Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 173

Lúc trở lại sứ quán, Cấm Vệ Quân gần như đào sâu ba thước đất nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Trần Nghiêm vì thế mà bị phạt đánh ba mươi đại bản thật nặng.

 

Phương Sam mượn cớ xuất cung thăm hắn, phát hiện đối phương chẳng khác gì ngày thường, hai cái đùi vẫn có thể đứng thẳng đi lại như trước.

 

Một là thân thể hắn khỏe mạnh,  hai là người phụ trách đánh hắn cũng biết nương tay, hiểu ý của Thừa Nguyên đế chỉ là muốn cảnh cáo nhẹ.

 

"Thánh nhân còn có khi lầm". Trong giọng nói của Phương Sam không nghe ra có chút nào hả hê nhưng cũng không thiếu phần trêu ghẹo: "Lần này tướng quân sơ suất, chắc sẽ 'bị' nhớ kỹ nhiều năm".

 

Trần Nghiêm cũng không phủ nhận, đúng là lần này hắn không suy nghĩ chu toàn.

 

Không giống như Phương Sam, một khi mở miệng, Ngụy Tô Thận tất sẽ nói chuyện chính sự: "Tình hình hiện tại của sứ quán như thế nào?"

 

Trần Nghiêm: "Tâm trạng của công chúa nước Việt Tú vẫn còn ổn định, bên ngoài giả vờ làm người bị hại, nói là bị sứ giả lừa gạt, đang đóng cửa tự kiểm điểm".

 

Ngụy Tô Thận hừ một tiếng, Phương Sam đi tới bên cạnh bóc quýt ăn: "An Vương có đến thăm không?"

 

Ánh mắt Trần Nghiêm nhìn hắn có chút phức tạp: "Ngươi đúng là liệu sự như thần".

 

Phương Sam mím môi cười cười, cộng thêm lời khai của Doanh Ngư, lần này chuyện An Vương cấu kết với nước Việt Tú xem như đã được xác thực.

 

Trần Nghiêm: "Sứ giả một ngày không xuất hiện, ngươi càng thêm nguy hiểm".

 

Phương Sam thản nhiên nở nụ cười: "Không ai có thể đe dọa đến sự an nguy của ta".

 

Trần Nghiêm thấy thái độ của hắn quá mức chủ quan liền nhìn về phía Ngụy Tô Thận, hi vọng người kia có thể lên tiếng nhắc nhở.

 

Ngụy Tô Thận nhận được sự ám chỉ, nói với Phương Sam với giọng không chút cảm xúc nào: "Vậy ngươi đúng là giỏi quá rồi ha".

 

Trần Nghiêm: "..."

 

Cái đôi cẩu nam nam trời đánh đang giả vợ chồng này!

 

Hai người không ở lâu, sau khi nói mấy câu liền chuẩn bị hồi cung, trước khi lên xe, Phương Sam đột nhiên hỏi: "Có muốn đi xem đội ngũ người kể chuyện của anh không?"

 

Ngụy Tô Thận suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

 

Phương Sam cũng đã lâu không đến kỹ viện, từ sau khi thuê người quản lý thay thế hắn, tú bà như hắn đang có dấu hiệu muốn về hưu, nên cũng muốn ghé thăm luôn một thể.

 

Hai người đường ai nấy đi, hẹn lát nữa gặp mặt ở tửu lầu.

 

Ngụy Tô Thận không mất nhiều thời gian, nhưng chờ ở điểm hẹn gần một nén nhang thì đối phương mới thong thả đến, có dấu hiệu rõ ràng của việc vui đến mức quên lối về.

 

Trên người toàn mùi son phấn, gió thổi cũng không tan nổi.

 

Sắc mặt của Ngụy Tô Thận vẫn như bình thường, nhưng ánh mắt có hơi lạnh.

 

Phương Sam lập tức nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ đi bàn giao công việc làm ăn thôi".

 

Người đang chột dạ thường hay nói nhảm, Phương Sam không ngồi xe ngựa, suốt dọc đường đi cứ nói chuyện trời nam đất bắc, Ngụy Tô Thận chỉ thỉnh thoảng mới đáp lời.

 

Hệ thống 666 trời sinh có tài độc thoại, nói một mình cũng không khiến không khí trở nên tẻ nhạt.

 

Lúc nói xong miệng cũng có chút khô, Phương Sam bất ngờ đột phát ý tưởng: "Tôi có đẹp không?"

