Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 73

Chuyển ngữ: Băng Di

 

73.

 

Một tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên.

 

Ly Vương nhướn mày: "Ngươi thở dài gì vậy?"

 

Nói một câu không hay, Phương Sam là người 'trong sạch' nhất trong số bọn họ: từ đầu đến cuối chưa từng bị "mưu hại" gán ghép yêu đàn ông.

 

Phương Sam không trả lời, nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu, cảm thấy hơi chóng mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng hắn sẽ ở thế giới này sống đến chín mươi chín tuổi.

 

Hai người trầm mặc đứng đó, qua thật lâu, cả hai đồng thời thở dài.

 

Ly Vương và Phương Sam nhìn nhau một cái, quyết định không làm cho đối phương ngột ngạt nữa, cất bước đi về hai hướng khác nhau. Phương Sam cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây đại thụ, nhặt một nhánh cây lên bắt đầu vẽ vòng tròn trên mặt đất, đồng thời chìm vào suy nghĩ.

 

Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, đến khi Ngụy Tô Thận bước ra, Phương Sam đã dùng nhánh cây đào được một cái hố sâu có thể chôn được người.

 

Ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy Tô Thận, hắn mời mọc: "Nằm vào đây cảm nhận một chút không, đừng để lãng phí."

 

Ngụy Tô Thận tìm một cái xẻng nhỏ, lấp cái hố lại, vô cùng trấn định nói: "Mộng Huân Mị có ý với Vân Hàn, muốn tiến thêm một bước nữa cần phải có thời gian."

 

Phương Sam bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, đầy hy vọng hỏi: "Thật không?"

 

Đối diện nhau ba giây, Ngụy Tô Thận là người *****ên dời ánh mắt trước, anh còn chưa làm được việc nghiêm mặt nói dối.

 

Phương Sam đột nhiên đứng dậy, sự mê man trong mắt biến mất không còn, thay vào đó là sự kiên định: "Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng."

 

Nghe được hai chữ 'biện pháp' từ miệng Phương Sam, đầu Ngụy Tô Thận đau nhói theo bản năng, không hỏi nội dung cụ thể, chỉ nói: "Có hiệu quả không?"

 

Phương Sam gật đầu, nghiêm túc nói: "Tối đa ba ngày, đảm bảo đưa ký chủ trở về."

 

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu: "Tôi đã nói từ lâu, trực tiếp tiễn nam nữ chính xuống hoàng tuyền sẽ dễ dàng hơn nhiều."

 

Phương Sam bóp bóp trán: "Không liên quan đến việc giết người đốt nhà."

 

·

 

Hoạt tử nhân dù sao cũng là chuyện lớn, hôm đó sau khi thẩm vấn xong, Ly Vương viết một phong thư cấp báo gửi đến hoàng thành. Kẻ đứng sau màn chưa bị xử tử, Ly Vương cố gắng moi thêm thông tin từ miệng lão ta.

 

Vân Hàn đã biết phương pháp luyện chế hoạt tử nhân, đối với công việc sau đó hắn không quan tâm chút nào, chỉ vùi đầu làm thí nghiệm trong phòng.

 

Trên bàn, ngay cả chỗ để ấm trà cũng không có, toàn là chai chai lọ lọ, một bên còn đặt một cái thùng gỗ rất lớn, bên trong đầy nước thuốc đang đun sôi.

 

Gần như không ai dám bước vào phòng này, ánh mắt Vân Hàn bây giờ nhìn ai cũng như nhìn chuột bạch nhỏ. Ban đầu Mộng Huân Mị còn vội vàng làm trợ thủ, nhưng sau khi thấy tính cách cô độc của Vân Hàn khi làm thí nghiệm như một kẻ điên không cần mạng, cũng không dám ở lâu.

 

Gả cho một người đàn ông xuất chúng tuy quan trọng, nhưng mạng sống quan trọng hơn.

 

Một loạt tiếng đập cửa liên tiếp vang lên.

 

Vân Hàn hoàn toàn phớt lờ, nhưng tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, không để hắn yên tĩnh.

