Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 172

Đêm hôm đó, Trần Nghiêm mơ thấy một cơn ác mộng.

 

Trong mộng, hắn dẫn theo mấy vạn tinh binh, chuẩn bị giao chiến với quân địch ở bên kia sông Vọng Nguyệt.

 

Tướng lĩnh bên địch là đối thủ cũ của hắn, thân cao gần một thước chín, nhìn xa xa như một núi thịt to lớn.

 

Ánh mắt thù địch của hai người giao nhau giữa không trung, phía trước là dòng nước chảy xiết, Trần Nghiêm cười lạnh một tiếng, cất giọng vang dội: "A--"

 

Râu mép của tướng lĩnh bên địch run lên.

 

Trần Nghiêm tiếp tục cao giọng nói: "Sóng biển cuồn cuộn chẳng dập tắt được hùng tâm tráng chí của ta, trâm vàng của Tây Vương Mẫu rạch một dãy ngân hà, a, ngươi ở đầu sông bên kia, ta ở đầu sông bên này!"

 

Cảnh trong mơ đến đó thì ngừng.

 

Trần Nghiêm choàng tỉnh, giống như vừa bị dội một trận mưa như thác lũ, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

 

"Khốn kiếp".

 

Hắn thấp giọng mắng một tiếng, nằm ở trên giường nhưng không ngủ lại được nữa.

 

Cũng trong lúc đó, tại Đông Cung.

 

Phương Sam hắt hơi một cái, cảm thấy hơi lạnh, mở đôi mắt còn mông lung buồn ngủ ra, mới phát hiện ngoài trời đang nổi gió.

 

Trước khi nhét mình hoàn toàn vào trong chăn, hắn lẩm bẩm nói: "Có cảm giác như ai đó đang chửi mình vậy".

 

"Thả lỏng tinh thần đi". Giọng nói của Ngụy Tô Thận truyền đến: "Nếu như ai chửi mà cậu cũng có thể cảm nhận được, thì cậu sẽ không sống nổi tới bây giờ đâu".

 

Cả Đông Cung này ngoại trừ anh ra, chắc chẳng ai mà không chửi thái tử phi.

 

Phương Sam suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Cũng đúng".

 

Nói rồi lại thản nhiên chìm vào giấc ngủ.

 

Hôm sau, Phương Sam dậy thật sớm, tinh thần sảng khoái mở cửa sổ ra hưởng thụ gió nhẹ hiu hiu.

 

Đêm qua có một trận mưa nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi của cỏ non, khung cảnh vô cùng an nhàn.

 

Thời tiết như vậy, thích hợp để bàn luận những mộng tưởng về cuộc đời.

 

Phương Sam tựa vào cửa sổ mỉm cười, nửa đùa nửa thật: "Nói ra chắc anh không tin, ước mơ ban đầu của tôi là làm một vú em".

 

Lúc mới bắt đầu dẫn dắt ký chủ, hắn quả thật cũng đã từng làm như thế, trợ giúp ký chủ vô địch thiên hạ, bước lên đỉnh cao của nhân sinh.

 

Chẳng qua là sau đó cô đơn quá lâu, lại phạm lỗi bị xóa dữ liệu, từ đó chỉ muốn tấn công bạo lực.

 

"Cậu vẫn luôn là một vú em rất xứng chức". Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói.

 

Trong mắt của Phương Sam lộ ra vẻ vui mừng, xoay người lại đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, có vẻ không phải là nói đùa, trong giọng nói của hắn có chút kích động: "Thật vậy sao?"

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Sữa độc".

 

Là loại rất độc.

 

Phương Sam tìm từ để phản bác, Ngụy Tô Thận không cho hắn có cơ hội này, bắt đầu nói chuyện chính sự. Trần Nghiêm đã nắm được chứng cứ sứ thần nước Việt Tú chế cổ, chỉ cần Doanh Ngư sa lưới, gã sẽ khó thoát khỏi can hệ. Phiền phức nhất vẫn là công chúa nước Việt Tú...

 

Xử trí một sứ thần thì rất đơn giản, nhưng nước Việt Tú trên lý thuyết không có tội liên đới, thân phận công chúa bên ngoài vẫn là tôn quý, nếu như sứ thần cứ một mực nhận hết tội về mình, bọn họ thật sự sẽ không có cách nào động tới công chúa nước Việt Tú được.

