Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 175

Phương Sam suy nghĩ rất lâu, nhưng thật sự không tìm ra được từ ngữ nào để miêu tả logic vô song của ký chủ.

 

Nhìn bọn sát thủ đang học hành cực khổ trong ngôi miếu đổ nát, lại nhìn ký chủ với vẻ mặt 'bạn tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt', sắc mặt hắn âm trầm nói: "Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến ngày này".

 

Ký chủ không phải bị đồng hóa, mà là bị dị hóa rồi.

 

"Đi thôi".

 

Ngụy Tô Thận vốn định dẫn hắn xuất cung đi dạo, nằm trên nóc nhà mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

 

Trước khi đi, Phương Sam nhìn thoáng qua lần cuối các sát thủ vẫn đang hăng hái học tập, chắp hai tay, làm ra tư thế cầu nguyện: "Nguyện mười năm đèn sách sẽ không đông chết các ngươi".

 

Ít nhất chết cóng còn đỡ hơn bị ký chủ chơi chết.

 

Hai người đi dạo quanh phố xá một vòng, căn cứ vào tinh thần nhân đạo nên lúc đi ngang qua thủ tướng quân, còn họ cũng đi vào nhìn thoáng qua, ai ngờ đụng phải một người không thể tưởng được.

 

Đầy sân hoa nở rộ, hoa cỏ có thể sống sót trong tiết trời thu quả nhiên cũng có khí chất đặc biệt.

 

Những nhành hoa vây xung quanh hai người đàn ông đang đánh cờ, Thừa Nguyên đế cao to anh tuấn, không mặc long bào màu vàng óng nhưng uy phong cả người vẫn không giảm.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, ông cũng không buồn ngẩng đầu lên đã đoán được người tới, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng chế giễu: "Trẫm nghe nói con dẫn thái tử phi đi thăm tướng quân, đây là mới tới à?"

 

Ngụy Tô Thận liếc nhìn Trần Nghiêm, người kia không hề liếc mắt qua dù chỉ một lần, như thể hoàn toàn chìm đắm vào bàn cờ. Nhưng mà từ một sợi tóc của đối phương cũng có thể cảm nhận được sự hả hê trong lòng hắn.

 

"Bị tắc đường". Anh chậm rãi nói ra một lý do mà ngay cả chính mình cũng không tin nổi.

 

"Vậy đúng là vận khí không tốt, trẫm cũng đi cùng một đường nhưng không bị tắc gì cả".

 

Ngụy Tô Thận lấy sự im lặng thay cho câu trả lời.

 

Mặc dù là cha con ruột, nhưng Thừa Nguyên đế vẫn rất thích nhìn thái tử bị nói đến mức cứng họng: "Mấy ngày này, con lấy lý do thăm hỏi Trần ái khanh mà đã đi những đâu?"

 

Nói dối trước mặt đế vương rất dễ bị lật tẩy, Ngụy Tô Thận đương nhiên sẽ không khai thật toàn bộ, chỉ chọn vài chuyện không đáng mà kể ra.

 

Lúc Thừa Nguyên đế nghe đến việc anh đang tiếp tục mở rộng đội ngũ người kể chuyện, trong mắt hiện ra sự hứng thú: "Tửu lâu đúng là một điểm rất tốt để lưu thông tin tức, nhưng con phải hiểu được, như vậy vẫn chưa đủ".

 

Ngụy Tô Thận tỏ ra chăm chú lắng nghe.

 

Thừa Nguyên đế cười cười: "Tửu lâu trong hoàng thành vật giá cao, khách hàng hạn chế, lúc này cần phải nghĩ thêm cách để thu hút thực khách".

 

Ngụy Tô Thận rơi vào trầm tư, thừa nhận ông nói rất có lý, chào mời được một thực khách đến tửu lâu tiêu tiền dễ hơn so với mời chào người kể chuyện rất nhiều.

 

Thừa Nguyên đế nói đến đó thì ngừng, lại đặt xuống một quân cờ, ván cờ lập tức chuyển từ thế giằng co sang thế thắng chắc.

 

Trần Nghiêm thở dài: "Thần thua rồi".

 

Thừa Nguyên đế đặt những quân cờ còn dư lại trong tay xuống, nhấp một ngụm trà liền chuẩn bị trở về cung.

 

Ngụy Tô Thận gọi ông lại: "Về chuyện kia, phụ hoàng đã suy tính thế nào rồi?"

 

Thừa Nguyên đế qua loa đáp: "Trẫm suy nghĩ lại một chút".

 

Việc giả bệnh không khó, điều ông thật sự cân nhắc là trong lúc giả bệnh phải làm cái gì.

