Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 166

Phản ứng *****ên của Trần Nghiêm là mình nghe nhầm rồi.

 

Em bé.

 

Em bé từ đâu tới, gió lớn thổi tới chắc?

 

Người mang đến tin 'tốt lành' tưởng tướng quân nhà mình là vui vẻ quá mà phát ngốc, phải biết rằng từ sau khi tiểu thư gả vào trong cung, lời đồn đãi không ít. Bây giờ thật sự đã có thai, vị trí thái tử phi nhất định sẽ ngồi rất vững.

 

Trần Nghiêm gần như lập tức chạy vào trong cung, sau khi vào cung, đụng phải bất kỳ người nào dù quen hay là không quen, đều mang vẻ mặt lấy lòng chúc mừng một câu.

 

Người bình thường thì có thể mặc kệ, gặp phải đồng liêu hoặc là những người tâm phúc được sủng ái bên cạnh hoàng đế thì không thể không dừng lại đối phó vài câu, cứ như vậy, lúc đến được Đông Cung, hắn lại hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

 

"A~"

 

Trần Nghiêm vừa mới đi tới cửa đại điện, đã nhìn thấy Phương Sam lười biếng nằm trên ghế dựa, còn bên kia Ngụy Tô Thận đang kiên nhẫn gỡ sạch xương cá, đút cho hắn ăn.

 

Phương Sam thỏa mãn nheo mắt lại, vừa định tiếp tục há miệng thì cung nữ phục vụ bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Thái tử phi, tướng quân đến rồi".

 

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Nghiêm đứng ở nơi ngược sáng, bởi vì góc chiếu của ánh sáng mặt trời nên không thể nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt của hắn vào lúc này.

 

"Ngươi lui xuống trước đi".

 

Đợi cung nữ lui đi rồi, Phương Sam nhiệt tình vẫy tay: "Huynh trưởng đại nhân, đã lâu không gặp".

 

Trần Nghiêm vốn đã tỉnh táo lại, nhưng thấy dáng vẻ như phu nhân của hắn, sợi dây trong đầu rốt cục cũng bị đứt.

 

"Nghe nói ngươi mang thai". Mặc dù đang tắm trong ánh mặt trời, nhưng toàn thân của Trần Nghiêm dường như đang tỏa ra khí đen xì.

 

Phương Sam gật đầu.

 

Trần Nghiêm lập tức đóng sập cửa điện lại, gằn từng chữ một nói: "Nói cho ta biết, ngươi làm sao có thể mang thai được?"

 

Phương Sam xoa xoa cái bụng hơi tròn vì ăn no: "Đứa trẻ này đúng là đến không đúng lúc".

 

Trần Nghiêm hít sâu một hơi, quay sang nhìn về phía thái tử.

 

Vẻ mặt Ngụy Tô Thận không chút thay đổi: "Năng lượng tình yêu có thể tạo ra kỳ tích".

 

"..."

 

Trần Nghiêm xin thề, giờ khắc này, ở trong đầu hắn đang có ý định đồng quy vu tận với hai người này.

 

Phương Sam ăn cá xong đứng lên, thái độ cũng dần dần trở nên nghiêm túc, tốt xấu gì cũng đã tiếp xúc một khoảng thời gian, Trần Nghiêm liền biết đây là tín hiệu hắn đã trở lại 'bình thường'.

 

Sau khi ăn uống no đủ, hệ thống trở nên đặc biệt dễ nói chuyện, chỉ vài ba câu đã tiết lộ thân phận gián điệp hai mang của Doanh Ngư.

 

Trần Nghiêm: "Ngươi muốn dụ rắn ra khỏi hang thì không có vấn đề gì, nhưng không cần phải tung tin giả là mang thai như vậy".

 

"An Vương quá cẩn thận rồi". Phương Sam nheo mắt tỏ vẻ không vui, vốn tưởng rằng người nọ sau khi chú ý đến Doanh Ngư sẽ lập tức nghĩ biện pháp tiếp cận, ai ngờ sự thật đã cho thấy, đối phương còn nhịn giỏi hơn hắn tưởng.

 

Nhưng có lẽ cũng chỉ nhịn được đến hết hôm nay, thái tử xưa nay không có con nối dõi nay đã sắp có con của mình, sợ rằng không còn ai có thể uy ***** được đến ngôi vị thái tử nữa.