 

Hắn mặt lạnh đi mở cửa, khi nhìn thấy nụ cười của Phương Sam, không khỏi nhíu chặt lông mày: "Có chuyện gì?"

 

Phương Sam gật đầu, giọng dịu dàng đến kinh ngạc: "Vất vả nhiều ngày như vậy, ta lo lắng cho sức khỏe của ngươi, đặc biệt cho người hầm canh bổ."

 

Bị sự quan tâm đột ngột làm cho bất ngờ, Vân Hàn vẫn lạnh lùng từ chối.

 

Phương Sam vẫn nở nụ cười vô cùng nhiệt tình: "Uống đi, uống rồi ta mới yên tâm."

 

Trên đời này, Vân Hàn không dám chắc mình nhận biết được tất cả các loại độc, nhưng một bát canh có độc không thể qua mắt được hắn. Ngay trước mặt Phương Sam, hắn dùng kim bạc và thuốc bột kiểm tra kỹ lưỡng, xác định không có vấn đề gì rồi mới cất kim bạc: "Thói quen, đừng để ý."

 

Phương Sam lắc đầu, tỏ vẻ không hề để tâm: "Ta ngược lại rất ngưỡng mộ sự cẩn trọng của ngươi."

 

"......"

 

Đưa canh bổ xong, Phương Sam không nán lại lâu, nói vài lời quan tâm rồi rời đi.

 

Vân Hàn một mình đứng yên tại chỗ rất lâu, tiết trời đầu hạ, cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.

 

Mấy ngày tiếp theo, như một con ong chăm chỉ, Phương Sam đúng giờ đến gặp Vân Hàn, giúp chuẩn bị ba bữa cơm, hỏi han ân cần, khiến người khác nhìn mà rùng mình.

 

Lại nhận thêm một bát canh bổ từ Phương Sam xong, Vân Hàn nghiêm túc nói: "Ta tự hỏi mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi."

 

Phương Sam gật đầu: "Đương nhiên."

 

Vân Hàn cau mày: "Vậy rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?"

 

Phương Sam để lại một nụ cười bí ẩn, quay người rời đi.

 

Không làm thí nghiệm nổi nữa, Vân Hàn ra ngoài hít thở không khí, cố gắng làm rõ suy nghĩ. Trên con đường làng, hít thở không khí trong lành mới mẻ, trong lúc vô tình nghe thấy tiếng trò chuyện thấp giọng, bước đến gần mới thấy là hai thị vệ của Ly Vương đang tán gẫu dưới mái hiên.

 

"Nghe nói chưa, mưu sĩ của Vương gia mấy ngày nay không có việc gì cũng chạy đến chỗ thần y?"

 

Người kia vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Không chỉ nghe nói, ta tận mắt chứng kiến."

 

"Ngươi nói xem trong hồ lô này bán thuốc gì?"

 

"Còn chưa rõ sao?" Nhìn đồng bọn một cách khinh bỉ: "Giống như Vương gia của chúng ta đối với môn chủ Huyết Sát Môn thôi, nhìn trúng rồi."

 

"Thì ra là vậy."

 

Bước chân Vân Hàn cứng đờ tại chỗ, nhớ lại từng nụ cười của Phương Sam, thậm chí cảm nhận được trong đó nửa như từ chối mà nửa như mời mọc, tại chỗ rùng mình một cái, mãi lâu sau mới được ánh nắng mặt trời làm ấm lại, từ từ cất bước đi trở về.

 

Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, hai thị vệ liếc nhau một cái, chạy đến chỗ dưới bức tường cao, Phương Sam đang đứng dựa vào đó, đan cỏ để giết thời gian.

 

Tằng hắng một tiếng, bước lên trước: "Chuyện đã làm xong."

 

Phương Sam gật đầu: "Làm phiền hai vị rồi."

 

Thị vệ như kẻ trộm nhìn một vòng trái phải, sau khi xác định không có ai mới lộ ra nụ cười có chút biến thái: "Bây giờ có thể kể cho chúng ta chuyện tình yêu của Vương gia rồi."