 

Trước đây, ngày nào cũng lấy việc phê tấu chương làm bạn, là một kẻ cuồng công việc điển hình không hơn không kém, giờ đột nhiên không quản chính sự, lỡ rảnh quá trống rỗng thì phải làm sao bây giờ?

 

Ngụy Tô Thận không thúc giục, tỏ ra thờ ơ gật đầu.

 

Người chỉ muốn đối nghịch với con trai để khiến cho nó phải cầu xin mình như Thừa Nguyên đế không khỏi có vài phần mất hứng.

 

Ông đi rồi, trong viện chỉ còn lại ba người.

 

Trần Nghiêm và Ngụy Tô Thận đều là những người trầm mặc ít nói, Phương Sam lại giống như con chim sẻ ríu ra ríu rít, nội dung hoàn toàn là tự mình quyết định, trong lúc đó Trần Nghiêm nhiều lần muốn mở miệng, nhưng phát hiện mình không chen vào được.

 

Ngay vào lúc này, hắn cảm thấy khâm phục thái tử từ tận trong lòng, vậy mà có thể chịu đựng một kẻ như vậy.

 

Phương Sam nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thản nhiên nói: "Nồi nào úp vung nấy vẫn là chân lý muôn đời".

 

Trần Nghiêm từ chối đào sâu thêm về vấn đề này, nói đến chuyện của người kể chuyện.

 

Thừa Nguyên đế có tai mắt khắp nơi, thậm chí việc khuyến khích thái tử phát triển thế lực cũng không che giấu, ngược lại, có đôi khisẽ còn chủ động nhắc tới, giống như đang cảnh cáo thần tử. Vừa mới nãy trước mặt Trần Nghiêm cũng là như thế, là muốn nhắc nhở hắn đừng ỷ vào việc làm thân gia với thái tử mà sinh ra ý nghĩ khác.

 

Đối với loại cảnh cáo này, Phương Sam ngược lại không hề cảm thấy khó chịu.

 

Thừa Nguyên đế chỉ có một đứa con trai, vẫn luôn xem thái tử là đứa trẻ, lo lắng sau này thái tử không thể hoàn toàn nắm giữ được các trọng thần.

 

Nhưng theo hắn thấy cái này chỉ là do lo xa, ngay cả Trương thái y mà thái tử còn có thể hàng phục, thì việc 'chân đạp lên vạn dặm non sông, bay lên sắm vai cùng nhật nguyệt' chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

 

Phương Sam cũng không biết Trần Nghiêm đang khinh bỉ chính mình trong lòng, cố gắng đóng vai một quân sư tốt: "Hấp dẫn khách hàng thì không ngoài hai cách: xuống giá hoặc là làm ra vài thứ mới mẻ".

 

Ngụy Tô Thận trầm ngâm nói: "Giảm giá không phải là kế lâu dài".

 

Ngụ ý là muốn chọn cách sau.

 

Phương Sam bắt đầu suy nghĩ kế hoạch, giữa đường thì bị Trần Nghiêm cắt ngang: "Làm phiền hai vị hồi cung rồi hãy phát minh sáng tạo".

 

Phương Sam ngẩng mặt lên nhìn hắn: "Ở nhà mẹ đẻ ăn bữa cơm tối cũng là hợp tình hợp lý".

 

Trần Nghiêm mặt không cảm xúc chỉ tay về phía cửa.

 

Phương Sam ngược lại nhìn về phía Ngụy Tô Thận, người sau sắc mặt bình tĩnh mở miệng: "Đây là mệnh lệnh".

 

Trần Nghiêm đành nhịn xuống cơn đau đầu: "Thần... tuân chỉ".

 

Phương Sam không thích bầu không khí gò bó trong phòng, bữa tối được dọn trực tiếp trên bàn đá, thức ăn rất thanh đạm, nhưng được ở chỗ là màu sắc rất bắt mắt, nhìn qua khiến người ta có cảm giác muốn ăn.

 

Nguyên tắc 'ăn không nói ngủ không lời' từ trước đến nay không tồn tại trong từ điển của hệ thống, hắn vừa di chuyển đũa đồng thời nói: "Tôi có thể chịu thiệt thòi một chút, để cho kỷ viện dưới trướng mình hợp tác với anh".

 

Tay cầm đũa của Trần Nghiêm và Ngụy Tô Thận đồng thời dừng lại giữa không trung.

 

"Còn như việc phân chia lợi nhuận..." Lời còn chưa nói hết, Ngụy Tô Thận đã lạnh lùng từ chối.

