Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 176

Người thì bận rộn ám sát, hệ thống thì bận rộn gây dựng sự nghiệp.

 

Tửu lâu dưới danh nghĩa của Ngụy Tô Thận ngừng kinh doanh hai ngày để chuẩn bị hạng mục mới, trong thời gian đó, Phương Sam cũng tăng mạnh tuyên truyền, hiệu quả tốt đến mức kỳ lạ.

 

Dù ở thời đại nào, thanh lâu đều là nơi tiện lợi nhất để truyền bá và thu thập tin tức, nhờ vào miệng của các cô nương trong lâu, rất nhanh thì đã có không ít người biết đủ lâu sắp ra mắt một nơi đặc biệt để giao lưu kết bạn tinh thần.

 

Trong ngày khai trương trở lại, tửu lâu thu hút đông đảo khách khứa, trong đó có không ít vương công quý tộc.

 

Khu vực mới được bố trí ở tầng cao nhất, các phòng riêng trước đây đều bị dỡ bỏ hoàn toàn, nhiều khu vực nhỏ được ngăn cách bằng rèm châu lộng lẫy. Một vài chiếc bàn được làm từ ngọc thạch, trên lầu có trồng cây trúc, nơi nơi đều lịch sự tao nhã.

 

Trên bàn ngọc có xếp chồng mấy trăm cuốn sổ tay nhỏ, trước bàn có một vị lão nhân tóc bạc phơ đang đứng, nghe nói là đại nho nổi danh đương thời.

 

Phương Sam trà trộn vào trong đám người, có chút kinh ngạc với việc Ngụy Tô Thận có thể mời đến một nhân vật lợi hại như vậy. Không nói đến gì khác, chỉ riêng sự hiện diện của lão nhân cũng đủ để nâng tầm cả không gian.

 

"Có phải chuẩn bị hơi ít sổ không?" Phương Sam thấp giọng hỏi.

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Muốn nhận được cũng trả giá không ít, huống chi nhiều quá sẽ tạo thành hỗn loạn".

 

Bước rèm châu rất dày và nặng, che phủ lớp lớp khiến cho rất khó nhìn rõ người đứng đối diện. Không ít nơi còn đặt cả bình phong, tính bảo mật rất tốt.

 

Phương Sam chỉ vào một chỗ nào đó trong đám người: "Thừa Nguyên đế".

 

Ngụy Tô Thận nhìn sang, chỉ là một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, quần áo cũng rất bình thường, không có vẻ gì là đi ra từ nơi nhà cao cửa rộng.

 

Nhưng nếu Phương Sam đã mở miệng thì đó chắc chắn là thật, Ngụy Tô Thận chen lấn vào trong đám người, không thuận tiện kêu phụ hoàng trước mặt mọi người, nên chỉ gọi một tiếng phụ thân.

 

Ánh mắt của người đàn ông trung niên lúc đầu vốn có một tia chế giễu, sau khi nghe tiếng gọi của đối phương thì dưới chân lảo đảo một cái.

 

Ngụy Tô Thận đúng lúc đỡ lấy ông, tránh cho ông gặp phải kết cục té lộn nhào.

 

Thừa Nguyên đế nhanh chóng che giấu đi sự kinh ngạc, trong ánh mắt đều là sự nghi ngờ: "Làm sao con nhận ra được?"

 

Ngụy Tô Thận: "Thân thể tóc da đều là do cha mẹ ban cho, dù ngài có hóa thành tro thì con cũng nhận ra".

 

"..."

 

Phương Sam đi tới, cũng gọi một tiếng phụ thân, nhưng bị Thừa Nguyên đế phớt lờ.

 

Phương Sam nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Ngụy Tô Thận, người sau thản nhiên nói: "Ông ấy bị lòng hiếu thảo của chúng ta làm cảm động đó".

 

Phương Sam gật đầu nếu là như thế thì thất thố trong chốc lát cũng có thể giải thích được.

 

Thừa Nguyên đế tức đến mức bật cười không còn xoắn xuýt chuyện thân phận làm sao bị phát hiện nữa nhìn về phía trước: "Con nghĩ ra trò này à?"

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu, trả lời gián tiếp: "Trần tướng quân đóng góp không ít công sức".

 

Phương Sam rất hài lòng với câu trả lời này của anh, ai biết được cuối cùng có thành công hay không cho dù là công lao hay là trách nhiệm thì mọi người chia đều vẫn tốt hơn.