 

Ngụy Tô Thận không tình nguyện nhưng lại không muốn nói trái sự thật, bèn gật đầu.

 

Phương Sam nghi ngờ: "Vậy tại sao không ai đến trêu ghẹo tôi?"

 

Trước kia mỗi lần hắn ăn mặc trang điểm xinh đẹp thì luôn có mấy người không có mắt muốn đến cướp dân nữ.

 

Ngụy Tô Thận: "Cậu hết thời rồi".

 

"..."

 

Thật ra cho dù hai người mặc thường phục, nhưng người có mắt một chút liền có thể nhìn ra là người đại phú đại quý, huống hồ đang ở dưới chân thiên tử, ai lại rảnh rỗi không việc gì chạy tới trêu ghẹo phụ nữ đàng hoàng.

 

Phương Sam mang theo tiếc nuối trở về hoàng cung, lúc đi đến một đình viện, Ngụy Tô Thận dừng bước nói: "Tôi đến ngự thư phòng, cậu về trước đi".

 

"Đi ngự thư phòng làm gì?"

 

Ngụy Tô Thận: "Tẩy não hoàng đế".

 

Gần đây Phương Sam thường bị nói đến mức á khẩu không trả lời được, trong chốc lát không tìm ra từ gì để nói, đành phải đứng yên nhìn anh từng bước đi xa.

 

Thừa Nguyên đế đang bị tấu chương hành đến mức hoa mắt váng đầu, vừa nhìn thấy thái tử là lại biết hắn có chuyện mới lên điện Tam Bảo.

 

"Bắt được sứ giả rồi à?"

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu.

 

"Có tình báo mới ư?"

 

Ngụy Tô Thận tiếp tục lắc đầu.

 

Thừa Nguyên đế động động ngón tay, ý là nếu không có tin tức tốt thì xin mời cút đi cho ta nhờ.

 

Ngụy Tô Thận có thể sống sót dưới sự dạy dỗ của Phương Sam thì cũng là trò giỏi hơn thầy, trên phương diện nội tâm mạnh mẽ đã sớm không ai bằng. Không quan tâm đến sự ghét bỏ của Thừa Nguyên đế, anh tiếp tục nói: "Nhi thần đến đây là muốn thỉnh giáo chuyện có liên quan đến An Vương".

 

Mí mắt của Thừa Nguyên đế cũng không buồn nâng lên: "Thỉnh giáo cái gì?"

 

Ngụy Tô Thận: "An Vương lòng lang dạ thú, phải thừa dịp này loại trừ sớm mới tốt".

 

"Trẫm biết hắn đang có ý đồ với cái ghế này, nhưng biết thôi thì chưa đủ".

 

Ngụy Tô Thận: "An Vương trước kia rất khiêm tốn, gần đây đang có dấu hiệu muốn ra tay, chỉ cần ép hắn trước một bước là được".

 

Con trai có chủ kiến của mình, đương nhiên là Thừa Nguyên đế nên vui vẻ, liền dừng lại việc phê tấu chương, có thêm một chút hứng thú nhìn chăm chú vào hắn: "Nói một chút xem".

 

Ngụy Tô Thận: "Phụ hoàng đang ở độ tuổi sung mãn, nhi thần và Trần gia kết thân sẽ càng thêm ngồi vững ở vị trí Đông Cung, thái tử phi lại đang mang thai, An Vương muốn chờ đến lúc chúng ta chết mới thượng vị thì khả năng không lớn".

 

Thừa Nguyên đế nghe anh nói mà lòng tràn đầy bất lực, tự an ủi rằng tuy là lời thô nhưng lý lẽ không sai.

 

Ngụy Tô Thận: "Huống hồ gần đây An Vương rất thân cận với công chúa nước Việt Tú, người của nước Việt Tú trước giờ vẫn rất giỏi dùng cổ".

 

Thừa Nguyên đế hiểu rõ ý ngoài lời của anh: "Con muốn trẫm giả vờ trúng độc?"

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Một khi An Vương lựa chọn bức vua thoái vị, thì sẽ không còn đường quay đầu lại nữa".

 

Dùng thủ đoạn khác để xử trí thì có vài kẻ âm mưu sẽ cho rằng tất cả đều là do Thừa Nguyên đế sắp đặt, nhưng nếu dính líu đến mưu phản, cho dù là sử quan cũng sẽ ghi chép lại rất nặng nề.