 

Phương Sam khó hiểu: "Có sẵn tài nguyên đặt ở trước mặt, tại sao lại từ chối?"

 

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: "Tôi không xứng".

 

Phương Sam nhướng mày.

 

Ngụy Tô Thận: "Tôi không xứng hợp tác với người ưu tú như cậu vậy".

 

"...A"

 

Trần Nghiêm giả vờ như không cảm giác được mùi khói thuốc súng giữa hai người, thản nhiên nói: "Khách đến tửu lâu phần lớn là nam nhân, nhưng trên thực tế nữ nhân lại nắm giữ thông tin nhiều hơn".

 

Trong những người này, mặc dù có rất nhiều người chỉ ở nội viện, nhưng người bên gối thường sẽ không phòng bị đối với bọn họ, còn có các tiểu thư khuê các nhà quan lại chưa lấy chồng, càng không thể khinh thường.

 

Phương Sam đột nhiên vỗ tay: "Tôi có một ý tưởng".

 

Ngụy Tô Thận và Trần Nghiêm ăn ý đồng loạt cúi đầu ăn cơm trắng, giả bộ như không nghe thấy gì cả.

 

"Là một ý tưởng rất tốt, không phải bẫy người, cũng không phải lừa người".

 

Dưới sự cam đoan nhiều lần, Ngụy Tô Thận mới phối hợp mở miệng: "Nói một chút coi".

 

Phương Sam: "Xưa nay tình ái làm mờ mắt".

 

Chỉ cần nghe mở đầu cũng đoán ra được không phải chuyện tốt lành gì.

 

Phương Sam nói đến mức hăng say, không quan tâm đến sắc mặt của hai người: "Dành ra một tầng không gian để giao lưu ẩn danh, chuẩn bị một vài quyển sổ tay nhỏ, ai cần có thể đến lấy, mọi người có thể làm thơ, đàm luận nhân sinh, nói chuyện lý tưởng lên trên đó..."

 

Ngụy Tô Thận nghe hiểu ý của hắn, thật ra việc này không khác gì với giao lưu trên internet, chỉ khác là đổi vật dẫn, quá trình cũng hơi phiền phức một chút.

 

Phương Sam từ trước đến nay chỉ thích đưa ra đề xuất, còn phương án tỉ mỉ như thế nào thì lười động não, Ngụy Tô Thận và Trần Nghiêm bàn bạc một chút, thấy cũng không tệ, chờ bọn họ bàn xong thì trời đã tối hẳn, Phương Sam một mình xử lý sạch phần cơm còn lại.

 

Hai người đi bộ về cung, trong ánh mắt của Phương Sam lộ ra một chút ủ rũ, Ngụy Tô Thận chủ động nói với hắn mấy câu, nói được giữa chừng đột nhiên dừng lại nhìn về chiếc xe ngựa ở phía trước: "Hình như là xe ngựa của Lý phủ".

 

"Lý phủ?"

 

"Lý Nguyên".

 

Vừa vặn chiếc xe ngựa ở phía trước vì tránh người đi đường mà tạm dừng, Phương Sam lôi kéo Ngụy Tô Thận đi nhanh về phía trước, vén lên rèm xe từ bên hông.

 

Người đánh xe không kịp ngăn cản, đang định quát to thì đã nghe thấy giọng nói của Lý Nguyên.

 

Ngụy Tô Thận nhíu mày: "Tại sao sắc mặt của Lý đại nhân giống như gặp quỷ thế kia?"

 

Ánh mắt của Lý Nguyên lia đi lia lại giữa thái tử và thái tử phi, thầm nghĩ đúng là gặp quỷ chứ gì nữa!

 

Đơn độc gặp phải thái tử hay thái tử phi đã không phải là chuyện gì tốt, mà bây giờ gặp cả hai người hợp thể, chẳng khác gì đang ép người khác bước vào đường cùng.

 

Ông hít sâu một hơi, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Vi thần chỉ là không ngờ tới ở đây gặp được điện hạ, trong chốc lát có hơi kích động".

 

Ngụy Tô Thận: "Trễ thế này, đại nhân định đi nơi nào?"

 

Lý Nguyên: "Đại Lý Tự ".

 

Nói đến đây mắt ông rất có thâm ý mà liếc qua thái tử phi một cái, sứ thần sa lưới không tránh khỏi có liên quan đến Trần Liễu Liễu.

 

Phương Sam không để ý đến ánh mắt đang rơi trên người mình, liếc nhau với Ngụy Tô Thận: "Hẹn nhau không bằng tình cờ gặp, cùng đi đi".