 

Ngụy Tô Thận: "Phụ thân cũng có thể thử".

 

Thừa Nguyên đế từ chối: "Trẫm... ta không còn trẻ nữa, đối với những thứ hoa lệ này không có hứng thú".

 

Ngụy Tô Thận điềm tĩnh nói: "Lấy văn kết bạn, có thể kết giao được với nhiều người".

 

Thừa Nguyên đế bật cười: "Kết giao rồi thì có ích gì?"

 

"Nghe được lời thật lòng".

 

Thừa Nguyên đế ngẩn người, vị trí cửu ngũ chí tôn đã định trước bất cứ ai nói chuyện trước mặt ông đều sẽ có tính toán, cho dù là thái tử hay là ngôn quan.

 

Nghĩ đến điều này, lại nhìn về phía bức rèm châu dày nặng che chắn, ông hơi động lòng: "Vậy thì thử xem".

 

Dứt lời là người *****ên bước đến bỏ tiền nhận một quyển sổ nhỏ.

 

Chưởng quỹ là một người rất biết làm ăn, thấy thế vội vàng nói: "Còn thừa lại 427 bản, nếu có hứng thú thì nên sớm ra tay".

 

Lại lục tục có mấy người bước lên, Phương Sam lôi kéo Ngụy Tô Thận xuống tầng dưới uống trà, cười cười, nhìn khung cảnh náo nhiệt trên lầu mà cảm thán.

 

Nói trắng ra là mua một quyển sổ thì tương đương với chiếm một vị trí chủ lầu, có thể tùy ý đưa ra chủ đề. Những người khác chỉ có thể bình luận theo, triều đại này hoạt động giải trí vốn đã ít, có lẽ sẽ không bao lâu nữa, cuốn sổ này sẽ cháy hàng.

 

Trên lầu, Thừa Nguyên đế lật xem quyển sổ nhỏ, cảm thấy rất là yêu thích, bên trong được thiết kế rất tỉ mỉ, trang *****ên còn giới thiệu cách sử dụng. Cho dù là để lại lời nhắn hay bình luận đều phải ký tên, còn như tên thật hay tên giả đều không quan trọng.

 

Thừa Nguyên đế nhìn một vòng, còn có mấy cô gái trẻ tuổi, hầu hết đều mang mạn che mặt, cũng có vài nam nhân đội đấu lạp, rõ ràng không muốn để người khác nhìn ra thân phận.

 

Dưới tình huống không nhìn thấy diện mục Lư Sơn, quả thật nói ra dễ dàng hơn rất nhiều. Thừa Nguyên đế bắt đầu viết chữ vào trong quyển sổ: Lạc Thành gặp phải nạn hạn hán... Ngòi bút dừng lại, lại gạch bỏ mấy chữ này, nói chuyện chính sự thì không ổn lắm.

 

Suy nghĩ một chút, lại lần nữa nâng bút lên viết: Trong rừng lấy hổ làm đầu, có thể đánh sói, có thể bắt thỏ, nhưng mỗi ngày lại bị ong mật quấy rầy, thật bất đắc dĩ.

 

Viết xong không khỏi thở dài, ông có thể nhẫn nhịn nước Việt Tú một thời gian dài, nhưng cổ trùng khó mà phòng bị, một khi xuất binh nhất định sẽ có thương vong rất lớn.

 

Ban đầu, Thừa Nguyên đế không để chuyện này ở trong lòng, ngày hôm sau khi tan triều lại đột nhiên tò mò không biết có ai trả lời mình hay không, trong lòng khẽ động, lại lần nữa cải trang xuất cung.

 

Vừa vào tửu lâu đã nhìn thấy thái tử và thái tử phi rảnh rỗi tập trung một chỗ với mấy người trẻ tuổi nói chuyện cười đùa, lập tức nhíu mày... Kể từ lúc chuyện hai người này xuất cung bị phát hiện, lại càng không kiêng dè nữa, bây giờ càng ngày càng đi ra ngoài một cách đường hoàng. Nghĩ lại mình mỗi ngày đều khổ sở lên triều sớm, phê duyệt tấu chương, tâm trạng không khỏi mất cân bằng.

 

Lúc đầu định qua răn dạy vài câu, nhưng lại quyết định đi xem quyển sổ trước. Đứng ở trước bàn ngọc, làm ra vẻ mặt thờ ơ không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng di chuyển, rất nhanh đã tìm được quyển sổ kia.

