Chuyển ngữ: Băng Di
66.
Phương Sam nhìn thấy Ly Vương như vậy, trong đầu bỗng dưng hiện ra một câu nói: Ánh mắt bi thương của ngươi khiến người ta đau lòng.
Hắn khẽ ho một tiếng, không biết là để che đậy sự xấu hổ của Ly Vương, hay là để che giấu suy nghĩ kỳ dị của mình, rót đầy một bầu rượu: "Vương gia, uống đi".
"Chê cười rồi!" Ly Vương lạnh lùng nói: "Vấn đề thô bỉ nông cạn như vậy, nếu thật sự trả lời, há chẳng phải làm giảm giá trị của bản vương sao?"
Dứt lời thì ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lúc mới vừa mở miệng, Phương Sam còn tưởng rằng hắn sẽ không chút do dự lựa chọn trả lời, nhưng không ngờ lại có một cú chuyển ngoặt như vậy.
Nguỵ Tô Thận và Phương Sam liếc nhau, đều hiểu rõ tâm tư của đối phương... Sợ rằng người này cũng không phải là nhân vật nam chính.
Phương Sam nhìn về nơi có một ngọn đèn dầu ở xa xa, đột nhiên hỏi: "Võ công của Vân Hàn như thế nào?"
Với thân phận của Ly Vương, vốn không cần phải trả lời vấn đề của hắn. Nhưng mà bây giờ nói lãng sang chuyện khác lại là tốt nhất, hắn mở miệng nói: "Chưa từng giao thủ, có lẽ cũng không kém bản vương".
Phương Sam hứng thú ồ một tiếng: "Làm sao biết được?"
Ly Vương nghiêm mặt nói: "Ngày xưa Vân Hàn đến ngoại vực làm nghề y, một mình tiêu diệt cả một trại".
Một trại thông thường thì không có gì đáng nói, nhưng mà trại hắn tiêu diệt là một trại rắn cạp nong được xưng danh là "Độc giáo", người trong trại ai cũng võ công cao cường, giỏi điều khiển rắn và dùng độc, sau khi Vân Hàn diệt sạch trại còn có thể bình yên vô sự đi ra, điều đó đã đủ chứng minh một vài vấn đề.
Phương Sam như có điều suy nghĩ, Ly Vương đứng dậy nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hắn, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra đây là cái cớ để đuổi Nguỵ Tô Thận đi, kết thúc sớm cái trò chơi hỏi đáp hoang đường này.
Trước khi rời đi, Nguỵ Tô Thận liếc nhìn Phương Sam một cái, người sau khẽ gật đầu ngầm hiểu, sau khi anh rời đi, Phương Sam tiếp tục hỏi một vài vấn đề về Vân Hàn.
Ly Vương tự mình uống rượu, cười nhạt một tiếng: "Lòng hiếu kỳ của ngươi cũng không nhỏ đâu".
Phương Sam cười cười, bắt đầu hỏi về chuyện công việc, không đem tất cả trọng điểm tập trung trên người Vân Hàn nữa.
Hai người nhanh chóng bàn luận sang chủ đề xác sống, Ly Vương híp mắt một cái: "Nếu như ngươi là kẻ giật dây, nên núp ở chỗ nào để thao túng toàn bộ?"
Phương Sam đảo mắt: "Không biết".
Ly Vương cười xùy một tiếng: "Nói đi, bản vương sẽ không trách phạt".
Phương Sam nâng mắt: "Thôn Vô Ưu".
Ly Vương: "Ý của ngươi là nơi mà bản vương lựa chọn kỹ lưỡng lại vừa hợp với tâm ý của kẻ xấu?"
"Không dám". Phương Sam ngừng một chút lại nói: "Nhưng vương gia chắc cũng đã có suy đoán".
Trốn trong thôn Vô Ưu, vừa có thể đi kiểm tra tình hình quan tài bất cứ lúc nào, nếu như có chuyện xảy ra, cũng có thể tránh được một cuộc tìm kiếm toàn diện.
Ly Vương nhắm mắt nhẹ xoa trán, luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó, vẫy tay áo ra hiệu hắn có thể lui xuống rồi.
