Chuyển ngữ: Băng Di
74.
Nếu không phải do ánh mắt cảnh cáo từ phía Ngụy Tô Thận, Phương Sam gần như đã muốn bóp nặn mặt anh như nặn đất sét. Sau khi chắc chắn người trước mặt là thật, hắn âm thầm suy nghĩ... Sao miệng của ký chủ nhà mình lại đột nhiên trở nên ngọt ngào như bôi mật vậy?
"Có phải anh lén nuôi tiểu tam sau lưng tôi không?" Phương Sam dường như có ý muốn chui vào trong thân thể Ngụy Tô Thận kiểm tra một lượt: "Nếu ký chủ và hệ thống của Trần Băng Anh có tư tình, chờ đợi anh sẽ là kết cục của gian phu và tiểu tam."
Ngụy Tô Thận vẻ mặt bình tĩnh: "Dìm xuống sông?"
Ánh mắt Phương Sam nhìn anh đầy ý vị sâu xa. Sau khi thở dài thì chuyển chủ đề câu chuyện, xoa xoa trán: "Ký chủ không buồn sao? Nhiệm vụ lần này lỗ lớn rồi."
Lãng phí trắng thời gian không nói, không có nhiệm vụ hàng ngày để xoát thì không thể mang được đồ hữu ích trở về. Thế giới trước, "thuật khôi lỗi" tuy có hơi gài bẫy, nhưng ít nhất còn có đất dụng võ.
Ngụy Tô Thận lại tỏ ra rất bình tĩnh, lúc đầu anh đồng ý thực hiện nhiệm vụ chủ yếu để trải nghiệm các thế giới khác nhau, còn phần thưởng chỉ là tiện thể.
Không thấy anh có dấu hiệu bất mãn, Phương Sam liền không đề cập thêm, có thể duy trì tâm lý cân bằng là một điểm mạnh của Ngụy Tô Thận.
Từ trong phòng vơ vét được ít trái cây, đặt vào hộp đựng thức ăn rồi quét mắt nhìn ra sắc trời bên ngoài: "Nửa canh giờ nữa, tôi sẽ lại đi đưa qua đó."
Ngụy Tô Thận im lặng, âm thầm chia sẻ chút đồng cảm không nhiều nhặng gì cho Vân Hàn.
Ánh nắng gay gắt dần tan một chút, nhiệt độ trong mắt Phương Sam cũng tan đi không ít.
Khi nén hương trên bàn cháy hết, hắn cố ý thay một bộ y phục đỏ rực hơn, khiến người ta có cảm giác chỉ thiếu chút nữa là viết rõ chữ "tự tiến cử gối đầu" trên trán.
Cửa phòng của Vân Hàn mở rộng, mùi nước thuốc lan tỏa trong không khí. Trong phòng không chỉ có hoạt tử nhân, mà còn có Mộng Huân Mị đứng một bên giúp đỡ.
Phương Sam thu lại vẻ đắc ý trong ánh mắt, mỉm cười yến yến, lấy trái cây ra mời hai người bọn họ ăn.
Vân Hàn lý trí từ chối: "Trong phòng ta đã có rồi."
"Không giống nhau," Phương Sam nói: "Đây là tâm ý."
Vân Hàn ngược lại càng thêm cảnh giác.
Mộng Huân Mị bất ngờ lên tiếng, giọng không lớn nhưng sức mạnh rất đủ: "Từ nay về sau, những thứ này ta sẽ chuẩn bị cho Vân đại ca."
Phương Sam không thay đổi vẻ mặt: "Đó là sau này, bây giờ hãy để ta."
Mộng Huân Mị kinh ngạc, không ngờ hắn lại vô lại như vậy.
Phương Sam như đang dỗ trẻ con: "Nào, há miệng ra."
Vân Hàn lùi lại một bước, đồng thời nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc mình đã làm gì khiến đối phương nổi lên hứng thú như vậy.
Sau kế ngăn cản dao găm, Mộng Huân Mị lần thứ hai trở thành mỹ nữ cứu anh hùng, chắn trước mặt Vân Hàn: "Bây giờ cũng không cần."