 

Ngay vào lúc mở ra, ánh mắt của Thừa Nguyên đế sáng lên--- không ngờ lại có nhiều phản hồi đến thế.

 

[Là lão hổ chứ đâu phải là hổ thần, cái gì cũng muốn dẫm dưới chân, sao không lên trời luôn đi?]

 

Khóe miệng của Thừa Nguyên đế giật một cái, di chuyển tầm mắt xuống phía dưới, bình luận đủ kiểu, cái gì cũng có, đột nhiên, ánh mắt của ông dừng lại ở dòng cuối cùng.

 

[Không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn, có thể học bơi để tránh ong mật, cũng có thể bắt những con mồi khác hỗ trợ chống lại ong mật].

 

Người nhắn lại tên là Yến Yến, Thừa Nguyên đế vỗ tay khen: "Đúng là một cô gái thông minh".

 

Không nói đến khả thi hay không, chỉ riêng sự linh hoạt trong tư duy đã là điều đáng quý.

 

"Yến Yến, tên này rất hay". Thình lình phía sau vang lên một giọng nói, Thừa Nguyên đế run tay, quay đầu lại liền nhìn thấy thái tử và thái tử phi.

 

Ông quát một câu không có quy củ, Phương Sam không thèm để ý, phương cánh tay trắng nõn chọt nhẹ vào lời bình ở hàng cuối cùng: "Lan tâm huệ chất".

 

Thừa Nguyên đế vốn đã có ấn tượng rất tốt với Yến Yến, nghe thấy có người tán dương thì trong lòng nhộn nhạo: "Nếu có thể gặp mặt một lần thì tốt rồi".

 

Phương Sam: "Chỉ sợ sẽ đường đột với giai nhân, ngài có thể tiếp tục để lại bình luận ở dưới này, xây dựng quan hệ từng bước".

 

Thừa Nguyên đế: "Trẫm... ta tự có tính toán".

 

Trên mặt thì nghiêm túc chính kinh, trong lòng thì lại thúc giục bọn họ mau mau lăn đi, để cho mình còn đặt bút viết.

 

Từ trước đến nay Phương Sam không để ý ánh mắt của người khác, cuối cùng là bị Ngụy Tô Thận cưỡng ép kéo đi.

 

Phía ngoài không khí rất trong lành, nhưng lại thiếu đi mùi rượu trong tửu lâu, Phương Sam không khỏi tiếc nuối.

 

Ngụy Tô Thận hạ quyết tâm không để cho hắn uống rượu: "Ngoại trừ rượu, trong cuộc sống còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp khác".

 

Phương Sam: "Ví dụ như?"

 

Ngụy Tô Thận dừng bước: "Tôi".

 

"..."

 

Cổ họng Phương Sam nhúc nhích: "Tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ ký chủ đang trả thù tôi".

 

Ngôn từ của người này càng lúc càng sắc bén.

 

Ngụy Tô Thận: "Không cần nghi ngờ, là thật".

 

Phương Sam bàn đến tiệm bánh ngọt mua mấy khối bánh đậu xanh, không chút thương tiếc nhét vào miệng đối phương để anh im miệng.

 

Gần đây số lần làm cho Thừa Nguyên đế mất hứng khá nhiều, đắc tội với người ta quá mức không phải là điều sáng suốt, nên cả hai không thể trực tiếp hồi cung, mà nghĩ tạm lại ở phủ của Trần Nghiêm. Sau khi Thừa Nguyên đế để lại bình luận, trên đường về quả nhiên ghé ngang phủ tướng quân, thấy hai người đang cung kính chờ đợi thì sắc mặt cũng dịu đi không ít.

 

Ba người cùng trở về cung, trong nháy mắt cửa cung đóng lại, trong lòng Thừa Nguyên đế không khỏi dâng lên một nỗi mất mát.

 

Ngụy Tô Thận: "Tuyển tú vừa kết thúc không lâu, phụ hoàng bên cạnh cũng có không ít giai nhân, hà tất phải thở dài".

 

Thừa Nguyên đế lắc đầu: "Hoa cỏ trong cung đều cùng một khuôn đúc".

 

Phương Sam đang yên lặng đi phía sau tự động nhập vai, thương cảm nhìn lên bầu trời.

 

Thừa Nguyên đế chú ý đến một màn này, khóe miệng không khỏi giật một cái: "Ngươi không nằm trong số đó".

