Khi Em Mỉm Cười

Chương 175

Edit: Tiểu Vũ

LPL vẫn luôn là khu vực đứng thứ hai, chỉ sau khu vực LCK, vì thế khỏi nói đến CK, ngay cả đội của Đồng Dao cũng nghiên cứu về các đội Hàn Quốc nhiều hơn là nghiên cứu khu vực châu Âu và Bắc Mỹ… Tình hình trước mắt khiến mọi người hơi mông lung.

Bỗng nhiên họ nhớ ra dù là nói đến tính kỷ luật hay tính chiến thuật hay là khả năng chấp hành các chiến thuật kinh điển, thì mặc dù khu vực LCK đứng đầu về mặt trình độ là điều không cần phải bàn cãi, nhưng nếu nói đến sự đa dạng hóa về mặt chiến thuật và phong cách…

Vậy thì phải nhắc đến khu vực LCS.

Phong cách tổng thể của khu vực LCS phù hợp với đặc tính chủng tộc của người Âu Mỹ, tùy ý và lạc quan, đối với họ dù có là giải đấu chuyên nghiệp đi nữa thì so với việc giành chiến thắng, dường như tính giải trí cũng cực kỳ quan trọng, vì thế họ thường lôi ra những chiêu bài đậm tính giải trí khiến mọi người khá là kinh ngạc… Từ các giải đấu có thể thấy được, hai khu vực LCS thường hay lấy ra những vị tướng có một không hai chưa từng được ai sử dụng tại các trận đấu chính thức, hơn nữa về mặt tần suất sử dụng những vị tướng mới ra mắt, dường như khu vực LCS cũng là nơi đầu tiên triển khai chiến thuật và đưa vào sử dụng tại các trận đấu chuyên nghiệp—–

Mặc dù về mặt vận dụng có thể không quá thuần thục, nhưng lại thắng ở tính bất ngờ, cứ không cẩn thận là có khi sẽ xảy ra trường hợp vung bậy vung bạ đập chết đội trên cơ.

… … … Hiện tại, CK chính là đội trên cơ bị nện sấp mặt.

Đường giữa bigboom của G4 là một lão tướng siêu cấp thi đấu từ thời S2 đến S6, trải qua 5 năm với nhiều thay đổi, có thể nói anh ta đã đồng hành cùng toàn bộ lịch sử phát triển của “Liên Minh Huyền Thoại”, lượng tướng anh ta có thể sử dụng cực kỳ rộng, mức độ nắm rõ về lính, về Summoner’s Rift đều khiến người khác phải giật mình—–

Với nền tảng thi đấu xoay quanh tuyển thủ lão luyện như anh ta, G4 ngày hôm nay đã thể hiện cho mọi người thấy thứ gọi là tinh thần của khu vực LCS.

—– 4 ván thi đấu, 4 chiến thuật khác nhau.

Mỗi lần thay đổi tướng đường giữa đều có thể khiến cả đội thay đổi cách chơi đến nghiêng trời lật đất, trận so tài này, trừ ván thứ hai, nhìn ra được đội hình hai trọng tâm của đối phương, Giản Dương sống chết gank đường giữa đến nát bấy, khó khăn lắm mới giành được chiến thắng ra, thì những ván còn lại, CK gần như không có bất kỳ cách nào để đối phó với sự thay đổi chiến thuật liên tục của G4!

Ván thứ ba, khi bigboom một lần nữa khóa Lulu cho đường giữa, bảo đảm đường của mình không bị nát, đồng thời lợi dụng đặc tính của vị tướng Lulu này nhiều lần lên đường trên tạo ưu thế cho đội của mình… Cùng lúc đó, đường dưới lôi ra một con bài dị là vị tướng AD mới ra mắt có biệt danh “siêu đục trụ” – Ziggs—–

Phút 25, khi G4 bắt đầu dùng chiến thuật đẩy 4-1 với trung tâm là AD Ziggs, trụ của CK nhanh chóng sụp đổ, lượng chênh lệch về tiền tạo ra ở giai đoạn đầu bị san bằng trong thoáng chốc!

Giản Dương lúc này vốn đang có lợi thế 3 mạng trong tay, nhưng bị kiềm hãm đến mức không thể chủ động tấn công dù đang có được một chút ít ưu thế… Khu vực rừng liên tục thất thủ, thậm chí còn bị đi rừng ARUN của G4 kiểm soát hoàn toàn.

Đến đây, CK một lần nữa bị cuốn theo lối chơi của đối phương, cuối cùng vào phút thứ 45, sau pha giao tranh đau khổ, không giữ được nhà chính… Lúc này, trong tiếng reo hò điên cuồng tại nhà thi đấu, Đồng Dao ngồi trong khu vực khán đài có thể nhìn thấy rất rõ, vẻ mặt có đôi chút thẫn thờ của 5 thành viên CK khi họ tháo tai nghe đứng dậy.