 

Phương Sam: "Không vội, cô ta đang bận lấy chồng, chẳng mấy chốc sẽ có hành động thôi".

 

Ngụy Tô Thận kinh ngạc: "Lấy chồng?"

 

Phương Sam đắc ý nói: "Cũng đâu phải chỉ có mình cô ta biết chơi cổ".

 

Ngụy Tô Thận bỗng nhiên nhớ đến rất lâu trước kia, công chúa nước Việt Tú bị bán đi đào khoáng, lúc đó Phương Sam còn làm bộ làm tịch nhét một viên thuốc vào miệng đối phương.

 

"Không phải là giả vờ dọa thôi à?"

 

Phương Sam nhướng mày, không hiểu tại sao lại có hiểu lầm như thế.

 

Ngụy Tô Thận có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, mấy chuyện kiểu há mồm chờ sung này hệ thống đã làm quá nhiều lần.

 

"Con cổ kia không có ảnh hưởng gì đến tính mạng, chỉ có một hiệu quả..." Lời còn chưa dứt, đã sờ bụng một cái.

 

Ngụy Tô Thận lập tức hiểu rõ: mang thai giả.

 

Anh bất đắc dĩ nhếch môi: "Công chúa nước Việt Tú sẽ nghĩ ngay đến cậu *****ên".

 

"Thì tính sao?" Phương Sam nhún vai: "Cổ mà tôi đã hạ không ai có thể giải được, cô ta không đưa ra được bằng chứng, Thừa Nguyên đế sẽ có đầy đủ lý do để trục xuất cô ta về nước".

 

Lý do công chúa ở lại không ngoài việc liên hôn, bây giờ không còn trinh tiết thì cũng chẳng còn lý do gì nữa.

 

Sau khi trở về nước, hoàn cảnh của công chúa nước Việt Tú chắc chắn sẽ không tốt, cho nên biết rõ đây là cái bẫy của Phương Sam, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng tìm một người để sớm gả ra ngoài.

 

Trên đời này, khó đối phó nhất không phải là âm mưu, mà là dương mưu.

 

Phương Sam: "Trần Nghiêm thì cô ta không thông đồng được, Thừa Nguyên đế thì lại không thể cưới một người suýt tí nữa là thành con dâu của mình, trong số các vương công quý tộc, người có thể mang lại cho cô ta nhiều chỗ tốt nhất cũng chỉ có một".

 

Hai người đối diện mắt nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười: "An Vương".

 

Phương Sam lấy ra từ trong hộp mấy tấm thẻ bài giống hệt nhau: "Tiếp theo chúng ta sẽ cùng mưa móc đều tưới".

 

Mỗi lần Ngụy Tô Thận nghe hắn dùng từ đều cảm thấy rất đau đầu, xoa bóp hai bên thái dương nói: "Đứng đắn một chút".

 

Vẻ mặt của Phương Sam nhìn không ra một chút mắc cỡ nào, đốt lá thư tiểu thái giám mang đến ngày hôm qua. "Nếu Trần Nghiêm đã chuẩn bị xong, thì giải quyết sứ thần trước đã".

 

Ngụy Tô Thận bỗng nhiên đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, Phương Sam ngừng nói, nghiêng đầu thì thấy có người đang đến gần.

 

Tổng quản thái giám đi tới trước mặt hai người, thấp giọng báo cáo: "Nô tài đã tìm được bằng chứng nuôi cổ trong phòng của cung nữ kia".

 

Ngụy Tô Thận hơi gật đầu, liếc mắt nhìn sang Phương Sam, người sau mỉm cười hỏi: "Theo ý của công công thì chuyện này nên xử lý lúc nào?"

 

Tổng quản thái giám đã sớm nghĩ xong câu trả lời: "Càng sớm càng tốt".

 

Ý của ông ta cũng là ý của Thừa Nguyên đế.

 

Cái mà Ngụy Tô Thận muốn chỉ là một đáp án chính xác, chuyện này anh không thể một mình gánh hết, quá mức ưu tú có lúc cũng không phải là chuyện tốt.

 

Tổng quản thái giám cũng là người tinh ranh, dựa theo tâm ý của anh mà nói: "Chuyện ngoài cung bệ hạ đã sắp xếp xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể thu lưới".