 

Phương Sam ngừng động tác trên tay: "Đó là vào một mùa xuân đầy hoa, Ly Vương mặc áo trắng và môn chủ Huyết Sát Môn mặc áo đen đang cưỡi ngựa du xuân..."

 

Thời đại này người ta không có nhiều trò giải trí, nhiều nhất vẫn là sòng bạc và kỹ viện, thân là thị vệ của Vương phủ tất nhiên không thể đến đó, trong dân gian cũng có một số câu chuyện kỳ bí nhưng họ đều là người luyện võ, không có kiên nhẫn để đọc. Bây giờ có thể nghe được chuyện yêu hận tình thù của Vương gia, đương nhiên sinh ra tâm lý tò mò.

 

Còn thật hay giả—

 

A!

 

Ai quan tâm chứ?

 

Chỉ cần họ cảm thấy vui vẻ là được rồi.

 

Phương Sam mặt không biểu cảm mà biên soạn ra mấy vở kịch tình yêu đầy máu chó, càng nói càng vô lý, nhiều chỗ dần không khớp, nhưng hai thị vệ vẫn nghe say sưa như trước.

 

Là người khởi xướng, Phương Sam không khỏi có chút đồng cảm với Ly Vương, giả sử mình có hai thuộc hạ như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị tức chết.

 

Thị vệ không thể rời đi quá lâu, sau thời gian một nén nhang, bọn họ lưu luyến chia tay với hắn: "Tối nay gặp lại ở rừng cây nhỏ nhé."

 

Câu chuyện chỉ mới nghe được một nửa, lòng dạ ngứa ngáy khỏi phải nói, hai thị vệ vừa đi vừa bàn luận về diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Lúc này Phương Sam đã khô miệng khô lưỡi, vội vàng quay về. Lúc đi đến gần cửa, hắn vô tình va phải ai đó.

 

Ở thôn Vô Ưu, người mặc đồ đỏ không nhiều lắm, Phương Sam lùi lại một bước, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Tô Thận.

 

Vào nhà uống một cốc nước để làm ẩm giọng trước, Phương Sam trêu: "Anh không tò mò mấy ngày nay tôi đang làm gì sao?"

 

Ngụy Tô Thận: "Tôi nghe rồi."

 

Phương Sam ngưng mắt nhìn anh vài giây: "Sao anh không hỏi chi tiết?"

 

Ngụy Tô Thận vẫn duy trì vẻ mặt hờ hững.

 

Phương Sam dùng ngón trỏ nâng cằm của anh lên: "Ký chủ ghen à?"

 

Ngụy Tô Thận chưa kịp mở miệng, Phương Sam đã làm động tác sụyt: "Nhìn ra được, anh gầy đi nhiều."

 

Ngụy Tô Thận: "Bởi vì gần đây tôi đang ăn chay niệm Phật."

 

Ký chủ của mình, chắc chắn mình phải quan tâm.

 

Phương Sam vẻ mặt lo lắng: "Trời quá nóng, ăn không vào sao?"

 

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Cầu phúc."

 

Hầu như không cần suy nghĩ, đã biết sự quan tâm đột ngột của Phương Sam sẽ mang lại hậu quả thảm khốc cho Vân Hàn.

 

"......" Phương Sam lạnh mặt giải thích: "Đây là kế thứ nhất trong ba mươi sáu kế."

 

Ngụy Tô Thận: "Ép người làm kĩ nữ?"

 

Phương Sam nghiến răng: "Đó không phải là ba mươi sáu kế, đây là dương đông kích tây."

 

Ngụy Tô Thận cảm thấy kế nào cũng không quan trọng, đối với Vân Hàn mà nói, kết cục đều như nhau.

 

·

 

Ở điểm này, có thể nói anh quả thực là liệu sự như thần.

 

Vân Hàn một đường đi trở về, càng nghĩ càng kinh hãi, hắn rất giỏi nhìn người, Phương Sam rõ ràng là người không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc. Liên hệ với hành động gần đây của Phương Sam, càng nhận định rằng một khi có dính líu, sẽ chỉ cách sự hủy diệt còn một bước.