Ván thứ 4, trạng thái của CK… hay nói cách khác là trạng thái lòng bàn tay của họ đã tan vỡ rồi—- Là một đội mạnh của LPL, trước trận đấu đã ngầm hiểu việc hạ gục đội tuyển châu Âu này với tỷ số 3:0 là điều tất nhiên, lúc này họ đang phải đối mặt với áp lực cực kỳ lớn, dường như đã bắt đầu không biết nên giải phóng tâm tình bằng cách nào nữa…

Đồng Dao lấy điện thoại ra lướt xem phản ứng của người hâm mộ, bởi vì đội được nhận xét là có kết quả bốc thăm tứ kết tốt nhất, vững nhất nhưng giờ đây lại có nguy cơ thua trận, khắp nơi đều là tiếng than vãn thở dài, đa số quần chúng nhân dân đều đã có xu hướng mất niềm tin—–

[Đợi bị loại với kết quả 3:1… Tôi từng nghĩ CK sẽ 3:1 loại G4, không ngờ lại là CK 3:1 bị G4 loại.]

[Lần này LPL có khi lại là 3 đội tứ kết thật, hay lắm, mạnh ghê.]

[Âu Mỹ gà mờ mạnh như vậy từ lúc nào thế??? Chiến thuật cao siêu hết cái này đến cái khác! Đến Ziggs mà còn vác ra dùng được, mẹ nó dị vl!]

[Tôi kể chuyện cho mà nghe nè, khu vực hạng hai LPL, bị Âu Mỹ gà dù đánh cho không ngóc đầu lên nổi… Thế này thì không phải gà dù Âu Mỹ đầu, mà là ba ba Âu Mỹ?]

[Ha ha ha ha ha mua đi, LPL lắm tiền nhất mà, tiếp tục mua tuyển thủ nước ngoài đi, năm sau mua bigboom về nè! Cơ mà không biết người ta đang kiếm đô la Mỹ có chấp nhận hạ mình như người Hàn Quốc mà đến kiếm nhân dân tệ không thôi.]

[LPL chính là như thế, học cách kiểm soát của người Hàn, học lối chơi kì dị của Âu Mỹ, quên mất việc mình là khu vực giao tranh, cuối cùng chẳng ra đâu vào đâu—– Xứng đáng với chuyện năm nào cũng dừng ở tứ kết.]

[Tôi thấy Hồ Điệp và Lão Vương đơ ra rồi, ván 4 này dự là cũng sẽ toang.]

[… Từng nghĩ rằng chúng ta đã chụp lại cái mũ “Âu Mỹ gà dù” lên đầu mấy ông Tây lông đó, ai ngờ tại tứ kết, người ta vả ngược lại một phát: mũ gà dù này, tự đi mà đội đu!]

Đồng Dao: “…”

Đọc đủ các kiểu bình luận khiến lòng hơi khó chịu, Đồng Dao thoát Tieba đăng nhập vào diễn đàn thể thao điện tử mà người nước ngoài hay lên nhất—– Toàn là không khí vui mừng đúng như dự đoán, từ khóa xuất hiện nhiều nhất đương nhiên chính là “god G4”, khắp nơi đều là cảnh tượng vui sướng kiểu “hấp hối sắp chết mà lại đột nhiên bật tỉnh”……

Đương nhiên.

Những kẻ quen thói miệt thị khu vực LPL cũng xuất hiện.

Phiên dịch đại khái thì chính là—–

[Tao bảo rồi mà LPL rác rưởi lắm ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Chúng mày nói gì cơ? Vòng bảng OP thua CK á? Ha ha ha ha ha chả lẽ không phải diễn à?]

[Bọn Trung Quốc ngu người luôn rồi kìa.]

[OP: kĩ năng diễn xuất của chúng tôi hơi bị đỉnh đấy.]

[Ziggs khiến chúng nó trợn mắt há mồm kìa yo yo!]

[G4 có khi ít nhất cũng á quân đấy, phong độ này cơ bản là không ai địch nổi đâu! Hoan hô!]

[Yang bị ARUN đập túi bụi, bị dọa phát khóc rồi kìa! Đi rừng của LPL chỉ như này thôi à? Cứ đến chung kết thế giới là lại đi lạc trong rừng… Lạc từ S5 đến S6, bình luận viên D (bình luận viên nổi tiếng bợ đuýt LPL lúc trước từng xuất hiện) giờ chắc đang khóc ngất đi rồi đúng không?]

Đồng Dao tắt điện thoại.

Không nói tiếng nào tiếp tục theo dõi trận đấu.