Phương Sam chân mày khẽ động: "Ý gì?"
Mộng Huân Mị nói tương đối khéo: "Huynh ấy đã có người chăm sóc rồi."
Phương Sam nhìn về phía Vân Hàn: "Thật không?"
Vân Hàn cau mày, hắn không có ấn tượng xấu với Mộng Huân Mị, nhưng cũng không đến mức yêu đương nồng cháy, nhớ lại những gì cô đã nói trước đó, cảm thấy tiếp xúc một chút cũng không phải là chuyện xấu, kết quả là gật đầu.
Mộng Huân Mị cười rạng rỡ vì câu trả lời của hắn, hai người đứng chung một chỗ, nam tài nữ sắc, Phương Sam thì lại trông giống như mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
Từ một khắc Vân Hàn gật đầu, Phương Sam rõ ràng cảm nhận được sự thả lỏng của thế giới, hai tròng mắt sáng ngời.
Ánh mắt nóng như lửa đó khiến người ta nhìn mà sợ, Vân Hàn vì ánh sáng trong mắt hắn mà muốn lùi bước.
Trong khi đang giằng co, Phương Sam bỗng nói một câu đầy ẩn ý: "Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng."
Vân Hàn cảm thấy hành xử của Phương Sam ngày càng kỳ lạ, nhìn lại Mộng Huân Mị, đột nhiên cảm thấy sự lựa chọn trước đây của mình là rất sáng suốt.
Không tiếp tục ép buộc đút đồ ăn, Phương Sam bước ra cửa, quay đầu lại nở một nụ cười quỷ dị: "Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc."
Mộng Huân Mị hít một hơi khí lạnh: "Hắn ta muốn biểu đạt cái gì?"
Vân Hàn lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ, nhưng đã có thể tưởng tượng tương lai trong vòng mười năm tới, trong ác mộng của mình sẽ luôn có khuôn mặt tươi cười đáng sợ đó.
Ngược lại với tâm trạng nặng nề của bọn họ, Phương Sam đã bước nhẹ nhàng trở về, lúc đến cửa còn giả vờ sầu muộn.
Ngụy Tô Thận vạch trần sự giả tạo của hắn: "Đã nhận được âm báo hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Phương Sam bày ra vẻ mặt đau thương: "Đã xảy ra biến cố."
Ngụy Tô Thận chậm rãi nói: "Nếu thực sự như vậy, bây giờ chắc là tôi đang bơi dưới sông."
Phương Sam ho nhẹ một tiếng: "Mang ký chủ nhảy sông, chỉ là nói đùa thôi."
Ngụy Tô Thận dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Phương Sam sờ sờ lương tâm của mình, đổi đề tài: "Có muốn đi tham quan không?"
Ngụy Tô Thận chờ hắn nói tiếp, Phương Sam cười híp mắt nói: "Thân là giáo chủ ma giáo, có muốn đi du lịch ma giáo chơi một ngày không?"
Đáp lại hắn là từ chối không chút do dự.
Ly Vương và những người khác chưa từng giao thiệp sâu với giáo chủ ma giáo, không hiểu rõ tính cách của người này, còn có thể lừa gạt, nếu thật sự vào ma giáo, muốn che giấu hoàn toàn chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Phương Sam tiếc nuối thở dài, có đôi khi có một ký chủ hoàn toàn tỉnh táo, cũng không phải là điều tốt.
"Ra ngoài một chuyến, sao không tìm chút kích thích?" Không từ bỏ ý định, tiếp tục xúi giục.
So với vài thế giới trước gió nổi mây phun, Phương Sam ở vị diện này có thể nói là không có chút thú vị nào.
Ngụy Tô Thận nhìn thẳng vào hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Với tôi mà nói, đã đủ kích thích rồi."
Từ tự nhận là thần y đến trở thành giáo chủ ma giáo, nhân sinh đã trải qua thăng trầm rất lớn rồi.