 

Sự việc hệ trọng, trong chốc lát Thừa Nguyên đế khó đưa ra được quyết định, đuổi Ngụy Tô Thận đi rồi, ngồi một mình ở trong ngự thư phòng suy nghĩ, một lát sau khe khẽ thở dài: "Loạn thế sắp đến rồi".

 

.

 

Phương Sam hàng ngày chỉ có ăn và ngủ.

 

Vừa bước vào điện, không ngoài dự đoán bắt gặp cảnh mỹ nhân tiêu hồn đang nằm nghiêng ăn vải.

 

"Không có Doanh Ngư hầu hạ, nhất thời cũng không quen". Phương Sam phun hạt vải ra, oán trách hai câu lại nói tiếp: "Lý Nguyên vừa tới, nói là muốn tìm anh".

 

Ngụy Tô Thận và Lý Nguyên không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cũng đoán được là vì vụ án của Lệ phi.

 

Tội danh Lệ phi mưu hại thái tử đã được xác định, Lý Nguyên cũng là một người tài, ngay cả chứng cứ thái tử từng bị dìm nước cũng tìm được một ít. "Ông ta tìm đến anh chắc là muốn hỏi anh muốn xử trí như thế nào".

 

Ngụy Tô Thận: "Nhà mẹ đẻ của Lệ phi rất có thế lực".

 

Phương Sam: "Mưu hại thái tử là tội nặng có thể tru di cửu tộc, nhà mẹ đẻ của cô ta cũng có tham dự, ký chủ có thể nhổ cỏ tận gốc một lần, cũng có thể lợi dụng điểm ấy để khiến cho bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ mà thuần phục".

 

Ngụy Tô Thận bóp trán: "Xóa bỏ cái cụm từ 'ném chuột sợ vỡ đồ' đó đi".

 

Phương Sam giả bộ không nghe thấy, dường như nghĩ đến chuyện thú vị gì đó: "Tôi đang gấp muốn thấy được dáng vẻ của ký chủ lúc đăng cơ".

 

Ngụy Tô Thận lạnh lùng cắt đứt sự ảo tưởng của hắn: "Tối đa cũng chỉ làm hoàng đế một ngày".

 

Phương Sam: "Thì cũng là hoàng đế, một người trên vạn người".

 

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: "Tôi đi tìm Lý Nguyên, cậu...?"

 

"Hả?"

 

"Không có gì, cậu tiếp tục ăn đi".

 

.

 

Ngoại trừ Phương Sam luôn mải ăn chơi giải trí, trong lòng mọi người ít nhiều đều có tính toán.

 

An Vương lấy danh nghĩa an ủi, cứ ba ngày hai bận chạy đến sứ quán, nghe tin sứ giả chạy trốn, hắn vui hơn bất kỳ ai hết, để lấy lòng mỹ nhân, hắn còn nửa thật nửa giả nói rằng mình có thể nghĩ cách để sắp xếp cho sứ giả về nước.

 

Công chúa nước Việt Tú đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin lời hắn nói, chỉ thản nhiên nói: "Sứ giả rất có bản lĩnh, có thể bây giờ đã trà trộn vào trong cung rồi".

 

Hai mắt An Vương sáng lên: "Thật sao?"

 

Công chúa nước Việt Tú gật đầu: "Thuật dịch dung của hắn có thể đứng trong ba vị trí đầu ở trong nước".

 

Thoáng nhìn qua vẻ mặt của An Vương, công chúa nước Việt Tú cắt ngang giấc mộng đẹp của hắn: "Sứ giả vào cung không phải đối phó với hoàng đế, mà là thái tử phi".

 

Bên người của Thừa Nguyên đế ngọa hổ tàng long, lại nghe nói từ xưa hoàng đế vùng Trung Nguyên có thói quen nuôi tử sĩ và ám vệ, bọn họ không hiểu biết nhiều về cung cấm, mạo muội ra tay với Thừa Nguyên đế chính là tìm đường chết.

 

An Vương nhíu mày: "Thừa Nguyên đế cũng tăng cường thủ vệ ở Đông Cung, nơi đó bây giờ cũng là tường đồng vách sắt".

 

Công chúa nước Việt Tú cười nhạt, trong lời nói tràn đầy tự tin: "Không đối phó được hoàng đế, nhưng bản lĩnh đối phó với một thái tử phi thì vẫn phải có".

 

Phần tự tin này của cô ta không phải là nói không, lúc này quả thật sứ giả đã thành công trà trộn vào Đông Cung, giết một tiểu thái giám bình thường, tự mình dịch dung thay thế, âm thầm chờ thời cơ để ra tay.

