Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 165

Thái tử phi muốn tổ chức một hội thi làm thơ, hoàn toàn không hề che giấu, chuyện này khiến những cung nhân nghe tin đều có một loại cảm giác khó tả.

 

Sau khi đi săn trở về, chính vụ chất đống khiến cho Thừa Nguyên đế ngay cả thời gian thở cũng không có, ông bận rộn xử lý triều chính, thái tử cũng không khá hơn là bao, bị kéo ra làm 'lính tráng' tạm thời.

 

Vốn dĩ Thừa Nguyên đế có ý rèn luyện thái tử, rất nhiều chuyện quốc gia đại sự đều trưng cầu ý kiến của thái tử trước, sau đó mới chỉ ra chỗ thiếu sót.

 

Ngụy Tô Thận cũng vì vậy mà có thêm mấy phần kính trọng Thừa Nguyên đế, là một hoàng đế, Thừa Nguyên đế không thể nghi ngờ là một hoàng đế hợp cách, trong tình huống cố ý giấu bớt tài năng, anh cũng học hỏi được không ít từ ông.

 

Sau khi xử lý xong một loạt những việc lớn, Thừa Nguyên đế uống một ngụm trà để dịu cổ họng, vừa đặt chén xuống liền lên tiếng: "Người hôm đó kéo con làm bia ngăn mũi tên đã xử lý xong chưa?"

 

"Cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng". Ngụy Tô Thận liếc nhìn biểu cảm của Thừa Nguyên đế một chút, đoán rằng có thể ông đã biết Doanh Ngư là nội gián của nước Việt Tú, nhưng vẫn chưa biết cô ta có liên quan đến Lệ phi: "Cả hai người được ban thưởng đều không đơn giản, thân phận người còn lại vẫn còn đợi xác nhận".

 

Ánh mắt của Thừa Nguyên đế trở nên u ám, trong lòng hai người đều ngầm hiểu, kết quả còn lại chỉ là chưa biết là An Vương hay là Lệ phi.

 

Về mặt tình cảm cá nhân, ông không hi vọng là Lệ phi, dù sao cô ấy cũng đang mang long thai, dù đứa trẻ chưa ra đời này trong mắt ông không thể sánh được với thái tử, thì cũng vẫn là cốt nhục của mình.

 

"Nhanh chóng xử lý hết đi". Thừa Nguyên đế cau mày, cho dù có tính toán gì, ông tuyệt đối cũng sẽ không dung thứ cho kẻ tiểu nhân âm mưu hãm hại thái tử nhảy nhót dưới mí mắt của mình.

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Nhi thần có chừng mực".

 

.

 

Lãnh cung.

 

Thông thường, chỉ có những phi tần phạm vào tội lớn mới bị nhốt vào đây, vậy mà hôm nay, nơi đây lại có sự hiện diện của một thái tử phi lộng lẫy xinh đẹp.

 

Người đi theo phía sau liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Doanh Ngư bước lên một bước: "Nơi này gió lớn, nếu như ngài muốn giải sầu, cảnh sắc ở ngự hoa viên bên kia tốt hơn".

 

Phương Sam liếc nhìn gương mặt đẹp như hoa như ngọc ấy, nhàn nhạt mở miệng: "Phải nhìn nhiều một chút, để tự nhắc nhở mình không được phạm sai lầm giống như vậy".

 

Hắn đổi giọng, đột nhiên thương cảm nói: "Nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy, người bị đưa vào đây chưa chắc đều là những kẻ có tội".

 

Hai cô gái đứng phía sau không dám nhiều lời, từ xưa đến nay trong cung vốn là như vậy, đấu thua, có thể giữ lại cái mạng ở lãnh cung thì đã coi như là may mắn rồi.

 

Phương Sam đứng một lúc ở dưới chân tường hoàng cung, nhìn thấy có người đi từ xa tới, khóe miệng hơi cong lên rồi trở lại biểu cảm bình thường.

 

Lúc tiên hoàng bệnh nặng, mẫu phi của An Vương không biết đã làm chuyện gì khiến cho mặt rồng giận dữ, bị biếm vào lãnh cung, vì đó là ý chỉ của tiên hoàng, dưới chữ 'hiếu' nặng trĩu, An Vương cũng không dám mang chuyện này đến trước mặt đương kim thánh thượng để cầu tình. Nhưng mỗi khi An Vương tiến cung, nhất định sẽ tới lãnh cung để vấn an một chuyến.