 

Trần Nghiêm cười lạnh nói: "Vị trí Đông Cung hắn ngồi vững rồi, người nên lo lắng là ngươi".

 

Tin tức thái tử phi có thai một khi truyền ra, không biết có bao nhiêu người sẽ mất ngủ đêm nay.

 

Phương Sam cười xùy một tiếng: "Ta có thể đoán đại khái được một vài thủ đoạn, ví dụ như bỏ hồng hoa vào trong thuốc, hoặc là lợi dụng hương thơm gây sinh non".

 

Trần Nghiêm nghe hắn nói cũng không nhịn được cười, những thủ đoạn này căn bản không cần đề phòng, dù có dùng trên người hắn cũng không có tác dụng.

 

Nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt của hắn lại trầm xuống: "Nếu như bị phát hiện, đó là đại tội khi quân".

 

Phương Sam khẽ nói: "Sẽ không bị phát hiện đâu".

 

Trần Nghiêm: "Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối".

 

Phương Sam vuốt vuốt cái bụng, bắt chước ngữ điệu vừa rồi của Ngụy Tô Thận: "Năng lượng tình yêu có thể tạo ra kỳ tích".

 

Trần Nghiêm:... Vẫn là nên đồng quy vu tận đi!

 

Phương Sam cười cong cả mắt: "Ta giả nữ vào cung làm thái tử phi vốn đã là đại tội, nhiều thêm vài tội nữa thì cũng chỉ có thể đền bằng một cái mạng".

 

Từ trong lời hắn, Trần Nghiêm nghe ra được ý 'nợ nhiều cũng không đè chết người', nghĩ lại cũng thấy có lý, nếu đã như vậy, chẳng thà lợi dụng triệt để thân phận này.

 

Phương Sam: "An Vương và nước Việt Tú, không biết bên nào sẽ không kiềm chế nổi trước". Cười cười rồi lại nói: "Tốt nhất là thông đồng cùng ra tay, đỡ cho ta phải tách ra xử lý".

 

Đừng nói là mang thai giả, cho dù là mang thai thật, hệ thống cũng là kiểu tuyệt đối không ngồi yên được.

 

Thái tử phi có thai, người vui nhất không ai bằng những ngôn quan đã từng tố cáo hắn, bọn họ tưởng rằng cứ như vậy là có thể hủy bỏ hội thi thơ vốn định tổ chức.

 

Nhưng mà mãi cho đến một ngày trước hội thi thơ, bọn họ vẫn không nhận được tin hủy bỏ.

 

Đã có người từng đến cầu xin thái hậu, muốn lão nhân gia ngăn cản lần tụ hội hoang đường này, lúc đầu thái hậu còn cân nhắc một hồi, nhưng sau khi tin tức mang thai truyền ra, bà lập tức đổi giọng, chỉ cần thái tử phi vui là được.

 

Chỉ là một hội thi thơ, quy mô cũng không lớn, Phương Sam là người đến cuối cùng, được cung nữ đỡ một cách cẩn thận, ung dung hoa quý đến cực hạn.

 

Trong yến hội ngắm hoa trước đó, có không ít quý nữ từng tiếp xúc với Phương Sam, không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn như vậy, người kia đã trở thành thái tử phi cao cao tại thượng, sự đối lập rõ ràng khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Phương Sam cũng mời công chúa nước Việt Tú, hôm nay cô ta ăn mặc rất tao nhã, trên mặt treo nụ cười nhạt, nhưng móng tay sắc nhọn gần như đâm vào trong da thịt.

 

Phần ý hận này không chỉ nhằm vào Phương Sam, mà còn xuất phát từ nguyên nhân mà chính bản thân cô ta cũng không nói rõ được.

 

Phụ nữ ở nước Việt Tú có địa vị quá thấp, trừ phi là hoàng thất hoặc là danh môn vọng tộc, mới có tư cách được học hành. Nhưng mảnh đất mà cô ta đang đạp dưới chân này, cho dù là con gái nhà bần dân cũng có tư cách vào học đường.

 

Phương Sam thoáng nhìn thấy nét mặt của cô ta, đoán được đại khái tâm trạng của đối phương. Nhưng ngược lại hắn không có bao nhiêu đồng tình, lòng người bởi vì bất công mà vặn vẹo, cũng có thể bởi vì bất công mà vươn lên, chẳng qua cũng chỉ là lựa chọn cá nhân mà thôi.