 

Mới vừa bước vào ngự hoa viên, một mùi hương thơm nồng ập vào mặt, cũng không phải là mùi hoa đơn thuần, trong đó còn pha lẫn vị ngọt của mật đường.

 

Ngay cả Phương Sam cũng thích mùi hương như vậy, lòng mà không gắt, rất hiếm thấy.

 

Men theo mùi hương đi về phía trước, dưới tán cây cối ướt át xanh tươi, có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng, dù chỉ nhìn từ góc nghiêng cũng đủ khiến người ta say mê.

 

Yêu cái đẹp thì ai cũng thế, Thừa Nguyên đế tránh không khỏi nhìn thêm vài lần: "Là người phương nào?"

 

Không ai trả lời ông.

 

Thừa Nguyên đế nhíu mày: "Phúc Hải".

 

Vẫn không có ai trả lời.

 

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Phụ hoàng đã quên rồi sao, trước đó vài ngày nhi thần đã mượn Phúc Hải công công vài hôm".

 

Thừa Nguyên đế: "Chẳng phải người hạ độc đã bắt được rồi sao?"

 

Ngụy Tô Thận gật đầu: "Ngài chậm chạp không bảo ông ta trở về, Phúc Hải công công cũng không dám tự ý quyết định".

 

Thừa Nguyên đế hơi chột dạ, quả thật ông đã quên mất tổng quản thái giám trung thành bên cạnh mình.

 

"Quý nhân hay quên, huống chi ngài còn là thiên tử". Ngụy Tô Thận nói lấy lệ: "Phúc Hải công công chắc sẽ hiểu".

 

Đối với lão nô hầu hạ mình vô cùng trung thành và tận tâm này, Thừa Nguyên đế càng hổ thẹn hơn: "Nếu như ông ấy không tha thứ thì sao?"

 

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Vậy thì nhịn".

 

"..."

 

Ngụy Tô Thận gọi một cung nhân tới, hỏi thăm thân phận của cô gái ở phía trước.

 

"Hồi bẩm điện hạ, là cung nữ mới tới, tên là Phù Dung".

 

Phương Sam đứng nghe bên cạnh đánh giá đúng trọng tâm: "Quả đúng là đẹp như hoa phù dung".

 

Cung nữ đang quét dọn dưới tán cây nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì nhìn thấy mấy người, hoảng sợ suýt nữa thì ngã, miễn cưỡng đứng vững thì vội vã quỳ xuống hành lễ.

 

Mỹ nhân có muôn ngàn tư thái, người ở trước mắt này có thể xem là một loại cực phẩm, nhưng mà...

 

Ngụy Tô Thận thờ ơ, Thừa Nguyên đế thì lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc này một hồi lâu, đột nhiên thì thào: "Không biết Yến Yến trông như thế nào?"

 

Phương Sam không mặn không nhạt lên tiếng trả lời: "Nội tâm cũng rất quan trọng".

 

"Không sai". Thừa Nguyên đế như được khai sáng."Yến Yến của trẫm là một tài nữ, nhan sắc chỉ là thứ yếu".

 

Nghĩ thông suốt chuyện đó, khi nhìn lại cô gái đang quỳ trên mặt đất thì ánh mắt đã thay đổi, giọng điệu ngọt ngào này làm sao so bì được với Yến Yến của ông.

 

Phù Dung cúi thấp đầu, nhưng thỉnh thoảng lại lặng lẽ nâng mắt nhìn Thừa Nguyên đế một chút, vẻ mặt người kia thay đổi liên tục, duy chỉ có không có vẻ say mê, trong bụng thoáng thấy bất an.

 

Cô ta chính là dược nhân mà nước Việt Tú huấn luyện, An Vương phải mất rất nhiều công sức mới sắp xếp cho cô ta một thân phận, đưa vào trong cung.

 

Phù Dung rất tự tin vào nhan sắc của mình, cô cho rằng chỉ cần gặp được Thừa Nguyên đế, đối phương nhất định sẽ sủng ái mình.

 

Ý tưởng của cô ta không sai, nếu như Ngụy Tô Thận và Phương Sam không tạo ra chuyện trao đổi nặc danh, có lẽ Thừa Nguyên đế đã có cảm giác say mê cô ta.

 

Nếu không có chuyện thư từ qua lại với Yến Yến, Thừa Nguyên đế lại cho rằng bị sắc đẹp mê hoặc là một loại khinh nhờn mỹ nhân ở trong lòng ông, lúc này ông thậm chí coi Phù Dung như là một lần thử thách của ông trời đối với ông, chỉ có chiến thắng được lần thử thách này mới có tư cách đi gặp Yến Yến.