 

Lý Nguyên chần chờ một chút: "Sứ giả kia đã bị dùng hình, cơ thể suy yếu, nếu lại tức giận công tâm, rất có thể sẽ không chịu nổi".

 

Phương Sam nghi ngờ: "Tại sao lại tức giận công tâm?"

 

Lý Nguyên chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.

 

Ba người trong bầu không khí quỷ dị đó cùng đến Đại Lý Tự, để đề phòng sứ giả thật sự bị tức chết, Lý Nguyên đích thân giám sát toàn bộ hành trình dẫn bọn họ đến địa lao.

 

Sứ giả đang tựa ở trên vách tường lạnh như băng, ánh mắt u tối, trên người của hắn có một vài vết thương, chắc là bị đánh bằng roi.

 

Lý Nguyên thấp giọng nói: "Đừng đứng cách gần quá, người này quỷ kế đa đoan, lúc mới tới còn độc chết một cai ngục phụ trách đưa cơm".

 

Phương Sam cố ý gây ra chút tiếng động, sứ giả vốn cũng được coi là còn bình tĩnh, trong nháy mắt hai mắt nhìn thấy hắn thì dấy lên vạn trượng sóng lớn: "Là ngươi!"

 

Mang theo gông xiềng mà lao tới, có ý muốn đồng quy vu tận.

 

Kèm theo tiếng thở dài nhàn nhạt là tiếng xiềng xích đập vào nhà lao tạo ra âm thanh chấn động.

 

Phương Sam ngoắc ngoắc ngón tay: "Tới đây, vui lắm nè".

 

Lý Nguyên đứng bên cạnh ho khan: "Thái tử phi xin chú ý ngôn từ".

 

Phương Sam vẫn bình thản tự nhiên, ánh mắt nhìn sứ giả một cách bễ nghễ: "Công chúa không làm nên trò trống gì, ngươi nhất định muốn gánh tội một mình à?"

 

Nghe vậy sứ giả lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, rồi chợt bình tĩnh lại, cười lạnh nói: "Đương nhiên, nhưng mà cho dù có xuống địa ngục, ta cũng sẽ mở to mắt xem người như ngươi cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì?"

 

Đàn ông rất dễ bị phụ nữ quỷ kế đa đoan hấp dẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không đầu tư quá nhiều, đó là bản tính xấu của đàn ông, bất luận kẻ nào cũng biết. Sứ giả đang rất nóng lòng muốn nhìn thấy ngày Trần Liễu Liễu bị lợi dụng triệt để, sau đó bị thái tử vứt bỏ.

 

Phương Sam tiến lại gần một chút, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói: "Chỉ sợ ngươi chỉ có thể thấy ta lên làm mẫu nghi thiên hạ".

 

Sau khi nói xong thì lùi lại một bước, khôi phục hình tượng thái tử phi thanh nhã, nói với Ngụy Tô Thận: "Về thôi".

 

Lý Nguyên ở phào nhẹ nhõm nhưng cũng đồng thời lắc đầu, không biết bọn họ tới đây với mục đích gì.

 

"Được rồi". Giọng nói của Phương Sam từ phía trước truyền đến: "Làm phiền Lý đại nhân tiết lộ tin tức chúng ta tới đây ra ngoài, tốt nhất là không để lộ dấu vết mà vẫn khiến cho người ở trong sứ quán nghe được".

 

Lúc Lý Nguyên đang khẽ run lên, hai người đã kề vai đi xa. Sứ giả dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ bình tĩnh mới vừa rồi không còn sót lại chút gì, tiếng gầm như dã thú gào thét vang lên không ngừng.

 

Bên ngoài trời đã tối hẳn, mơ hồ có thể thấy được ánh trăng nhàn nhạt.

 

Phương Sam chậm rì rì đi ở bên cạnh Ngụy Tô Thận: "Công chúa nước Việt Tú đa nghi, sau khi nghe được tin đó khó tránh khỏi sẽ có vài phần lo lắng sứ giả sẽ khai ra cô ta".

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Nóng ruột thì mới để lộ sơ hở".

 

Một khi An Vương có hành động lớn, Thừa Nguyên đế mới có thể đồng ý phối hợp với kế hoạch của anh.

 

Trong việc tính toán lòng người, cặp vợ chồng diễn sâu này hiếm khi đoán sai.

 

Công chúa nước Việt Tú tuy là nhiều lần tự an ủi mình sứ giả sẽ không phản bội, dù sao ngay cả nỗi đau bị vạn con kiến cắn xé còn có thể chịu đựng được kia mà.

 

Nhưng mỗi khi nghĩ đến Trần Liễu Liễu, lại cảm thấy không thể phán đoán được theo lẽ thường. Sao nhiều lần do dự, cô ta quyết định phải chuẩn bị trước.