Nhớ lại khi ký chủ tự xưng là thần y, Phương Sam cũng góp một phần không nhỏ, nói là góp phần là còn nhẹ, thực ra là công lao lớn không thể chối cãi.
Thoáng chột dạ mà đánh lạc hướng: "Có hứng thú với thể thao mạo hiểm không?"
Ngụy Tô Thận trầm mặc một chút: "Nói chi tiết xem."
Phương Sam: "Đi theo tôi."
Đỉnh núi gió mãnh liệt, người nhẹ cân một chút có thể bị thổi bay.
Ngụy Tô Thận và Phương Sam kề vai đứng bên một tảng đá nhô ra, dựa vào mặt đá để chắn bớt một phần sức gió.
Phương Sam quan sát cảnh vật dưới núi: "Đây là nơi nhảy bungee tự nhiên tuyệt vời."
Ngụy Tô Thận: "Dây thừng đâu?"
Phương Sam lắc đầu: "Không cần phiền phức như vậy, lúc ký chủ sắp chạm đất tôi sẽ truyền tống anh trở về."
Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, quay đầu bước đi.
Phương Sam kéo anh lại: "Cơ hội không thể bỏ lỡ."
Ngụy Tô Thận không hề động lòng.
Phương Sam khiêu khích nói: "Người sống chỉ có một hơi thở, sợ hãi thì có ý nghĩa gì?"
"Cậu nói đúng," Ngụy Tô Thận trả lời: "Vì vậy tôi phải giữ lại hơi thở đó."
"..."
Trong thái độ kiên quyết từ chối, Phương Sam không thể không đơn phương đạt thành chung nhận thức, lựa chọn cách quay lại đơn giản nhất.
Giọng hắn kéo rất dài, tỏ vẻ rất bực bội: "Nào, nhắm mắt lại."
Ngụy Tô Thận lùi lại phía sau đến vài mét, đứng dưới một gốc cây cổ thụ, lưng áp sát vào vỏ cây rồi mới nhắm mắt.
Phương Sam nheo mắt: "Chẳng lẽ ký chủ nghi ngờ tôi nổi điên đến mức trực tiếp đẩy anh xuống núi?"
Ngụy Tô Thận mở mắt, trả lời vô cùng thẳng thắn thành khẩn: "Đúng vậy."
"......"
Khi đối phương nhắm mắt lại lần nữa, Phương Sam cười lạnh, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, một tay chống lên cây: "Đắc tội với tôi, không có lợi cho anh đâu."
Về chuyện "chặn cây", không ít ký chủ trước đây hắn từng mang theo đều đã làm qua, Phương Sam xem mèo vẽ hổ, đang mong đợi Ngụy Tô Thận lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Nhưng mà -Ngụy Tô Thận ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn xuống bằng ánh mắt khinh bỉ.
Bị nhìn từ trên cao xuống, vẻ mặt Phương Sam dần trở nên ngưng trọng... Suýt nữa quên mất, động tác này đòi hỏi cần phải có chiều cao.
Hắn tiu nghỉu hít mũi, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng bằng cách búng tay một cái.
Cảm giác mất trọng lượng quen thuộc ập đến, thứ cuối cùng Ngụy Tô Thận nhìn thấy là vạt áo đỏ của cả hai bị gió thổi bay lên.
·
Cơn chóng mặt qua đi, Ngụy Tô Thận từ từ mở mắt ra, ban đầu nhìn thấy mọi thứ như có tuyết rơi, thích nghi một lúc mới khôi phục lại nhận thức về màu sắc của thế giới. Không còn nghe thấy tiếng chim sẻ ríu rít quấy nhiễu bên tai, Ngụy Tô Thận trong chốc lát có chút không thích ứng.
Anh nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Phương Sam đâu.
Ra khỏi phòng, nhóc mập đang thoải mái nằm trên ghế sofa ăn vặt và chơi game, khiến Ngụy Tô Thận nhìn mà nhíu mày.
Từ lúc Ngụy Diệp bị đuổi ra khỏi nhà vì vấn đề của Trần Băng Anh, không có gia trưởng nghiêm khắc giám sát, Ngụy Tô Bùi gần đây càng ngày càng làm càn.
