Khi Em Mỉm Cười

Chương 176

Edit: Tiểu Vũ

Trước khi trận đấu giữa YQCB và RP bắt đầu, cô gái thích lên Weibo phát hiện trên mạng đang lan truyền một vài bài đăng trên Facebook, chuyện là CK rời khách sạn chưa tới 10 phút, thì có một thành viên dự bị của đội RP đăng lên mạng: Thấy đội LPL xách vali về nước, ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ, tâm tình vui sướng, sắp tiễn thêm một đội nữa nối gót mấy người đó rồi… Cái khu vực này chỉ biết lượm nhặt thứ chúng ta không cần, thì có thể có tiến bộ gì được chứ.

5 phút sau khi thành viên này up tus lên FB, cộng đồng dân mạng Trung Hàn đồng loạt nhảy vào oanh tạc—- Người hâm mộ của LPL đương nhiên sẽ bảo che cho người của mình; còn người hâm mộ Hàn Quốc thì tức ở chỗ trong YQCB có Lý Quân Hách, mà Lý Quân Hách thì có hội những bà vợ cực kỳ đông, vì thế họ chất vấn rất gay gắt “Lý Quân Hách dù gì cũng là tiền bối của cậu, có còn luật pháp không vậy (*)” “Anh ấy có đến LPL rồi đi nữa thì anh ấy vẫn là Lý Quân Hách, thể loại chó má như mày là cái thá gì chứ” “Mày nói ai là thứ không cần” “Mày đã đấu được trận nào chưa mà dám lên đây sủa thế”……

(*) ở Hàn cực kỳ cực kỳ xem trọng cái gọi là tiền bối hậu bối, cứ nhìn trong giới kpop là biết.

Tuy rằng vẫn có không ít dân mạng Hàn Quốc ủng hộ cậu ta cảm thấy lời cậu ta nói rất thú vị rất hả giận, thậm chí còn có một số ít dân mạng Trung Quốc không biết ăn cái quái gì mà lớn lên, hùa theo nói “anh nói không sai, LPL quả thực là rác rưởi” “tôi không có gì phản bác”… Nhưng rất nhanh sau đó tuyển thủ này không chịu nổi áp lực dư luận, phải xóa tus kia đi.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, rất nhiều lời lẽ không hay đã bị truyền ra.

Đồng Dao kịp lúc hóng được một màn náo nhiệt trước trận đấu, vui vẻ nói: “Người Hàn tự tạo thêm cho mình một phần gáy sớm trước trận đấu rồi.”

Lục Tư Thành nghiêng người sang nhìn vào điện thoại trong tay cô: “Kết quả thế nào?”

“Chấn động luôn.”

Đồng Dao lắc lắc đầu, trên mặt cười hì hì, trong lòng thì đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của anh bạn tuyển thủ dự bị cô chưa từng chú ý tới cũng không biết từ đâu chui ra này…

Nhưng đây chỉ là một trận phong ba nho nhỏ thôi, rất nhanh sau đó, song song với thời gian bắt đầu trận đấu càng lúc càng gần, quần chúng nhân dân trên mạng trong nước tạm thời quên đi việc bị tuyển thủ người Hàn nhạo báng trước trận đấu, học được cách tìm kiếm niềm vui trong đau khổ—-

[Nghe nói CK về rồi à? Hình như người dẫn đoàn đã đăng bài check-in ở sân bay lên Weibo rồi… Sao vội thế, đến cũng đến rồi sao không ở lại chơi vài ngày? Mua sắm các thứ tiết kiệm tiền vé máy bay cũng tốt mà.]

[Lầu trên nói đúng đấy, đợi thêm vài tiếng nữa là có thể về cùng YQCB rồi, trên đường về còn có người bầu bạn.]

[Vậy thôi đợi thêm hẳn một ngày nữa đi, đi chung với ZGDX, 3 đội bao luôn chuyến bay không phải vui vẻ hơn à ha ha ha ha ha ha ha ha!]

“Mấy người này sao lại châm biếm quá thế nhờ! Thua thật thì họ cũng buồn mà……”

Lúc này cô đã ngồi vào chỗ khán giả, bên trái là Kim Dương, bên phải là Lục Tư Thành, Đồng Dao cất điện thoại, nhìn xung quanh—- Vì hôm nay là cuộc chiến giữa hai đội không hề có dính dáng gì đến khu vực LCS, vì thế về cơ bản fan ở đây là 50-50, YQCB đương nhiên sẽ có cộng đồng fan là số lượng du học sinh khổng lồ ủng hộ rồi, còn RP cơ bản là ngoại binh Hàn về nước thời S5, trong nước có không ít fan, mặt khác khu vực Hàn Quốc với thực lực mạnh mẽ, nên fan hâm mộ rải khắp các nước—-

Khi thành viên của RP bước vào sân khấu, tiếng hoan hô tại hiện trường rất lớn, các thành viên bước chân nhẹ nhàng trên mặt mang theo vẻ tươi cười, có người nói có người cười, hiển nhiên là tâm lý đang vô cùng thoải mái; So với bên YQCB ai nấy đều là vẻ mặt nghiêm túc, Ngải Giai sau khi lên sân khấu còn giẫm phải dây giày của mình suýt chút nữa thì ngã sấp lên người Giáo Hoàng, vị đang ngồi bên trái Đồng Dao giơ tay lên che mắt mình bày tỏ mình không muốn thấy cảnh này, chỉ là tay còn lại của cô nắm chặt lấy tay Đồng Dao bộc lộ ra tâm trạng căng thẳng của mình…

“Đừng căng thẳng,” Đồng Dao vỗ vỗ móng vuốt của bạn tốt, “Có mưa to gió lớn nào mà Ngải Giai chưa từng thấy chứ, từ trận trụ hạng thành công giải mùa xuân, đến—–“

Lục Tư Thành: “Em đang an ủi người khác thật đấy à?”