 

Trong nháy mắt nhìn thấy thái tử phi, trong mắt An Vương lóe lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng đè ép xuống.

 

Cách một khoảng khá xa, An Vương đã dừng bước, trong lãnh cung ít người, tuy bên cạnh thái tử phi có người đi theo, như gặp nhau cũng không tiện cho lắm.

 

Phương Sam nhìn An Vương không tiến không lùi, phong thái điềm đạm nho nhã rất khó khiến người ta liên hệ hắn ta với vụ ám sát trong buổi săn mùa thu đó.

 

Đúng là diễn xuất đỉnh cao.

 

Phương Sam cảm thán trong lòng.

 

An Vương: "Sao thái tử phi lại tới đây?"

 

Phương Sam cười cười: "Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy".

 

Sắc mặt của An Vương nhất thời có hơi khó coi, dù sao mẹ đẻ của hắn ta vẫn còn đang bị nhốt ở lãnh cung.

 

Đối với mẹ đẻ, An Vương vẫn có chút oán hận, đó là một người phụ nữ đặt tình yêu lên trên hết, không có được tình yêu từ chỗ tiên hoàng, bà ta liền gian díu với thị vệ, sau khi sự việc bị bại lộ còn kéo theo hắn chịu liên lụy.

 

Mỗi khi nghĩ đến đây, hắn luôn có cảm giác uất ức không có nơi thổ lộ.

 

An Vương bình phục tâm trạng, liếc nhìn về hướng đại diện xa xa, thầm nhủ không vội, một ngày nào đó vị trí kia sẽ thuộc về mình. Mà lúc này, trở ngại lớn nhất là... Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Phương Sam trong chốc lát, Trần Nghiêm từ xưa đến nay luôn đứng ở vị trí trung lập, gần như không nhúng tay vào chính sự, tuyệt đối không thể để cho hắn ta vì quan hệ thông gia mà trở thành người ủng hộ cho thái tử.

 

Phương Sam như thể không nhìn thấy gì cả, vẫn nở nụ cười tươi tắn: "Tiểu Nhất, dìu ta đến hoa viên một chút".

 

Doanh Ngư cẩn thận dìu Phương Sam rời đi, An Vương nhìn theo bóng lưng của bọn họ, đột nhiên ánh mắt dừng lại nhiều hơn trên người của Doanh Ngư.

 

Trong buổi săn thu hôm ấy, nếu như hắn không nhìn nhầm, trong lúc hoảng loạn, người phụ nữ này đã kéo thái tử một cái, nếu không né tránh đúng lúc, nói không chừng thái tử đã bỏ mạng tại đó rồi.

 

Vậy rốt cuộc Doanh Ngư là người của ai?

 

An Vương híp mắt lại, kẻ muốn lấy mạng thái tử không ai khác chính là Lệ phi, nhưng chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

 

Lúc hắn còn đang suy nghĩ, Phương Sam đã sắp đến ngự hoa viên, Doanh Ngư đứng bên cạnh không khỏi kinh hồn táng đảm, ánh mắt mới vừa rồi của An Vương lúc nhìn cô ta giống như là kim châm đâm tới, một khi An Vương tra ra được thân phận của cô ta, nhất định sẽ tiến hành áp chế.

 

Là gián điệp hai mang đã nguy hiểm, nhưng ít ra còn có thể để lại đường lui, nhưng nếu lá mặt lá trái với cả ba bên, muốn toàn thân rút lui thì chỉ có thần tiên mới làm được.

 

Nghĩ đến đây cánh tay đang đỡ thái tử phi của cô ta có hơi run rẩy.

 

Phương Sam tâm trạng rất tốt, ngắt xuống một đóa hoa: "Đẹp không?"

 

Doanh Ngư miễn cưỡng nở nụ cười: "Đương nhiên là đẹp".

 

Phương Sam ngửi hương hoa một chút, trong mắt tựa như chỉ có phong cảnh ở trước mắt, khiến cho Doanh Ngư mới vừa rồi còn nghi ngờ thái tử phi cố ý làm cho An Vương chú ý tới mình bỗng nhiên lại dấy lên vài phần do dự.

 

"Mấy hôm nữa sẽ tổ chức hội thi làm thơ ở đây". Áp chế những xao động trong lòng, Phương Sam hỏi: "Thiệp mời đã phát ra ngoài chưa?"