Sau khi Phương Sam đã đi được một lúc, Ly Vương mới nhớ ra mình đã quên gì... Trước đó đối phương vô duyên vô cớ nhắc đến môn chủ Huyết Sát môn, món nợ này còn chưa kịp thanh toán với hắn.
Trăng sáng sao thưa, Phương Sam vốn định trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, trùng hợp trên đường thấy Bạch Dạ Sương bước ra từ phòng của Ngụy Tô Thận, hắn đảo mắt, đi tới dưới cửa sổ của đối phương.
Mùa hè, cửa sổ đều được chống bằng những thanh gỗ nhỏ, Phương Sam từ khe cửa thò đầu vào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bên trong.
Hắn không cố ý che dấu hơi thở, Ngụy Tô Thận tất nhiên là có thể cảm nhận được, quay lại, đối mặt với ánh mắt âm u: "Cậu đến đây làm gì?"
Phương Sam chỉ vào hướng Bạch Dạ Sương rời đi: "Hắn đến làm gì?"
Ngụy Tô Thận: "Giải độc."
Phương Sam lúc này mới nhớ ra độc của Bạch Dạ Sương mới giải được bảy tám phần.
"Nếu là giải độc thì thôi vậy."
Ngụy Tô Thận bật cười: "Nếu chúng tôi thực sự có chuyện gì, thì cậu định làm gì?"
Nhìn thấy các ký chủ mở hậu cung đã từng là chuyện rất bình thường, nhưng trong số những tháng năm đơn độc không đếm xuể, tâm lý đã trở nên mất cân bằng.
"Mang Lấp Lánh đi, cướp đoạt 'Thuật khôi lỗi'..."
Phương Sam gằn từng chữ một: "Nếu ký chủ làm chuyện gì có lỗi với tôi, chờ đợi anh chỉ có hai bàn tay trắng."
Ngụy Tô Thận hơi biến sắc mặt——Hai bàn tay trắng?
Mấy từ này nghe vào tai rất là vi diệu.
Phương Sam nói lời cay nghiệt xong thì thong thả rời đi, để lại Ngụy Tô Thận tại chỗ, có chút dở khóc dở cười.
Đêm nay, Phương Sam như một con chuột đồng di động, lại di chuyển tới chỗ ở của Mộng Huân Mị. Bạch Dạ Sương lúc trước được nhắc nhở đã từng đến hỏi thăm tình hình của cô, cũng quan tâm dặn dò vài câu, con gái vốn nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được sư huynh đối với mình không còn nhiệt tình như trước nữa.
Một tiếng thở dài u oán tràn ra, Phương Sam lại thò đầu vào từ cửa sổ mở hé: "Là ai khiến cho giai nhân ưu sầu?"
Mộng Huân Mị bật cười, vẫy bàn tay nhỏ bé với hắn.
Phương Sam không có cảm giác gì đặc biệt với cô gái này, so với hầu hết các nữ chính Mary Sue, Mộng Huân Mị rõ ràng là coi là không tệ, ít nhất là phần lớn thời gian chỉ số IQ đều online, nhưng tương ứng, những lúc rớt mạng thì lại đáng sợ hơn nữ chính ngốc nghếch thông thường.
"Ta chỉ cảm thấy có chút buồn chán." Mộng Huân Mị chống cằm nói: "Nói ra chắc ngươi sẽ cười ta. Giống như trước đây thế giới xoay quanh một người, rồi một ngày nào đó, ngươi vô tình phát hiện mình cũng chỉ là một trong những chúng sinh."
Phương Sam nghiêm túc nói: "Buồn chán là bệnh, phải trị."
Mộng Huân Mị sửng sốt, có lẽ không ngờ rằng lời nói vô lý như vậy lại thốt ra từ miệng Phương Sam.
Phương Sam lại nghiêm túc nói: "Không bằng ngươi hãy nghĩ về Ly Vương, hắn vì buồn chán mà một tay tạo lập ra thôn Vô Ưu."
Cái thí dụ này rất sống động, Mộng Huân Mị liên tục xua tay: "Không, ta không muốn trở thành như hắn... như vậy..."
"Như vậy hoang đường." Phương Sam giúp cô tìm từ.
Mộng Huân Mị lòng còn sợ hãi, thật sự là Ly Vương giả vờ thần bí, tạo ra một hồi sóng gió như vậy chỉ để đạt được mục đích trẻ con, khiến cô không cách nào hình dung nổi.
Phương Sam thở dài, xem ra lúc này không chỉ Ly Vương đối với Mộng Huân Mị vô tâm, mà Mộng Huân Mị cũng vô tâm với Ly Vương.
Nếu gạt bỏ lớp sương mù dày đặc, Ly Vương chỉ có thể coi là hành động theo cảm tính mà thôi, hắn có thể dẫn dụ Vân Hàn, đồng thời tự mình đi xử lý chuyện liên quan đến bí mật trường sinh, chứng minh rằng hắn là người hữu dũng hữu mưu, nhưng ấn tượng ban đầu quá sâu sắc khiến người ta khó mà thay đổi.
Hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Ly Vương ngàn vạn lần đừng là nhân vật nam chính, nếu không sẽ tốn biết bao công sức để đưa mọi thứ trở về vị trí ban đầu.
Phương Sam nghiêm nghị hỏi: "Mộng cô nương thấy thần y thế nào?"
Mộng Huân Mị ngẩn ra, không rõ tại sao lại đột nhiên hỏi đến vấn đề không liên quan: "Tài hoa hơn người, điều đáng quý là không màng danh lợi."
Phương Sam mỉm cười: "So với sư huynh của cô thì sao?"
Mộng Huân Mị ngượng ngùng nói: "Ta chưa gặp thần y, làm sao so sánh được?"
Phương Sam thầm thở dài, quả nhiên một khi gặp nam nhân xuất chúng liền trực tiếp rớt mạng, nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm nói: "Hiện giờ chính là cơ hội."
Hắn nhìn quanh một vòng xác định không có ai nghe lén, rồi thì thầm vào tai Mộng Huân Mị vài câu. Người sau ánh mắt sáng ngời: "Thật sao?"
Phương Sam gật đầu: "Chỉ cần cô không sợ hoạt tử nhân, có thể ra tay."
Mộng Huân Mị lắc đầu: "Tất nhiên không sợ, ta cũng tinh thông y lý, nếu có cơ hội thỉnh giáo một chút, nhất định có thể hiểu biết hơn không ít." sau cùng lại có chút lo lắng: "Ta từng nghe sư phụ nói, thần y là người cao ngạo và lạnh lùng, nếu hắn không muốn ta hỗ trợ thì nên làm thế nào?"
Phương Sam ôn hoà nói: "Xem vận may của cô thôi."
Hắn làm sao không nhìn ra những lời này của Mộng Huân Mị chỉ là nói vậy thôi, thực chất đã sớm quyết định rồi.
Mộng Huân Mị không để ý đến thay đổi trong thần sắc của hắn, vì có việc mình làm được mà ánh mắt cô sáng thêm mấy phần.
Dù sao thì đây cũng là nơi ở của một cô gái, Phương Sam không ở lại lâu, nói vài câu rồi rời đi. Ngày hôm sau ngủ thẳng đến trưa, bị tiếng đùa giỡn của trẻ con đánh thức, đứng bên cửa sổ, xa xa là núi non xanh biếc, gần đó là cảnh nam cày nữ dệt, trên đời này sợ rằng khó mà tìm thấy bức tranh điền viên đẹp hơn thế này.
Năng lực hành động của Mộng Huân Mị nhanh hơn dự đoán của Phương Sam, đã được như ý nguyện đi theo bên cạnh Vân Hàn. Ly Vương nhắm một mắt mở một mắt trước chuyện này, sự khoan dung của hắn với những việc nhỏ vượt xa sự tưởng tượng của người thường.
Phương Sam nhướng mày với Mộng Huân Mị, vì là nữ giả nam trang nên cử chỉ của cô thêm mấy phần hào hiệp, lén lút nói với hắn: "Ngươi nhất định không ngờ được đâu, ta và Vân Hàn lại có duyên từ lúc bé."
Nhưng không thấy chút ngạc nhiên nào trong mắt Phương Sam.
Mộng Huân Mị: "Ngươi không ngạc nhiên sao?"
Phương Sam lắc đầu.
Nghĩ kỹ lại thì không khó phát hiện, Mộng Huân Mị cùng với đám người Bạch Dạ Thương đều có duyên phận không lớn không nhỏ, chẳng hạn như lần đầu gặp Ly Vương ở tửu lâu, một câu nói vừa khéo làm Ly Vương động lòng, có lẽ đó cũng là lý do Ly Vương đến giờ vẫn khoan dung với sự tồn tại của Mộng Huân Mị.
Mộng Huân Mị cảm thấy không thú vị, lời đã đến cổ họng lại nuốt xuống, khó chịu, liền nói: "Lúc nhỏ trời xui đất khiến ta vô tình cứu mạng hắn, không ngờ hắn vẫn nhớ rõ ta, ngươi nói có phải bởi vì, bởi vì..."
Phương Sam chỉ hơi trầm ngâm: "Nữ nhân mười tám nhiều thay đổi, nhưng có vẻ ngươi không thay đổi nhiều."
"..."
Mộng Huân Mị sâu sắc cảm thấy, từ lúc cô đến tìm Phương Sam, là tự chuốc lấy nhục nhã.
Ly Vương không để ý đến sự bất mãn của Mộng Huân Mị, hỏi: "Tra được gì chưa?"
Mộng Huân Mị hoàn hồn: "Vân công tử muốn vương gia qua đó một chuyến." Ly Vương gật đầu, ra hiệu cho Phương Sam đi theo.
Trong căn nhà nhỏ diễn ra một cảnh kinh hoàng như sau: đôi tay như ngọc của Vân Hàn đầy máu, dưới đất còn có những miếng thịt thối rữa.
Phương Sam nhìn sắc mặt Ly Vương, may mắn là đã qua giờ cơm.
Vân Hàn không thay đổi sắc mặt, cầm miếng thịt đưa đến trước mặt Ly Vương: "Vương gia mời xem." Ly Vương không sợ yêu ma quỷ quái, nhưng sợ những thứ ghê tởm này, tượng trưng quét mắt một cái, ra hiệu hắn mang đi.
Vân Hàn: "Vương gia cần phải xem tỉ mỉ, điều thú vị nằm hết bên trong." Liên quan đến kiến thức chuyên môn, mọi cử động của Vân Hàn đều rất nghiêm túc, dùng que bằng trúc gắp một con sâu lên nói: "Con thi trùng này ít nhất đã sống hơn năm mươi năm."
Một con côn trùng có khi không sống được qua bốn mùa, thi trùng thì dài hơn một chút, nhưng không thể sống đến vài chục năm. Ly Vương bất đắc dĩ, lại nhìn thêm một lần, cảm thấy không muốn một mình mình ghê tởm, gọi Phương Sam tiến lên góp vui.
Phương Sam không chỉ nhìn, còn dùng que trúc chọc hai cái: "Đáng tiếc là thi trùng, có một số giòi có thể chiên giòn..."
Lời còn chưa dứt, Ly Vương sắc mặt khó coi nói: "Câm miệng."
Phương Sam bĩu môi... Muốn làm mình buồn nôn, thủ đoạn này còn quá non nớt nhá.
Mùi thối kích thích hô hấp người ta, Ly Vương phất tay áo bỏ đi, nhưng mà chẳng được bao lâu bỗng nhiên lại quay lại, thản nhiên nhìn Vân Hàn: "Mang thi trùng lại đây để bản vương xem kỹ."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu hắn đang có ý gì.
Nhưng vào lúc này, Mộng Huân Mị bỗng ồ lên một tiếng, mọi người nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy trong sân có một nam tử đang đứng, mặt mày như ngọc, tuấn tú vô song, làm người ta chú ý nhất chính là bộ y phục màu đỏ, đỏ rực rỡ, đỏ chói mắt!
......
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm:
Ly Vương: Màu đỏ này, suýt nữa làm mù mắt chó...khụ, mắt rồng của bản vương!
Phương Sam (mặt không chút thay đổi ): Tôi không quen biết người này.
Ngụy Tô Thận (cố tình gây sự ): Cậu đang chê tôi làm mất mặt cậu phải không!
Phương Sam:...
......
Hết chương rồi, bạn cho mình một nhé. ^^