 

Thừa Nguyên đế thu lại tâm tình, nhìn thẳng về phía trước rồi đi, bỏ lại Phù Dung không hiểu ra sao.

 

Không kịp suy nghĩ đáp án, cô ta rất nhanh nắm chặt thời cơ dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ngụy Tô Thận, đáng tiếc người sau còn tuyệt tình hơn, từ đầu đến cuối không thèm để ý đến cô ta.

 

"Mỹ nhân như vậy, nhìn thấy mà yêu". Mở miệng lại là thái tử phi, vẻ mặt Phương Sam đầy say mê mà dìu cô ta đứng lên: "Trên đất lạnh lẽo, làm khó cho cô phải quỳ lâu như vậy, nếu như quỳ hỏng đầu gối của mỹ nhân, chẳng phải ta sẽ đau lòng đến chết sao".

 

Phù Dung kinh hãi nhìn hắn, dù từ nhỏ đã học thủ đoạn quyến rũ người khác, nhưng cô ta vẫn chưa đến mức học cách quyến rũ ...người đồng giới.

 

"Đa tạ thái tử phi". Cô ta lặng lẽ tránh khỏi cái nâng của Phương Sam.

 

Ngụy Tô Thận vốn đã đi về phía trước, nghe vậy thì quay đầu lại đánh giá Phù Dung: "Cũng bình thường thôi".

 

Phù Dung: "..."

 

Ôm tâm lý may mắn chờ đợi một ngày, cho đến khi đêm đã trôi qua hơn phân nửa cũng không đợi được Thừa Nguyên đế lâm hạnh.

 

Đau khổ chờ đợi một đêm, sáng hôm sau lúc múc nước, lại bị người ta va phải, sau khi đứng vững thì trên tay cô ta lại có thêm một mảnh giấy, Phù Dung mở ra xem thì đúng như dự đoán, hỏi về tiến độ nhiệm vụ của cô ta.

 

Phù Dung không dám nói Thừa Nguyên đế không có hứng thú với mình, về đến phòng nỗ lực suy nghĩ, tìm ra một chút ưu điểm, nghĩ thật lâu mới hồi âm nói: "Hiện nay đã thành công hấp dẫn sự chú ý của thái tử phi".

 

Giết xong thì thở phào một hơi, như vậy cũng không tính là không thu hoạch được gì.

 

Phương Sam quả thật có chú ý đến Phù Dung, lúc đang ăn còn cố ý nhắc đến: "Trên người của cô ta có mùi thuốc".

 

Ngụy Tô Thận: "Cổ sư?"

 

Phương Sam lắc đầu: "Cái này có chút thú vị, ký chủ có từng nghe qua dược nhân chưa".

 

Trong đầu của Ngụy Tô Thận hiện lên rất nhiều suy đoán, lắc đầu.

 

Phương Sam vừa lột vải vừa nói. Tôi đã từng mang một ký chủ xém tí nữa đã chết trong tay dược nhân".

 

Có vết xe đổ, hắn còn cố ý kể thêm vài câu về dược nhân.

 

Ngụy Tô Thận nghe xong cũng không có cảm nhận gì đặc biệt, ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi.

 

Phương Sam gật đầu đồng tình với sự điềm tĩnh ấy, đối với một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ, đúng là không dễ bị sắc đẹp làm dao động: "Dược nhân hẳn là chuyên dùng để đối phó với Thừa Nguyên đế".

 

Ngụy Tô Thận bật cười: "Bây giờ trong lòng của hoàng đế đều là Yến Yến, sẽ không dễ dàng sủng hạnh một người khác".

 

Giả sử công chúa nước Việt Tú lựa chọn hạ độc trực tiếp, mọi chuyện còn dễ dàng hơn được một chút.

 

Phương Sam ngáp một cái: "Chẳng mấy chút nữa Thừa Nguyên đế sẽ hết hi vọng, nói không chừng không cần giả bộ cũng sẽ thật sự bệnh một trận".

 

"Tại sao?"

 

Phương Sam: "Nghe nói ông ấy đã hẹn người ta gặp mặt trên sổ tay, tôi có dự cảm, lần này Thừa Nguyên đế sẽ gặp phải đả kích không nhỏ".

Bình Luận (0)
Comment