôn thê của cháu bị thương ở tai. Có thể suốt đời không nghe được nữa.”
Baek Sa-eon chẳng bận tâm đến cô chị, nhưng với khả năng che giấu cảm xúc thuần thục, anh không hỏi thêm. Nếu người chị tổn thương nặng đến vậy, thì gần như không có khả năng cô em gái bình an vô sự. Các cơ trên cổ anh căng lên theo bản năng.
“Thật ra, đây lại là chuyện tốt. Chủ tịch Hong sẽ càng biết ơn chúng ta vì đã chấp nhận một đứa con gái khiếm khuyết.”
Câu nói được thốt ra với sự thản nhiên đến trơ trẽn.
“Xuất thân của con cũng chẳng sạch sẽ gì, nên cưới một người vợ khiếm khuyết cũng không có gì đáng ngại. Ngược lại, điều đó còn khiến gia đình họ mang tâm lý mắc nợ. Đây là một giao dịch có lợi cho chúng ta.”
…
Kể từ hôm đó, Baek Sa-eon liên tục tỉnh giấc giữa những cơn ác mộng.
Đáng chết, Baek Jang-ho.
Anh bật dậy, lưng đẫm mồ hôi lạnh. Dù chỉ là giấc mơ, nhưng mùi nước tanh tưởi vẫn vương vấn trong mũi.
Hít vào… thở ra…
Thế giới này được tạo nên từ nước. Xét cho cùng, cơ thể con người có đến 70% là nước. Thật đáng sợ.
Anh hít thở khó nhọc, tự hỏi làm sao mình có thể sống sót giữa biển cả đầy rẫy những dòng chảy đen tối này.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng, khiến anh thở gấp.
Đúng lúc ấy, một ánh đèn bừng sáng trong bóng tối.
“…!”
Từ căn phòng đối diện, ánh sáng nhỏ nhoi ấy rọi ra, như một ngọn hải đăng giữa đêm đen, soi đường cho cậu thiếu niên đang chật vật vùng vẫy giữa cơn ác mộng.
Anh nghe nói cô chị bị thương ở tai, còn cô em thì mất đi giọng nói.
Ngồi lặng trong bóng tối, anh dõi mắt về phía ánh sáng.
Giữa khoảng thời gian mà cả thế giới chìm vào giấc ngủ, cô bé ấy thắp đèn, chăm chỉ luyện tập từng động tác tay.
“…Hong Hee-joo.”
Anh vô thức lẩm bẩm cái tên ấy.
Ban đầu, anh chỉ dõi theo cô bé vì lo rằng nó sẽ buột miệng nói ra điều gì không nên nói.
Thậm chí, trong những buổi tiệc xã giao, anh từng nghĩ đến chuyện bẻ gãy tinh thần của nó.
Thế nhưng, lần đầu tiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại đến không tưởng ấy, anh lại cảm thấy mình không thể làm gì tổn thương cô bé.
Sau vụ tai nạn, mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Chẳng phải đứa trẻ này đã mất đi tiếng nói vì cú sốc quá lớn sao?
Anh bất giác nhíu mày.
Những đêm bị ác mộng hành hạ, hình bóng nhỏ bé ấy lặng lẽ luyện tập ngôn ngữ ký hiệu trong vòng sáng mờ nhạt. Kỳ lạ thay, nó giúp anh thiếp đi bình yên.
Những đêm như vậy cứ tiếp diễn cho đến khi anh nhập ngũ.
Có lẽ vì cô bé không thể nói, nên lúc nào cũng yên lặng, chẳng bao giờ than phiền.
Từ xa, qua khung cửa sổ kính, cô trông như một chú cá nhỏ bơi lượn trong bể.
Bên trong cô bé cũng có dòng nước đang lay động.
Dòng nước ấy không phát ra tiếng, chảy dọc theo những đầu ngón tay, nhỏ xuống từng giọt, khuấy động thứ gì đó sâu thẳm trong lòng anh.
Anh sợ nước, ghét nước. Nhưng dòng nước của cô lại khác.
Nó không hủy diệt, mà là ý chí, là sự sống mãnh liệt. Một tín hiệu chứng tỏ cô vẫn đang tồn tại.
Cuối cùng, sự im lặng của cô bé lại trở thành âm thanh hấp dẫn nhất đối với một kẻ đã sớm chai sạn với mọi thứ như anh.
“Ngủ sớm đi, như thế mới mau lớn.” Baek Sa-eon gối tay sau đầu, lẩm bẩm như thể thở dài.
Cô bé ấy khác anh. Nó vẫn sống, vẫn cố gắng từng ngày. Điều đó khiến anh ngạc nhiên.
Thời gian trôi qua, cô dần lớn lên. Anh cũng vậy.
Đến một ngày, ánh mắt họ chạm nhau ở cùng một độ cao. Nhưng anh không cảm thấy hụt hẫng.
Quan sát sự thay đổi từng ngày của Hong Hee-joo trở thành thú vui duy nhất của anh.
Chỉ cần nhận ra sự khác biệt giữa hôm qua và hôm nay, thế là đủ.
Tựa như một trò chơi tìm điểm khác biệt, anh cứ thế lặng lẽ theo dõi cô bé nhà bên.
Cuộc sống trống rỗng của anh cũng vì thế mà dễ thở hơn một chút.
Theo cách nào đó, như vậy cũng không tệ.
…
“Đừng ngủ gật.”
Anh bất ngờ đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Hong In-ah.
“Em gái cô còn chưa ngủ, thế mà cô lại gật gù à?”
Hong In-ah là vị hôn thê của anh, nhưng ngay từ đầu, anh đã không vừa mắt cô ta.
Baek Sa-eon cau mày, tiếp tục duyệt bài.
Anh đánh một dấu X đỏ, rồi thêm một dấu nữa, cho đến khi nhận ra căn phòng yên ắng bất thường.
Anh nghiêng đầu một chút—
“…”
Gì đây?
Anh nhướng mày nhìn khung cảnh trước mắt.
Hong In-ah gục đầu xuống bàn. Nhưng thay vì tựa trực tiếp lên mặt bàn lạnh lẽo, giữa khuôn mặt cô ta và mặt bàn là hai bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Hong Hee-joo nhìn anh, ánh mắt có phần bất lực.
Như thể đang mong anh giúp đỡ.
“…”
Anh chống cằm lười biếng nghĩ:
Đang cầu cứu mình sao?
Gọi cô ta dậy chẳng phải tốt hơn ư?
Đây thực sự là con người sao?
Những người anh quen biết chỉ có ông già Baek Jang-ho, anh em nhà Baek Yi-ryong, và bà mẹ hờ…
Lông mày anh khẽ giật giật.
Hong Hee-joo cẩn thận đặt tay vào giữa, không để mặt chị gái chạm vào bàn.
Quá tốt bụng, đến mức ngốc nghếch.
Anh bĩu môi, rồi khoanh một vòng tròn lên bài kiểm tra bằng bút đỏ.
Sau đó, anh giơ tay—
Póc!
Cái búng tay giáng thẳng vào sau đầu Hong In-ah.