Mãi đến một tiếng sau, cô phủi phủi mông đứng dậy, theo sau các đồng đội đang thở dài rời khỏi khu vực khán giả—- Trước khi đi cô quay đầu lại nhìn về phía sân khấu, cạnh bên các thành viên G4 đang vui sướng ôm lấy nhau, chúc mừng nhau vào được bán kết, là một CK lặng im.

Lúc này, ánh đèn chiếu lên người 5 thành viên G4 và cả huấn luyện viên chạy ra ôm lấy họ; cách họ khoảng 10 bước chân, là 5 người của CK ngồi yên bất động trong góc tối, Đồng Dao dừng lại, cô nhìn thấy Giản Dương bất động một lúc rất lâu đột nhiên khom người, đầu cúi xuống, nâng tay lên, một bàn tay che kín đi mắt của mình…

Đồng Dao dừng bước.

Cho đến khi cảm giác được tay mình được một bàn tay to lớn ấm áp bao bọc lấy, cô hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt màu nâu đậm đó.

“Đi thôi.” Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, “Đừng nhìn nữa.”



Việc CK bị loại khiến toàn bộ LPL rơi vào cảnh bi thương.

Ngay cả LCS còn đấu không lại, vậy thì hai đội còn lại của LPL lấy gì để đánh bại hai đội LCK đây?

Thực lực? Hình như không đủ.

Lòng tin? Đã bị đả kích đến mức chẳng bay sạch rồi.

May mắn?… Có lẽ chỉ còn có thể trông mong vào điều này thôi.

Thật khiến người ta thất vọng.

Tối hôm đó Đồng Dao cả đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau thức dậy nói đầu đau như muốn nứt ra cũng không quá—- May mà ZGDX không có lịch thi đấu, ngày thi đấu thứ 2 là trận chiến giữa YQCB của khu vực LPL và đội RP… Lúc Đồng Dao dậy là 10 giờ sáng, xuống lầu ăn sáng thì phát hiện đa số thành viên đội mình thành viên của đội hàng xóm đều đang tụ tập tại nhà hàng, sắc mặt của mọi người đều không quá tốt, dưới mắt Tiểu Bàn còn có quầng thâm nhàn nhạt.

Đồng Dao lấy một ít bánh mì, thêm một cốc sữa, ngồi xuống cạnh cậu ta: “Tối qua anh cũng không ngủ được à?”

Tiểu Bàn thở dài một hơi: “… Trong nước tranh cãi đến gà bay chó sủa, ra nước ngoài mới biết ba đội LPL sống chết vinh nhục có nhau! Tối qua đi uống với Tiểu Hoa và Vận May Đến, ờ, tôi uống nước trái cây, hai người kia thì uống một hồi ôm anh đây khóc, khóc đến mức khiến tim anh cũng tan nát.”

Tiểu Bàn miêu tả quá sinh động, Đồng Dao tưởng tượng ra cảnh ấy, bỏ bánh mì xuống nhất thời không còn cảm nhận được mùi vị gì… Lúc này Lục Tư Thành và AD đội hàng xóm vai kề vai đi vào nhà hàng, đôi mắt sắc bén của anh tia thấy vợ mình bèn bỏ luôn bạn tốt đi thẳng tới, đứng trước mặt cô, nâng cằm cô lên nghiêng trái nghiêng phải nhìn một chút, sau đó hết sức tự nhiên dùng ngón cái chùi đi vụn bánh mỳ còn dính trên khóe miệng cô, mặt mày lãnh đạm: “Ngủ không ngon?”

“Ừm, ” Đồng Dao đáp lại bằng giọng mũi, “cả triệu cái tay chọc vào xương sống, làm sao mà ngủ được.”

Giọng Đồng Dao không cao không thấp, vốn dĩ mọi người đều ngồi cùng nhau, vì thế người của đội hàng xóm cũng nghe rõ, đội trưởng YQCB nghe vậy cười khổ một tiếng: “Anh cũng áp lực lớn lắm nè, trằn trọc đến 3 giờ mới ngủ được…… Bọn em còn đỡ, mai mới đấu,bọn anh thì hôm nay đã phải đối mặt với khủng hoảng tâm lý do áp lực dư luận với phong ba bão táp rồi.”

“Đấy thế nên các cậu nhất định phải đánh bại RP, ” Tiểu Bàn trong lòng sợ hãi, “Nếu không ngày mai đến phiên bọn tôi thì không còn chỉ là khủng hoảng tâm lý do áp lực dư luận nữa đâu, mà sẽ thành trận huyết chiến luôn đấy.”

Vẻ mặt kinh hoảng chân thật sống động của Tiểu Bàn làm người của đội hàng xóm phải bật cười.

Lục Tư Thành ngồi xuống cạnh Đồng Dao, cực kỳ tự nhiên cầm lấy miếng bánh mì bị cô cắm dở lên nhanh chóng xử lý xong—- Lúc này Giáo Hoàng lại bưng một cốc cà phê đen đến, sau khi đặt xuống thì ngồi vào cạnh đội trưởng đội hàng xóm.