 

.

 

Thừa Nguyên đế là một người thuộc phái hành động, mưu hại hoàng tử vốn là tử tội, hơn nữa ông đã muốn động đến nước Việt Tú từ lâu, không chút nể tình phái cấm vệ quân bao vây sứ quán.

 

Bách tính trong kinh thành sống an nhàn đã quen, chưa từng thấy qua chiến trận nào quy mô lớn như vậy, mọi người đều tụ tập với nhau bàn tán rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

 

Công chúa nước Việt Tú cố gắng giữ bình tĩnh ra mở cửa, một đám binh sĩ xông vào, bắt đầu lục soát ở các phòng.

 

Người mang binh vây bắt chính là Trần Nghiêm, công chúa nước Việt Tú trấn định tinh thần một chút, nở nụ cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Trần Nghiêm lười nói vòng vo với cô ta: "Công chúa nên biết rõ trong lòng".

 

Công chúa nước Việt Tú lập tức đoán ra được tai mắt bọn họ cài vào Đông Cung đã bị phát hiện, thầm mắng Doanh Ngư chỉ biết làm hỏng việc.

 

Trần Nghiêm tốt xấu gì cũng biết chừa lại thể diện cho cô, để lại hai người hầu, không hạ lệnh bắt luôn công chúa nước Việt Tú. Quả đúng như Phương Sam dự liệu, chuyện hạ cổ cho dù có truy đến cuối cùng thì cũng chỉ có thể bắt sứ thần.

 

Cũng trong lúc đó, Doanh Ngư cũng bị tổng quản thái giám phái người trông chừng.

 

Hôm nay trong cung thật sự náo nhiệt.

 

Thừa Nguyên đế tự mình đến Đông Cung, sứ thần cùng Doanh Ngư trước sau bị đưa vào, ngắn ngủi nửa ngày, lớp trang điểm tinh xảo của Doanh Ngư đã nhem nhuốc.

 

Phương Sam than nhẹ một tiếng: "Khanh bản giai nhân, lại đi làm tặc".

 

Tổng quản thái giám đứng ở gần đó, sau khi nghe rõ thì cảm thấy xấu hổ, những lời này do thái tử nói thì còn được, chứ từ miệng thái tử phi nói ra cứ luôn có cảm giác rất quái dị.

 

Doanh Ngư là một người cực kỳ thông minh, làm gián điệp hai mang không phải ai cũng có thể làm được, cô không sợ chết nhưng cũng rất giỏi tìm đường sống cho mình: "Bệ hạ tha mạng, nô tì nguyện khai hết".

 

Thừa Nguyên đế không phải là kiểu người thích dỗ ngọt cho cô ta nói thật, ngược lại đập bàn một cái, trầm giọng nói: "Tính cả lần săn bắn mùa thu trước, không tru di cửu tộc đã coi là khai ân rồi".

 

Doanh Ngư biết cơ hội mong manh, nhưng chính tai nghe vẫn cảm thấy trong lòng trĩu nặng, ngẩng đầu trong nháy mắt, không biết xuất phát từ loại tâm tình gì mà lặng lẽ lén nhìn sang thái tử phi.

 

Phương Sam vẫn mỉm cười, cánh môi giật giật.

 

Ánh mắt Doanh Ngư khẽ đảo, di chuyển về phía trước mấy bước, quỳ rạp trước mặt Thừa Nguyên đế.

 

"Bệ hạ, nô tì còn có một chuyện muốn bẩm báo".

 

Thừa Nguyên đế nhíu mày, không mở miệng, cũng không tỏ rõ thái độ có ý muốn nghe hay không.

 

Doanh Ngư lập tức chớp lấy cơ hội, nhanh chóng nói: "An Vương đã sớm cấu kết với sứ thần, có ý đồ hạ độc bệ hạ".

 

Lúc nói ra câu đó, trong lòng của cô ta vô cùng bất an, không biết có phải đây là ý ám chỉ của thái tử phi hay không.

 

"An Vương?" Thừa Nguyên đế nhíu mày lại, dường như có chút hứng thú.

 

Doanh Ngư gật đầu.