 

Vì không hiểu rõ tính cách của thân thể gốc, sứ giả không dám tùy tiện tiếp xúc hay trò chuyện với ai, cố gắng giảm thiểu cảm giác về sự tồn tại của bản thân. Hắn bí mật quan sát sở thích ăn uống của thái tử phi, thân phận của hắn bây giờ chỉ là một tiểu thái giám, không có tư cách phục vụ gần bên cạnh, hạ độc là phương thức nhanh lẹ nhất.

 

"Vải của thái tử phi sao còn chưa chuẩn bị xong?" Cách đó không xa có người đang vội vàng thúc giục.

 

Sứ giả cảm thấy khó chịu nhìn một màn này, vải là thứ vô cùng quý hiếm vì phải vận chuyển đường xa, chỉ có người quyền quý mới được ăn, mà thái tử phi một ngày ăn hai đĩa.

 

Nếu ở nơi coi trọng nam quyền như nước Việt Tú, thái tử phi có tác phong bại hoại xa xỉ như vậy  đã sớm bị xử tử.

 

Phương Sam nào biết đâu rằng có người đang âm thầm tính toán hại hắn ở gần trong gang tấc, đương nhiên dù có biết, hắn cũng sẽ không để trong lòng.

 

Sau khi Doanh Ngư gặp chuyện không may, các cung nhân phục vụ càng thêm cẩn thận. Phương Sam cố ý chuyển án tử của Doanh Ngư thành lưu đày, ở trong mắt bọn họ thì đó là biểu hiện nhân từ của thái tử phi.

 

Đổi sang người khác bóc hạt dưa, Phương Sam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mềm mại nói: "Đừng học theo Doanh Ngư tỷ tỷ của ngươi, nghĩ không thông là khổ".

 

Cung nữ run lên, vội vàng thề thốt: "Nếu như nô tì phản bội thái tử phi thì cứ để cho nô tì chết không yên lành".

 

Phương Sam cười khẽ: "Chỉ là thuận miệng nói thôi". Hoạt động cổ tay một chút, lại nói: "Kêu nội vụ phủ chuẩn bị một ít sáp thơm, phân phát cho mọi người".

 

Cung nữ vội vàng gật đầu, thái tử phi thích mùi ngọt ngấy, thường ban son phấn cho những người phục vụ ở Đông Cung, đây chính là phúc lợi mà những cung khác không có.

 

Người của nội vụ phủ hành động rất nhanh, đám cung nhân quét dọn ngoài sân là những người *****ên nhận được, vừa bôi vừa hít hà thích thú.

 

"Tiểu Đức Tử". Một cung nữ lớn tuổi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì kêu một tiếng.

 

Sứ giả sửng sốt một chút mới phản ứng kịp là đang gọi mình, giả vờ bình tĩnh bước tới.

 

Mấy cung nữ trẻ trung hiếu động xúm lại trêu đùa hắn: "Ngửi xem sáp thơm này thế nào".

 

Sứ giả nhìn vào trong hộp một chút: "Rất thơm".

 

Đám cung nữ hai mặt nhìn nhau, một người hỏi tiếp: "Tiểu Đức Tử, ngươi xem cây trâm mới đổi hôm nay của ta có đẹp không?"

 

Sứ giả gật đầu: "Đẹp lắm".

 

Cung nữ cười cười: "Đây là hàng đặt từ ngoài cung, rất tốn tiền đấy".

 

Cung nữ lớn tuổi nháy mắt, chậm rãi lui ra ngoài, cung nữ khác thì lôi kéo sứ giả đi đá cầu.

 

Phương Sam vừa mới nằm xuống chuẩn bị ngủ trưa liền nghe thấy có người gấp gáp gọi thái tử phi: "Thái tử phi, việc lớn không tốt rồi!"

 

Phương Sam: "Nói trọng điểm".

 

"Có một tên gian tế trà trộn vào trong chúng ta!"

 

"..."

 

"Là thật đó, đối phương chẳng những nói chuyện không dùng từ 'à' để cảm thán, từ ca ngợi cũng không nhiều hơn bốn chữ".

 

Ngay cả rắm cầu vồng cũng không biết thả, vừa nhìn liền biết không phải là người của mình!

 

...

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phương Sam: Ta không hiểu cô ta đang nói cái gì, ta cũng không dám hỏi.

Bình Luận (0)
Comment