“May mà giờ đấu đến tứ kết, cơ bản không có chuyện hẹn nhau đấu tập nữa, nếu không chắc giờ Tiểu Thụy phải sầu đến phát điên mất…”

“Mấy người đó, thắng được một trận BO5 thoi mà đuôi đã vẫy tít lên rồi, còn không nhìn lại xem vòng bảng mấy đội khác của khu vực mình bị chúng ta đập thành Muggle!”

“Suỵt… “

Mọi người thấp giọng nói chuyện, ăn xong bữa sáng, ngoại trừ việc phàn nàn tình cảnh bối rối đối mặt với nghìn người chỉ trích của LPL hiện nay ra, còn lại mọi người cùng nhau thảo luận về thành viên của đội RP—- Bởi vì đa phần thành viên của RP là những ngoại binh người Hàn về nước sau khi thi đấu ở LPL, vì thế tình huống hoàn toàn trái ngược với CK khi phải đối đầu với G4 ngày hôm qua, những tuyển thủ lâu năm của LPL hiểu rất rõ người của đội RP.

Ăn xong bữa sáng, nhóm của Đồng Dao rời khỏi nhà hàng. Sau đó vô tình gặp được người của CK đang xách hành lý ở sảnh chờ làm thủ tục trả phòng rồi ra sân bay…

Sau một đêm, tâm trạng của họ không hề khá hơn chút nào so với ngày hôm qua.

Giản Dường ngồi trên sofa cầm điện thoại ngẩn người, Đồng Dao thoát khỏi tay Lục Tư Thành, trước lúc anh kịp xách cô về, cô đã chạy đến đặt mông ngồi xuống cạnh Giản Dương, nâng tay lên, vỗ vỗ lưng cậu ta.

Im lặng.

Giản Dương ngẩng đầu, nhìn cô một cái, môi mấp máy, nhưng lại không nói gì, cúi đầu… Đồng Dao không nói gì, đến khi người dẫn đoàn của CK trả phòng xong, nhắc họ chuẩn bị đi, ngay khoảnh khắc Giản Dương đứng dậy, Đồng Dao mới đột nhiên nói: “Sợ cái gì, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, 20 tuổi mới là đỉnh cao của sự nghiệp, năm sau lại đến đập tụi nó thôi.”

Giản Dương ngẩn người.

Cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy, ánh mắt khẽ động, khóe mắt cũng có chút phiếm đỏ—- Cậu ta giơ tay ra, vỗ vỗ cô gái đang ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn mình, giọng khàn khàn: “Năm nay, bọn cậu giúp bọn tôi đập tụi nó trước nhé.”

Đồng Dao cười, hơi híp mắt lại, cong cong như ánh trăng lưỡi liềm, cô lập tức gật đầu: “Được thôi.”

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Giản Dương đeo túi lên, nhìn Đồng Dao một cái thật sâu, miễng cưỡng nở một nụ cười với cô, sau đó quay người rời đi.



Đồng Dao đưa mắt nhìn theo Giản Dương rời khỏi sảnh khách sạn, lên xe đã dừng sẵn trước cửa, rồi mới đứng dậy, chạy nhanh về đứng cạnh đội trưởng nhà mình cách đó không xa, hai tay nắm lấy tay anh: “Lục Tư Thành, em nghĩ kỹ rồi!”

“Cái quỷ gì?”

“Việc đau buồn khổ sở sau khi thua trận em sẽ không sửa được đâu, trái tim thủy tinh cộng thêm bệnh công chúa này đã hết thuốc chữa rồi, vì thế em nghĩ, em tốt nhất là khỏi chữa cho mất thời gian.”

Lục Tư Thành nhướng mày, đang định hỏi cô có phải thiếu đòn hay không, ngay khi cúi đầu xuống thì cảm giác được tay mình bị kéo, bàn tay mềm mại đang nắm lấy tay mình hơi hơi dùng lực siết chặt lại, nói: “Chỉ cần không thua là được rồi, anh nói rồi đó, anh tuổi già nhưng chí chưa già, vẫn luôn ở ngàn dặm… Vậy nên, làm phiền anh, kéo em thắng đi.”

Người đàn ông hơi ngẩn ra.

Đồng Dao ngước đầu lên, kiên định mà nhìn anh: “Kéo em thắng.”

Lục Tư Thành im lặng ba giây, sau đó bật cười, khóe mắt vẫn luôn trầm mặc nghiêm túc suốt từ hôm qua đến giờ cuối cùng cũng dịu xuống… Anh cúi đầu, hôn lên khóe mắt cô: “Được, kéo em thắng.”
Bình Luận (0)
Comment