 

Doanh Ngư gật đầu: "Nghe nói các quý nữ nhận được thiệp mời đều đang vui sướng đến phát rồ rồi".

 

Phương Sam cười nói: "Là sợ chết khiếp mới đúng!"

 

Không chỉ Doanh Ngư, những người hầu khác cũng cúi đầu không dám lên tiếng.

 

Tin đồn thái tử phi có sức hút kỳ lạ với nữ tử đang được lan truyền rầm rộ khí thế trong và ngoài cung, cũng khó trách những quý nữ nhận được lời mời đều cảm thấy rầu rĩ.

 

Thật ra tâm trạng của các quý nữ còn ổn, quan trọng là phụ thân và huynh trưởng của các cô ấy.

 

"Trả thù, tuyệt đối là trả thù!" Một vị ngôn quan đi tới đi lui trong phủ đệ của mình, tức giận bất bình.

 

"Phụ thân, xin cẩn thận lời nói". Một thanh niên trẻ vội vàng khuyên can.

 

"Ta vừa mới dâng sớ tố cáo thái tử phi đức hạnh không đoan chính, cô ta liền chơi trò này!"

 

Thanh niên trẻ nói: "Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, em gái nhỏ từ bé đã rất biết giữ lễ nghi, tuyệt đối không thể nào nảy sinh ý nghĩ gì với thái tử phi đâu".

 

Tuy nói như vậy, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không dám chắc chắn, tin đồn lan truyền quá khoa trương, có một số việc thà tin là có còn hơn không.

 

Ngôn quan thở dài, bất đắc dĩ dặn dò: "Trở về nói chuyện với em gái của con nhiều một chút, bảo nó mở to hai con mắt ra, đừng để bị người ta mê hoặc".

 

Thanh niên trẻ tuổi: "Phụ thân an tâm".

 

Ngôn quan dừng lại một chút, xoa xoa hai tay rồi lắc đầu: "Không đúng, bảo nó bịt kín hai con mắt lại, ngàn vạn lần đừng đối diện với thái tử phi".

 

"..."

 

.

 

Trong cung.

 

Lúc Thừa Nguyên đế đến thỉnh an thái hậu, thái hậu cũng nhắc đến hội thi thơ.

 

"Trong cung đúng là nên chỉnh đốn lại rồi". Thái hậu không vui nói: "Ai gia đã tiếp xúc với Trần Liễu Liễu mấy lần, làm sao có thể khiến các cô gái ái mộ được chứ".

 

Thừa Nguyên đế: "Mẫu hậu nói phải".

 

Thái hậu nhấc mí mắt lên liếc ông một cái, khẽ ho rồi nhẹ giọng dặn dò: "Bảo các phi tử của con ít tiếp xúc với nó một chút".

 

Thừa Nguyên đế sửng sốt rồi gật đầu.

 

...

 

Tâm tư của mọi người, Phương Sam hoặc ít hoặc nhiều cũng đoán ra được phần nào, nhưng hắn chẳng để trong lòng, hắn đang suy tính chuyện khác.

 

Từ xưa đến nay, ngôi vị thái tử chưa bao giờ dễ ngồi, Ngụy Tô Thận đang được lòng hoàng đế, nhưng những tham vọng bên ngoài cũng không ít, theo lý mà nói phải thận trọng từng bước. Thế nhưng bây giờ thái tử có thể nói là như gió lên nước dâng, tất cả mũi nhọn đều đang hướng về phía thái tử phi.

 

Nửa đêm canh ba, Phương Sam không buồn ngủ chút nào, nhìn Ngụy Tô Thận đang giả vờ chăm chỉ đọc sách, mở miệng nói: "Công chúa nước Việt Tú sau khi trở về thì đang làm gì?"

 

Ngụy Tô Thận cũng không ngẩng đầu lên nói: "Phát minh sáng tạo".

 

Phương Sam: "Tạo người à?"

 

Ngụy Tô Thận thở dài: "Tạo ra côn trùng".

 

Phương Sam: "Cổ trùng?"

 

"Không rõ lắm". Ngụy Tô Thận đáp: "Mọi hành động đều rất bí mật".