 

Các quý nữ đều rất biết nhìn thời thế, Phương Sam đã là thái tử phi, các cô đương nhiên là tranh nhau lấy lòng.

 

"Hôm nay thời tiết rất đẹp, hoa cũng nở rực rỡ, tổ chức hội thơ lại rất thích hợp".

 

Sau khi có một người mở miệng, lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy, nếu trễ hơn mấy ngày nữa, chỉ sợ hoa đã tàn mất, vẫn là thái tử phi biết chọn đúng thời điểm".

 

Mới vừa vào thu không được bao lâu, gió lại ôn hòa, trong gió thu êm dịu còn khiến người ta thoải mái hơn cả so với ngày xuân.

 

Phương Sam cũng cười: "Cũng có chút may mắn thôi". Rồi chuyển chủ đề: "Hội thi thơ thì phải có đề tài chứ".

 

Công chúa nước Việt Tú nói: "Nếu hoa đã nở đẹp như vậy, chi bằng lấy hoa làm đề?"

 

Phương Sam khẽ ho một tiếng, giống như đang cân nhắc.

 

Một thiếu nữ tâm tư tương đối lanh lợi chen vào nói: "Thái tử phi còn yêu kiều hơn cả hoa, không bằng trực tiếp lấy ngài làm đề?"

 

Phương Sam lấy tay che miệng cười đến run rẩy hết cả người: "Thế sao được, ngại quá đi?"

 

"..."

 

Phần lớn các cô nương ở đây đều chưa xuất giá, vẫn là lần *****ên gặp được người có da mặt dày như vậy, không thể không cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt, gắng gượng cười theo.

 

Chủ đề của hội thơ trong tiếng cười như vậy đã được quyết định.

 

.

 

"Ta đọc trước". Thiếu nữ nhỏ tuổi nhất đứng lên, trong đôi mắt vẫn còn nét trẻ con chưa tan hết: "Gió thu đưa hương sen phảng phất, không sánh bằng giai nhân phấn hồng".

 

Bài thơ làm rất bình thường, nhưng Phương Sam vẫn mỉm cười vỗ tay: "Không tệ".

 

Có người mở đầu, không khí lập tức náo nhiệt hơn, Phương Sam còn bảo một cung nữ phụ trách ghi lại, nói là muốn đem những bài thơ này chép lại thành tập thơ, để cho hậu thế chiêm ngưỡng.

 

"Thi từ tạo nghệ nhất định phải có cao có thấp". Cô gái nhỏ tuổi nhất phồng má nói: "Sao thái tử phi gặp ai cũng khen?"

 

Dáng vẻ ngây thơ làm cho không ít người bật cười.

 

Phương Sam giả vờ suy nghĩ nghiêm túc một chút, lại nói: "Ai cũng có sở trường riêng, nhưng mà ta thích thơ của công chúa nhất".

 

Thiếu nữ tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất thông minh, đối với công chúa nước Việt Tú có vài phần đồng tình, lại có vài phần hả hê.

 

Nghĩ lại lúc đó, công chúa nước Việt Tú cũng từng cạnh tranh vị trí thái tử phi, giờ chỉ có thể chua xót mà làm thơ ca ngợi thái tử phi.

 

Công chúa nước Việt Tú có hơi không giữ được nụ cười, lại làm thêm hai bài thơ.

 

Phương Sam dặn dò cung nữ phải ghi chép lại hai bài thơ này của cô ta thật kỹ, phải đặt lên trên đầu. Từ trước đến nay hắn vốn thù dai, lần ám sát trong cuộc săn bắn mùa thu vẫn chưa có cơ hội trả lại, bây giờ tiện thể lấy cả vốn lẫn lãi.

 

Đều đã thành tinh, một vị quý nữ cười nói: "Thơ của công chúa bọn ta theo không kịp, nhưng nếu đổi cụm từ 'tươi như đào lý' bên trong thành 'khuynh quốc khuynh thành' thì sẽ vần hơn.

 

Phương Sam nghe vậy thì gật đầu: "Có vẻ đúng đấy, công chúa thấy sao?"

 

Trên mặt công chúa nước Việt Tú vẫn duy trì nụ cười, nhưng giọng nói lại rất âm trầm: "Rất tốt".