Nghe thấy tiếng bước chân, nhóc mập quay đầu lại, thấy là Ngụy Tô Thận thì sợ hãi đến mức tay run một cái, khoai tây chiên rơi ra đầy đất.
"Có nhìn thấy Phương Sam không?"
Nhóc mập cứng đờ gật đầu, chỉ về phía cửa: "Vừa mới ra ngoài."
Ngụy Tô Thận thử gọi trong đầu.
[Hệ thống bạn gọi hiện không trong vùng phục vụ, the system you dialed...]
Ngụy Tô Thận mặt lạnh bước ra ngoài: "Nói tiếng người, tôi biết là cậu."
Sau một lúc im lặng, giọng Phương Sam truyền đến: "Được rồi, anh thắng."
"Ở đâu?"
Lại im lặng thêm một lúc, Phương Sam mới nói: "Tôi đang..."
"Mười lăm giây." Ngụy Tô Thận ngắt lời hắn: "Xem ra cậu đã soạn ra một lý do rất đáng nể."
Bị lật tẩy lần nữa, Phương Sam đi ở trên phố cảm thấy áp lực chưa từng có.
"Chỉ là đi gặp một người bạn."
Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Bây giờ tôi qua đó."
Phương Sam bị cúp máy, vẻ mặt khó hiểu, hắn còn chưa nói mình đang ở đâu, sao Ngụy Tô Thận có thể tìm được?
Lắc đầu, hắn nhặt một cái bao tải từ xe rác bên đường, ngồi trong một cửa hàng tiện lợi nhìn chằm chằm vào khu chung cư đối diện.
Mì ăn liền vừa chín, một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mặt, Phương Sam nhắm hai mắt, xác định không nhìn nhầm: "Ký chủ làm sao tìm đến đây?"
"Gặp bạn?" Ngụy Tô Thận liếc nhìn bao tải trong tay hắn, châm chọc nói: "Với tính cách nhỏ nhen của cậu, chắc chắn là tìm đến gây rắc rối cho Trần Băng Anh."
Nói thẳng ra là tìm đến gây rắc rối cho hệ thống của Trần Băng Anh.
Phương Sam ho nhẹ một tiếng: "Ký chủ nghĩ nhầm rồi, việc đánh rắn động cỏ như vậy, tôi sẽ không làm."
Ngụy Tô Thận lãnh đạm nói: "Chỉ sợ có người dự định trùm bao tải lên đầu, kéo vào hẻm hành hung, tự cho là thần không biết quỷ không hay."
Ánh mắt giao thoa, va chạm trong không trung.
Một lúc lâu sau, Phương Sam thu bao tải lại, coi như thừa nhận ý đồ của mình.
Ngụy Tô Thận ngồi xuống đối diện hắn, ngay cả ăn mì ăn liền cũng rất tao nhã: "Bây giờ còn chưa phải lúc."
Phương Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, rất quyết đoán: "Nghe lời anh."
Khi hắn quay đầu lại, mắt hơi mở to, mì ăn liền của mình đã hết sạch vào bụng đối phương.
Ngụy Tô Thận nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau miệng: "Vị cũng không tệ."
Phương Sam giọng run rẩy: "Anh vậy mà ăn mảnh một mình?"
Ngụy Tô Thận đẩy tô mì về phía hắn, giọng điệu đầy từ bi: "Còn nước nè."
Phương Sam kinh ngạc với khả năng kiềm chế của mình, vậy mà thật sự nhịn được không ra tay ngay tại chỗ, Ngụy Tô Thận lại vào lúc này bất ngờ nghiêng mặt sang bên: "Trần Băng Anh ra rồi."
Lực chú ý tạm thời bị dời đi, Phương Sam nhìn sang, cô gái mặc váy hoa bên kia đường vô cùng nổi bật, đang cười nói vui vẻ cùng một người đàn ông bước ra khỏi khu chung cư.
......
Hết chương rồi, bạn cho mình một nhé. ^^