 

An Vương đang tổ chức đại hội giai nhân, nghe cô ta ra quyết định động thủ thì vui mừng quá đổi, đã ẩn nhẫn vài chục năm, nếu cứ tiếp tục nhịn nữa, hắn sợ chính mình sẽ điên trước.

 

"Đêm dài lắm mộng, bản vương cam đoan sau khi chuyện thành tuyệt đối sẽ không bạc đãi công chúa".

 

Công chúa nước Việt Tú không bởi vì cái bánh vẽ loại lớn của hắn mà động lòng: "Giả sử như Thừa Nguyên đế chết bất đắc kỳ tử, trong tay của vương gia có bao nhiêu người có thể sử dụng được?"

 

Muốn đoạt ngôi vị hoàng đế từ trong tay thái tử, chỉ có thể đi con đường bức vua thoái vị.

 

"Công chúa cứ yên tâm". An Vương làm ra vẻ nắm chắc phần thắng: "Trước khi phụ hoàng băng hà từng giao cho ta một số nhân mã, Thừa Nguyên đế cũng vì e ngại vấn đề này mà nhiều năm như vậy rồi không vạch mặt với ta".

 

Công chúa nước Việt Tú mở to con ngươi vì kinh ngạc: "Vương gia đã được sủng ái như vậy, vì sao ngôi vị hoàng đế cuối cùng lại rơi vào trong tay người khác?"

 

Vẻ mặt của An Vương bình tĩnh, nhưng trong từng lời nói lại không che giấu được hận ý: "Ngôi vị hoàng đế vốn là định truyền lại cho ta, là Thừa Nguyên đế liên hợp với thái hậu sửa đổi chiếu thư".

 

Chỉ vài ba lời đã tiết lộ một đoạn bí mật kinh tâm động phách của hoàng thất năm đó.

 

Công chúa nước Việt Tú rũ mắt xuống, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Vậy chúc vương gia sớm ngày đoạt lại những gì thuộc về mình".

 

An Vương nhìn về phía cô ta, hỏi chuyện mà mình quan tâm nhất: "Hạ độc như thế nào?"

 

"Khách ***** Triều An". Công chúa nước Việt Tú nói: "Ngài đến đó tìm một cô gái đã ở trọ được nửa tháng".

 

Có rất ít nữ nhân độc thân lại ở trọ tại khách ***** một thời gian dài, không khó để nhận diện.

 

An Vương nhíu mày: "Công chúa đây là có ý gì?"

 

"Cô ta chính là thuốc độc mà vương gia muốn tìm". Công chúa nước Việt Tú cười nói: "Vương gia có từng nghe qua dược nhân chưa?"

 

An Vương lắc đầu.

 

"Dược nhân đều là những người được trải qua dạy dỗ đặc biệt, cho dù là lúc bọn họ động tình cũng tiết ra mồ hôi chứa chất độc".

 

Cửa sổ đóng kín, An Vương lại như cảm giác được gió đêm thổi hiu hiu, trong bụng cảm thấy lạnh lẽo.

 

Trên đời này lại có thủ đoạn độc ác như vậy.

 

Ánh mắt của công chúa nước Việt Tú cũng chập chờn như ánh nến trước mặt: "Đây mới là con bài chân chính chưa lật của ta, nhan sắc của dược nhân kia hiếm có trên thế gian, ngay cả sứ giả cũng suýt nữa động tâm, Thừa Nguyên đế không thể nào không động tình".

 

An Vương ổn định tâm thần một chút: "Vậy thì tốt rồi". Cuối cùng than nhẹ một tiếng: "Hy vọng lần này sẽ không có cạm bẫy".

 

Gần đây, phàm là việc có dính líu tới trong cung thì đều không thuận lợi.

 

Công chúa nước Việt Tú siết chặt nắm tay: "Sẽ không đâu, thái tử phi cũng không kiêu ngạo được bao lâu đâu".

 

An Vương kinh hãi: "Nàng sẽ không lại phái..."

 

"Sợ cái gì?" Công chúa nước Việt Tú lạnh lùng nói: "Có thất bại lần trước, không ai nghĩ đến việc ta sẽ ra tay lần nữa đâu, huống chi lần này đều là những sát thủ ưu tú, ta không tin cô ta có thể chạy trốn được".

 

....

 

Tác giả có chuyện muốn nói:

 

Nhóm sát thủ đang học tập gian khổ: Trong lòng có khổ, nhưng chúng ta không nói.

 

...

Bình Luận (0)
Comment