 

Ở bên kia, Phương Sam che dấu ánh sáng lóe lên trong mắt, đây là một khởi đầu tốt, tiếp theo nghĩ cách khiến Thừa Nguyên đế tương kế tựu kế.

 

Doanh Ngư khai báo xong chuyện hạ độc, chờ bị xử lý.

 

Thừa Nguyên đế đương nhiên không cần suy nghĩ muốn lôi ra chém, nhưng đúng lúc này Phương Sam lại mở miệng, hắn sờ bụng một cái, nói: "Đứa bé này chưa sinh ra đã khiến cho không ít người lo lắng, ai cũng nói người chết sẽ mang oán khí lớn..."

 

Nói đến đây hắn lại dừng lại, phần còn lại để Thừa Nguyên đế tự suy xét.

 

Thừa Nguyên đế ngẫm nghĩ một chút, cũng không phải không có lý, gần đây trong cung không được yên ổn, liền thay đổi ý định nói: "Lưu đày ngàn dặm, cả đời không được quay về kinh".

 

Lưu đày, đối với nữ nhân mà nói chẳng khác gì tuyên án tử hình, mười nữ tử tù thì có chín sẽ chết ở trên đường, mặc dù như vậy, Doanh Ngư đã rất mãn nguyện.

 

Sau khi Doanh Ngư bị giải đi, sự chú ý của Thừa Nguyên đế mới đặt lên trên người của sứ thần: "Trẫm nhớ ngươi rất giỏi ăn nói, sao bây giờ lại không nói?"

 

Sứ thần cúi thấp đầu, thân thể giống như bởi vì phẫn nộ mà run rẩy, cuối cùng thốt lên một câu: "Thắng làm vua, thua làm giặc".

 

Thừa Nguyên đế nhìn hắn, trầm mặc vài giây, đột nhiên hô Phúc Hải.

 

May mà ở đây không có người ngoài, bằng không thân phận của tổng quản thái giám cứ như vậy sẽ bị bại lộ.

 

"Có nô tài".

 

Thừa Nguyên đế lạnh lùng nói: "Nhìn kỹ cho trẫm".

 

Tổng quản thái giám sửng sốt một chút, hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng vén tóc của sứ thần ra, không nói hai lời cầm nước trà trên bàn đổ vào tay áo rồi chà mạnh lên mặt đối phương, một khuôn mặt khác hoàn toàn hiện ra.

 

Phương Sam nhẹ nhàng hừ một tiếng, bắt được hàng giả trở về, lần này Trần Nghiêm đã bị chơi một vố lớn.

 

Thừa Nguyên đế lập tức phái người đến sứ quán lục soát lần nữa, nhưng trong lòng cũng biết sứ thần thật sự kia đã cao chạy xa bay.

 

Lúc này Ngụy Tô Thận mới mở miệng: "Người nọ rất có ngạo khí, mưu đồ cũng lớn, không thể nào lén lút bỏ trốn".

 

Dựa tác phong của sứ thần nước Việt Tú, chắc chắn sẽ không rời khỏi kinh thành.

 

Thừa Nguyên đế: "Trẫm sẽ tăng cường phòng thủ đông cung".

 

Ngụy Tô Thận rất có phong thái ông chủ mà phủi tay: "Phụ hoàng quyết định là được".

 

Thừa Nguyên đế ở chung lâu với thái tử cũng thấy đau đầu, dặn dò hai câu rồi đứng dậy muốn đi khỏi, còn chưa kịp cất bước, sau lưng đã vang lên một tiếng hô đầy tình cảm: "Bệ hạ!"

 

Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy tổng quản thái giám đang dùng ánh mắt trông mong nhìn ông: "Có phải người bỏ quên thứ gì hay không?"

 

Thừa Nguyên đế quét mắt nhìn những vật trên người mình, không thiếu thứ gì, lúc này cau mày: "Nói bậy bạ gì đó?"

 

Cuối cùng cũng không tính toán với lão nô đã hầu hạ mình nhiều năm, cất bước quay đi.

 

Tổng quản thái giám nhìn theo bóng lưng của ông biến mất, khóe mắt lại liếc sang vẻ mặt cười như không cười của thái tử phi, khóc không ra nước mắt.

 

Ngài bỏ quên nô tài rồi.

 

...

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thừa Nguyên đế: nô tài đã đưa đi như bát nước hắt ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment