Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 67

 Chuyển ngữ: Băng Di

 

67.

 

Ly Vương theo bản năng nhìn về phía Vân Hàn, dù chỉ là cái nhìn thoáng qua nhưng vẫn bắt kịp vẻ ngạc nhiên trong mắt Vân Hàn.

 

Hiển nhiên bộ áo đỏ này không chỉ đâm mù mắt mỗi mình hắn!

 

Mộng Huân Mị chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Ngụy Tô Thận, bây giờ vẫn còn không hiểu ra sao. Người bên ngoài cửa sổ hình như là giáo chủ ma giáo, nhưng sao người của ma giáo lại công khai xuất hiện trước mặt Ly Vương như thế?

 

Triều đình không can thiệp vào chuyện giang hồ, nhưng cũng là do sự cân bằng từ nhiều phía, danh môn chính phái còn dễ nói, những kẻ tà giáo này bình thường thích gây chuyện thị phi nhất, quan phủ đa phần là đàn áp chứ không thu phục.

 

Ly Vương nhìn Ngụy Tô Thận một chút, rồi lại tỉ mỉ quan sát Phương Sam, bỗng nhiên đưa ra một kết luận hết sức khó hiểu... những người mặc đồ đỏ, không ai là dễ đối phó.

 

Cửa vốn cũng không khóa, Ngụy Tô Thận lúc bước vào mang theo nụ cười rất nhạt trên môi, kết hợp với khí chất vừa chính vừa tà, đích thị là tà mị ngông cuồng.

 

Ly Vương tỉnh bơ chỉ chỉ vào đầu, ý bảo Vân Hàn tìm cơ hội bắt mạch cho người này một chút.

 

Mộng Huân Mị tưởng đâu sẽ có một trận ác chiến, nhưng Ly Vương căn bản là thái độ không để ý, thu hồi ánh mắt rồi nói với Vân Hàn: "Thi trùng sống lâu như vậy, nhất định người này đã chết rất lâu."

 

Vân Hàn gật đầu.

 

Ly Vương sầm mặt lại, Phương Sam đại khái đoán được hắn đang nghĩ gì, đêm qua có vài kết luận chỉ là phỏng đoán, giờ chứng thực được hoạt tử nhân đã có từ rất lâu trước đây, rất nhiều chuyện trở nên đáng suy ngẫm.

 

Thí dụ như kẻ đứng sau chế tạo hoạt tử nhân từ năm mươi năm trước giờ còn sống không, nếu như còn sống, bây giờ ít nhất cũng là một lão già hơn 70 tuổi.

 

Ly Vương gọi một thị vệ tới, bảo hắn đi điều tra chi tiết về những người già trong thôn Vô Ưu.

 

Vân Hàn vứt xác thi trùng sang một bên: "Vương gia cho rằng làm thế này có manh mối sao?"

 

Ly Vương khoát tay: "Gần như không thể."

 

Trước đó không lâu, một nạn nhân bị luyện chế thành hoạt tử nhân đã chạy trốn ra ngoài, dù không kịp để lại thông tin hữu ích gì thì đã tử vong, nhưng khám nghiệm tử thi lại là một thanh niên khỏe mạnh tầm hơn hai mươi tuổi.

 

Điều này chứng minh kế hoạch vẫn còn đang tiếp tục, một lão già muốn khống chế nam tử trẻ tuổi thân thể khoẻ mạnh, nghe thật hoang đường.

 

"Phái hắn đi là vì đảm bảo không có sơ sót."

 

Ly Vương lại điều động vài ẩn vệ, để họ đi xung quanh tìm xem có thanh niên nào mất tích hay không.

 

Mộng Huân Mị nhỏ giọng nói: "Người bị hại có thể là người trong thôn không?"

 

Ly Vương lắc đầu: "Thôn Vô Ưu vốn nhân khẩu thưa thớt, bất kỳ ai sinh lão bệnh tử đều phải được ghi chép cặn kẽ."

 

Một cơn gió mát thổi vào phòng, Mộng Huân Mị thình lình rùng mình một cái... nhìn bên ngoài trời xanh mây trắng, cô buồn bực, rõ ràng là mùa hè, sao lại khiến người cảm thấy lạnh như vậy?

 

Phương Sam nhìn thấy hết thảy, chỉ chỉ Mộng Huân Mị nói: "Mấy ngày này không bằng cho cô ấy trực tiếp ở cạnh thần y, cũng tiện giúp đỡ một tay."

 

Vân Hàn và Mộng Huân Mị đồng thời giật mình.

 

Phương Sam chính nghĩa lẫm liệt: "Tình huống của cô ấy chắc thần y nhìn ra được."

 

Nữ giả nam trang dù sao cũng không thể thay đổi yết hầu, giọng của Mộng Huân Mị lại còn mềm mại hơn nữ tử bình thường, gần như chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đang cải trang.

 

Ngừng một chút, Phương Sam tiếp tục nói: "Giả sử kẻ xấu đang ở trong thôn Vô Ưu, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự an nguy của cô ấy."

 

Vân Hàn bị thuyết phục, gật đầu.

 

Ly Vương không nhịn được chạm tay vào ngực, cảm giác kỳ quái này lại đến nữa rồi, chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao——

 

Phàm là nơi Phương Sam đi qua, đều sẽ luôn kéo người ta đến gần nhau, Vân Hàn và Mộng Huân Mị là một ví dụ, hắn và giáo chủ Huyết Sát Môn cũng vậy... nghĩ đến đây, thực sự không nhịn được hỏi: "Ngươi ngày đó đến vương phủ, xác định là để làm mưu sĩ?"

 

Phương Sam vẻ mặt vô tội: "Nếu không thì sao?"

 

Ly Vương lộ vẻ nghi ngờ.

 

Phương Sam: "Cũng không đến mức như vương gia lòng mang thiên hạ, vì xây dựng thôn mà cống hiến, cũng không bằng giáo chủ ma giáo đại nghĩa, để tìm tung tích dân chúng mất tích, mà trăm phương ngàn kế đến vương phủ nằm vùng."

 

Ly Vương vội ho một tiếng, trong nháy mắt vừa rồi, hắn sinh ra một ý tưởng hoang đường: Phương Sam thực ra là đến làm bà mối. Nhưng giả sử sự thật là như vậy, chẳng phải là thiên hạ không một ai bình thường sao?

 

Ngụy Tô Thận im lặng nhìn hết thảy ở trong mắt, trong lòng cười lạnh, chân tướng chính là tàn nhẫn như vậy đó, nhưng chúng sinh không thể nào tiếp nhận.

 

Mỗi người ở thôn Vô Ưu trước khi an cư lạc nghiệp, đều đã được điều tra cặn kẽ. Thị vệ nhanh chóng thu thập thông tin về những người già trong thôn Vô Ưu, Ly Vương chỉ nhìn qua một lần rồi lắc đầu.

 

Trong tư liệu còn ghi cả tình trạng sức khỏe của các lão nhân, phần lớn đều là đi đứng bất tiện.

 

Phương Sam mỉm cười nói: "Những cỗ quan tài đó đều ở khe núi hẻo lánh, cho dù thân thể khỏe mạnh, một lão già nửa đêm canh ba trèo đèo lội suối, khó mà chịu nổi."

 

Bên cạnh, Mộng Huân Mị đột nhiên nhỏ giọng nói: "Có khi nào đã nghiên cứu thành công rồi không?"

 

Sắc mặt mọi người hơi đổi, sau đó hoặc nhẹ hoặc nặng mà lắc đầu.

 

Vân Hàn là người *****ên lên tiếng: "Một khi thành công, thì không cần tiếp tục bắt người nữa."

 

Phương Sam suy nghĩ một chút nói: "Cỡi chuông phải tìm người buộc chuông, tuy không tìm được kẻ đứng sau màn, nhưng có thể tìm từ ngọn nguồn."

 

Ly Vương: "Ý của ngươi là..."

 

"Kẻ địch trong tối, ta ngoài sáng đã thành định cục, vương gia sao không quang minh chánh đại đi, dẫn một đội hộ vệ vào núi thăm dò, tiện thể phong tỏa thôn, không cho phép bất luận kẻ nào tùy ý ra vào."

 

Nghe có vẻ là một biện pháp đơn giản thô bạo, thậm chí hơi ngu xuẩn, nhưng không thể không thừa nhận, cách này rất hiệu quả, thay vì đoán tới đoán lui, không bằng mạnh dạn điều tra.

 

Vân Hàn và Phương Sam nhất trí quan điểm: "Dù có thể làm kinh động đối phương, nhưng mà như vậy cũng sẽ làm cho đối phương rối loạn trận tuyến, chúng ta sẽ chiếm quyền chủ động."

 

Ánh mắt Ly Vương lóe lên, hắn cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của thôn Vô Ưu, rầm rộ như vậy, chắc chắn sẽ làm làm lòng người bàng hoàng.

 

Như đoán được lo ngại của hắn, Phương Sam nói: "Bí mật trường sinh nghe có vẻ đáng sợ, chúng ta có thể đổi lý do."

 

Ly Vương nhíu mày: "Ví dụ như..."

 

Phương Sam: "Ví dụ như vương gia yêu thích một cô gái và cô ấy bỏ trốn cùng một thôn dân nào đó, ngài muốn phong ấn núi để bắt bọn họ!"

 

Ly Vương cả giận nói: "Làm càn!"

 

Đúng là rất làm càn, từ khi Phương Sam mở miệng, đôi môi đỏ mọng của Mộng Huân Mị không khép lại được, ngay cả Vân Hàn cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc. Không câu nệ tiểu tiết như thế nào đi nữa, Ly Vương cũng là hoàng thân quốc thích, cái cớ này thực sự không thích hợp.

 

Phương Sam cũng rất là bình tĩnh: "Đối với vương gia mà nói, đây cũng không phải là sự bôi nhọ thanh danh."

 

Ly Vương đập bàn: "Người phụ nữ mà bản vương yêu mến bỏ trốn theo người khác, chẳng lẽ không phải là nỗi nhục lớn sao?"

 

Phương Sam lạnh nhạt nói: "Trọng điểm là cô gái."

 

Ly Vương ngẩn ra.

 

Phương Sam: "Không chỉ phải lan truyền trong thôn Vô Ưu, mà sau khi trở về, vương gia cũng không cần che giấu, cứ để mặc tin đồn lan rộng, như vậy dân chúng trong kinh thành sẽ biết vương gia thích nữ nhân."

 

Yêu hận tình cừu giữa Ly Vương và môn chủ Huyết Sát môn đã lưu truyền sôi sùng sục, Ly Vương chưa cưới chính thê, có lời đồn này, có nhà ai dám đem con gái gả cho hắn?

 

Vẻ mặt Ly Vương trở nên kỳ lạ, lẩm bẩm nói: "Có lý, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo."

 

Nghe vậy, Ngụy Tô Thận vẫn trầm mặc không nói, chỉ khinh bỉ nhìn Ly Vương, nghĩ chu đáo? Sao hắn không nghĩ xem lời đồn mình yêu môn chủ Huyết Sát Môn là từ miệng người nào truyền ra sớm nhất?

 

Thật ra, Ly Vương cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ đến việc có thể rửa sạch tin đồn mình yêu thích đồng tính, một chút ô danh có đáng là gì?

 

"Vậy cứ theo kế hoạch của ngươi mà làm." Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi vào, mùi hôi thối lan tràn trong phòng, Ly Vương chịu không nổi bước ra ngoài, lúc đến cửa thì quay đầu liếc nhìn Phương Sam: "Chuyện làm thỏa đáng, bản vương sẽ trọng thưởng."

 

Phương Sam ôm quyền: "Đa tạ vương gia."

 

Nhìn bóng lưng Ly Vương càng chạy càng xa, Mộng Huân Mị là người *****ên lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, khó tin nói: "Hắn còn muốn thưởng cho ngươi?"

 

Phương Sam trầm giọng nói: "Ly Vương không muốn để cho môn chủ Huyết Sát Môn bị tin đồn quấy rầy, không tiếc hủy hoại danh tiếng của mình."

 

Mộng Huân Mị đỏ hoe viền mắt, có chút thương lại cho Ly Vương.

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu, bỗng nhiên thấy Vân Hàn cũng lắc đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, bất chợt nhận ra có một người cũng hiểu rõ!

 

Điều kiện chia sẻ tin bát quái vô cùng đơn giản, hơn hai người là có thể tận hưởng niềm vui bát quái, nghe nhầm đồn bậy, mười người trở lên, chỉ cách một bước nữa là tin đồn bay đầy trời.

 

Bản thân thôn Vô Ưu vốn ít tiếp xúc với bên ngoài, nghe tin Ly Vương vì người yêu bỏ trốn mà phong ấn thôn, thôn dân không những không lo lắng, ngược lại lòng hiếu kỳ dấy lên hừng hực. Thấy thị vệ tới từng nhà lục soát, ban đầu là căng thẳng, sau đó là chờ xem kịch vui, không chừng ngày mai sẽ lôi ra được hán tử vụng trộm và nữ nhân bỏ trốn từ nhà ai đó.

 

Những người tham gia lục soát đều là thuộc hạ đắc lực của Ly Vương, thật sự là đào ba thước đất, nhanh chóng tìm ra vài hộ khả nghi, lần lượt báo cáo cho Ly Vương.

 

"Chuyện này làm khá lắm". Ly Vương từ chỗ Vân Hàn trở về vẫn liên tục uống trà, dường như muốn dùng hương trà để xua tan mùi hôi thúi trong ký ức: "Không những tìm được mục tiêu có thể điều tra, quan trọng là giúp bản vương minh oan."

 

Thuộc hạ đang báo cáo cứng người lại... minh oan?

 

Mấy bà tám nhiều chuyện trong thôn mỗi ngày đều tụ tập bàn tán cảnh vương gia bị cắm sừng kia kìa, minh oan cái gì?

 

Nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng có lý, danh tiếng đã mất hết, không cần minh oan nữa, từ một góc độ khác, cũng xem như là một cách minh oan đặc biệt.

 

Vừa thông suốt vấn đề khó chịu này, liền nghe Ly Vương hỏi: "Ta nhớ Trương Thần vì tay nghề tốt mới được chọn vào đây."

 

Thuộc hạ gật đầu, Ly Vương hỏi về một nhà khả nghi trong đó: "Vương gia trí nhớ thật là tốt, Trương Thần làm mộc gần như đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nhiều lão thợ mộc già đều khen không dứt miệng."

 

Ly Vương: "Nói cho ta nghe một chút tình huống của hai nhà còn lại."

 

Thuộc hạ cảm thấy lạ, tại sao trong những người này vương gia chỉ nhớ rõ Trương Thần?

 

Không nghe báo cáo ngay, Ly Vương liếc mắt một cái, thấy rõ sự nghi hoặc của đối phương, thản nhiên nói: "Trương Thần khi đó bất quá chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, phong thần tuấn lãng, lại có tay nghề, lúc đó bản vương còn ngạc nhiên hắn lại vì một ngàn lượng bạc mà cam tâm ở lại trong thôn."

 

Nửa câu sau thuộc hạ hoàn toàn không nghe lọt tai, lúc này trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ... vương gia nhớ thương dung mạo của người ta.

 

Cố ý lan truyền tin đồn, có phải là giấu đầu hở đuôi không nhỉ?

 

Càng nghĩ càng kinh hãi, thuộc hạ không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, sợ đưa ra kết luận gì đó kinh khủng hơn, vội vàng thu lại tâm tư, bắt đầu có nề nếp trả lời câu hỏi của Ly Vương.

 

......

 

Hết chương rồi, bạn cho mình một nhé. ^^

Bình Luận (0)
Comment