 

Trong những lời hư tình giả ý thả rắm cầu vồng, Phương Sam thỉnh thoảng sờ bụng, biểu cảm giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó, đương nhiên trong mắt những người khác lại như đang giễu võ dương oai.

 

Hội thi thơ 'vui vẻ' trôi qua rất nhanh, Phương Sam là người cuối cùng tới, lại là người rời khỏi *****ên, trước khi đi còn quý trọng mà sờ lên bản thảo: "Nhiều vần thơ tốt đẹp như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ được lưu truyền cho hậu thế".

 

Ngoại trừ công chúa nước Việt Tú, vì thái tử phi có thai nên những người có chút mưu tính nhỏ đều vội vàng thu liễm lại, nếu như người nhà biết các cô nịnh nọt thái tử phi, có thể sẽ không tin là do bị thái tử phi ép bức, mà sẽ cho rằng các cô giống như những lời đồn đại trên phố, chỉ một lần gặp mặt, đã say như điếu đổ.

 

Được ca ngợi cả buổi sáng nên tâm trạng của Phương Sam rất tốt, lúc trở lại Đông Cung còn muốn khoe khoang một hồi, lại phát hiện Ngụy Tô Thận không có ở đó.

 

"Thái tử đâu rồi?"

 

Tiểu thái giám đứng ở ngoài điện vội vàng giải thích: "Bệ hạ cho gọi đi rồi ạ".

 

Mắt Phương Sam sáng ngời lên... Trong núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương, lập tức bày ra dáng vẻ vô cùng đoan trang: "Đem đến đây một bình rượu ngon".

 

Tiểu thái giám kinh ngạc, vô thức liếc về phía bụng của hắn.

 

Phương Sam: "Ngẩn ra đó làm gì? Nhớ lấy loại rượu mạnh một chút, là chuẩn bị cho thái tử đấy".

 

Tiểu thái giám lập tức hiểu ra, thái tử phi có thai, thái tử vui vẻ uống hai chén rượu là chuyện rất bình thường, vội vã đi chuẩn bị.

 

Sau khi mang rượu tới, Phương Sam lợi dụng lý do cần phải nghỉ ngơi, bảo cung nữ thái giám hầu hạ lui đi. Sau khi đóng cửa cẩn thận, nguyên bản đã nằm trên giường, Phương Sam lại như cá chép quẩy đuôi nhảy tót xuống dưới, vừa hát một điệu hát dân gian khó nghe, vừa bưng lên uống một hơi cạn sạch.

 

Hắn vẫn biết chừng mực, ban đầu chỉ muốn uống một chén, nhưng mà đợi mãi không thấy Ngụy Tô Thận trở về, thật sự không cưỡng lại được cám dỗ, nhanh chóng đã uống hết chén này đến chén khác.

 

Lúc Ngụy Tô Thận trở về đã là buổi tối, trong tẩm điện đốt hương rất nặng, giống như để che lấp mùi vị nào đó, anh lập tức đoán được vài phần.

 

Không có đèn, lần theo ánh trăng đi đến bên giường, quả nhiên thấy Phương Sam đang say, ánh mắt lờ đờ mơ màng.

 

Phương Sam từ trước đến nay phẩm rượu vốn rất tệ, là cái kiểu uống xong chỉ tổ làm hại người khác, nhưng hôm nay bởi vì tâm trạng rất tốt, nên không biểu diễn màn thiên nữ tán hoa mà phun nắp chai, ngược lại còn túm lấy cổ áo của Ngụy Tô Thận kéo đến trước mặt mình.

 

Khoảng cách của hai người quá gần, gần đến mức Ngụy Tô Thận có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của hắn đang rung động, hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau, thời điểm Phương Sam nhắm mắt hôn lên, phản xạ *****ên của Ngụy Tô Thận không phải là né tránh mà là cúi người xuống.

 

Khi khoảng cách giữa hai cánh môi chỉ còn kém mấy li, Phương Sam đột nhiên không có dấu hiệu báo trước đem người ta đẩy ra.

 

Dưới ánh trăng, ánh mắt của hắn sáng rực đến dọa người, duỗi tay sờ sờ tóc của Ngụy Tô Thận, giọng nói đầy vẻ trấn an: "Không được, không được uống rượu lái xe".

 

"..."

 

.

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

 

Phương Sam: Ngoan nhé!

 

Ngụy Tô Thận: ......Dao đâu rồi?

Bình Luận (0)
Comment