 

Nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời... Người này có quan hệ thân thiết với giáo chủ ma giáo, mà ma giáo đến nay vẫn như mặt trời ban trưa, có thể thấy giáo chúng đều là những người có số mệnh cứng cỏi. Có ý nghĩ này, không khỏi sinh ra chút kiêng dè với ma giáo.

 

Làm sao mới thoát khỏi sự quấy rầy?

 

Vấn đề này sinh ra quấy nhiễu đã khiến hắn gác lại việc nghiên cứu hoạt tử nhân sang một bên.

 

"Vân đại ca."

 

Giọng nói êm tai truyền đến.

 

Vân Hàn khôi phục vẻ mặt bình thường, thấy Mộng Huân Mị đang đứng dưới một gốc cây, cười ngọt ngào với hắn: "Trời nóng như vậy, sao huynh lại đứng dưới nắng?"

 

So với mấy ngày gần đây Phương Sam 'mở cửa mang ấm áp đến', sự quan tâm của Mộng Huân Mị khiến người ta như tắm gió xuân. Không nói gì khác, ít nhất hắn không phải lo lắng về mưu đồ của đối phương.

 

Mộng Huân Mị bước tới, đứng dưới mái hiên tránh ánh nắng nóng nực: "Ta đến là muốn hỏi một vấn đề."

 

Vân Hàn gật đầu, ra hiệu cho nàng nói.

 

Mộng Huân Mị giọng có chút cẩn trọng: "Huynh... thích hắn không?"

 

'Hắn' ở đây chỉ ai, cả hai đều hiểu rõ.

 

Vân Hàn lắc đầu.

 

Mộng Huân Mị: "Nhưng mọi người đều nói Phương công tử mỗi ngày đều chạy đến phòng huynh."

 

Vân Hàn giật giật mí mắt: "Đừng nghe lời đồn."

 

Mộng Huân Mị cũng không vì giọng điệu nghiêm khắc mà lùi bước, ngược lại nói: "Đã như vậy, vì sao không cân nhắc đến ta?"

 

Vân Hàn nhìn về phía nàng, Mộng Huân Mị không chút lùi bước: "Trên đời này người có thể xứng với thần y đệ nhất thiên hạ lác đác không có mấy, ta tự nhận mình có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng biết chút y thuật, có thể trao đổi được với nhau. Hơn nữa, ở cùng ta có thể khiến Phương Sam biết khó mà lui."

 

Nghe phân nửa lý do phía trước, Vân Hàn thờ ơ, nhưng câu nói cuối cùng lại thực sự làm hắn động tâm.

 

Nếu có thể nhờ đó thoát khỏi sự quấy rầy của Phương Sam, đích thực là việc tốt.

 

"Như vậy không công bằng với cô nương."

 

Mộng Huân Mị càng trở nên bình tĩnh: "Đời người vốn không công bằng, trên đời này không có tình cảm nào có thể như cán cân, hai bên cân bằng. Huống hồ ta cũng không nhất thiết không phải là huynh thì không được, chỉ là nhân cách làm người của thần y khiến người ta bội phục. Ta là một nữ nhi, tự nhiên muốn tìm một mối lương duyên tốt."

 

Nói rõ ràng rồi, ngược lại khiến Vân Hàn đánh giá cao nàng hơn một chút.

 

Giờ khắc này ở một phòng khác, Phương Sam và Ngụy Tô Thận đang thảo luận về vấn đề tương tự.

 

Phương Sam nâng chén che miệng cười khẽ: "Nếu chỉ có thể chọn giữa tôi và Mộng Huân Mị, anh đoán xem kết quả là gì?"

 

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Đương nhiên là cậu."

 

Tính cách như Mộng Huân Mị, anh thật sự không thích.

 

Đối mặt với câu trả lời dứt khoát như vậy, Phương Sam nhất thời không nói được gì. Một lát sau, hắn đưa tay véo hai má Ngụy Tô Thận, nghi ngờ sâu sắc rằng chủ nhân của mình đã bị ai đó đánh tráo.

 

......

 

Hết chương rồi, bạn cho mình một nhé. ^^

Bình Luận (0)
Comment