 

Sứ thần của nước Việt Tú không phải là kẻ ngốc, chắc chắn biết trong cung sẽ phái người chú ý lời nói và hành động của bọn họ, bình thường đều hành sự rất khiêm tốn. Nhưng lần này là một ngoại lệ, hắn sai người lặng lẽ ra ngoài thành bắt mấy con côn trùng, tuy tiến hành vô cùng bí mật nhưng vẫn bị phát hiện dấu vết.

 

Phương Sam: "Vừa yên ổn được một chút lại muốn làm loạn gì nữa đây?"

 

Ngụy Tô Thận: "Bất kể là đang tạo ra loại cổ nào, hoặc là đang hướng về phía Thừa Nguyên đế, hoặc là đang hướng về phía cậu".

 

Phương Sam cười khẩy: "Còn anh thì sao?"

 

Ngụy Tô Thận: "Bệ hạ vẫn còn ở tuổi tráng niên, có thể phế thái tử để lập người mới, nhưng khó mà phế một thái tử đã cưới em gái của đại tướng quân".

 

Phương Sam bóp huyệt thái dương. Đây đúng là cái hại của kiểu bán 'kèm sản phẩm khuyến mãi'.

 

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Chịu ra tay là tốt rồi, loại chuyện như hạ độc phải nhờ người thân cận mới có thể thành công được".

 

Phương Sam nhíu mày: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, cứ nhìn chằm chằm xem sứ thần của nước Việt Tú tiếp xúc với người nào, chúng ta có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi".

 

Ngụy Tô Thận giơ cái chén trên bàn lên, lấy trà thay rượu.

 

Phương Sam hiểu ý, đụng nhẹ vào cái chén của anh, kể vào tai thì thầm vài câu rồi mới ngồi trở lại chỗ cũ: "Cụng ly".

 

.

 

Chuyện ngoài cung vốn luôn có cạm bẫy, nhất là sứ thần của nước Việt Tú giảo hoạt lại đa đoan, cho nên phần lớn thời gian, đều là những lão thuộc hạ do Trần Nghiêm phái ra đi nhìn chằm chằm.

 

Những lão binh sĩ này từng xông pha trên chiến trường, rất nhanh nhạy, biết cái gì là tung hỏa mù, biết khi nào thì nên cảnh giác.

 

Hai ngày này Trần Nghiêm cáo ốm không vào triều, vụ ám sát trong cuộc săn bắn mùa thu bề ngoài có vẻ đã kết thúc, nhưng thực tế, trận chiến trong bóng tối chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện cần xử lý có rất nhiều.

 

"Tướng quân".

 

Trần Nghiêm bị cắt ngang dòng suy nghĩ, khi nhìn thấy là một lão binh dưới trướng của mình, ánh mắt liền dịu lại không ít: "Có chuyện gì?"

 

Lão binh kể lại những chuyện mình đã thấy.

 

Sắc mặt của Trần Nghiêm trầm xuống: "Không thể mang thai?"

 

Lão binh gật đầu: "Bởi vì ở trên tán cây, khoảng cách hơi xa, nên chỉ có thể dựa vào việc đọc khẩu hình. Nhưng nhìn hình dáng miệng lúc công chúa nước Việt Tú phát âm chắc là nói bốn chữ này".

 

'Những người này thật đúng là không từ thủ đoạn". Trần Nghiêm lập tức đóan được bọn họ đang có ý gì, nếu không cần lấy mạng của thái tử phi, thì một thái tử phi không thể sinh con sớm muộn gì cũng sẽ có khoảng cách với thái tử.

 

"Tướng quân, ngài xem có cần..."

 

Trần Nghiêm xua tay: "Không cần để ý, cuối cùng bọn họ sẽ phát hiện ra mình đang làm chuyện vô ích thôi".

 

Trương thái y chính là một người đàn ông hàng thật giá thật, cho dù thái tử có kim cang lực sĩ hộ thân, cũng không có khả năng làm cho hắn ta thụ thai.

 

"Có tin vui!" Đang lúc hắn còn đang cười nhạo những toan tính của nước Việt Tú, có người từ ngoài cửa đột nhiên xông vào, thở hổn hển nói: "Tướng quân, có tin vui!"

 

Trần Nghiêm nhíu mày mắng: "Vội cái gì?"

 

Người nọ không để ý đến việc mình bị mắng, kích động nói: "Trong cung vừa truyền ra tin tức, thái tử phi có thai rồi!"

 

"..."

Bình Luận (0)
Comment