“Lắm miệng, ” Đồng Dao đá anh một cái, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục nói với Kim Dương, “Từ trận trụ hạng thành công đến giải mùa hè liên tục đập nát bảng B, hai bảng đấu nhau còn thắng được cả ZGDX, dũng mãnh tiến vào vòng play-off giải mùa hè đoạt được chức á quân, rồi đến vòng loại khu vực đánh bại Hồng Tiễn giành lấy tấm vé cuối cùng đến với S6, rồi giờ đây vào được đến tứ kết chung kết thế giới—- Cả quá trình y hệt như trong tiểu thuyết vậy, đội này không có đối thủ mà đúng không? Khả năng vô hạn, nếu không phải có ZGDX của tớ ở đây, tớ nghĩ có khi quán quân chung kết thế giới năm nay sẽ là họ đấy.”

Kim Dương: “Thần kỳ là từ giải mùa xuân đến giờ họ cũng chỉ thay mỗi AD thôi.”

Đồng Dao: “Cái gì mà “chỉ thay mỗi AD thôi”, cái này gọi là mảnh ghép cuối cùng đấy.”

Đồng Dao: “Tớ có xem mấy video rồi, trước đây YQCB toàn thua, là vì họ cứ đánh phòng thủ, cứ thả tài nguyên thả một hồi thì đánh không lại nữa; nhưng bây giờ YQCB chính là đội LPL có phong cách LPL nhất đấy—- Dám liều dám đánh, đã lên là làm, không hề xem Liên Minh Huyền Thoại thuần túy là game đẩy trụ như nó vốn dĩ phải vậy nữa…”

Đồng Dao nhìn Kim Dường cười nói: “RP là đội mới thành lập với những ngoại binh Hàn về nước, thật ra ấn tượng họ để lại tại khu vực LPL vẫn còn rất rõ ràng, cậu biết bây giờ họ sợ nhất điều gì không?”

Lục Tư Thành: “Thật ra lượt bốc thăm này của YQCB rất tốt.”

Đồng Dao: “Em cũng thấy vậy.”

Kim Dương đần thối, trên mặt viết to mấy chữ: hai người đang nói gì vậy?

Nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu rồi—–

Sau khi trận đấu bắt đầu, YQCB thất bại cay đắng ở ván một, dựa vào tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ “ông đây giải mùa xuân còn đấu trụ hạng thì sợ các người cái rắm ấy”, ván thứ hai nhanh chóng tìm được cảm giác, san bằng cách biệt rồi dẫn trước, đánh bại RP với tỉ số 3:1, thuận lợi tiến vào bán kết, gặp đối thủ G4 của khu vực LCS tại bán kết!

Ván cuối cùng, khi YQCB phá nhà chính của RP, Đồng Dao cầm điện thoại nhất quyết nhét vào lòng Lục Tư Thành bắt anh chỉ cho mình, đợi đến lúc anh bất đắc dĩ tìm ra diễn đàn thể thao điện tử mà người Hàn Quốc hay lên nhất rồi nhét trả về lại cho cô, Đồng Dao giật lấy điện thoại nghiêm túc xem từ đầu đến cuối—-

Lục Tư Thành: “Xem cái gì mà xem, em cũng có hiểu tiếng Hàn đâu.”

Đồng Dao: “Nhưng em hiểu cái đống dấu hỏi chấm tràn lan trên màn hình này.

Đồng Dao: “Cách cái màn hình vẫn thấy rõ sự lúng túng và tiếng vả mặt đầy câm nín.”

Lục Tư Thành: “…”

Đồng Dao: “Sao?”

Lục Tư Thành: “Không sao, chỉ là thích nhìn bộ dáng lạc quan tinh thần thắng lợi này của em.”

Phỏng vấn sau trận đấu, Lương Sinh trả lời phỏng vấn trên sân khấu với tư cách là đội trưởng—- Hiển nhiên là cậu ta cũng biết chuyện trước trận đấu mình bị giễu cợt, mà MC người nước ngoài cũng chẳng thấy chuyện này có gì đáng phải tránh, vừa vào đã hỏi thẳng xem cậu ta có biết chuyện này hay không, Lương Sinh không trả lời thẳng, chỉ là ngại ngùng cười một tiếng, nói: “Tôi không để ý nữa, trước trận đấu vẫn luôn bận nghiên cứu đội sẽ gặp ở trận bán kết là G4, dù sao thì họ cũng rất mạnh.”

Câu nói này như một cái bạt tai, vả thẳng mặt mấy thành phần thích gáy sớm.

Nhất thời, mọi người bật cười, tiếng huýt sáo vang lên.

Đồng Dao: “Tối nay em được ngủ ngon rồi.”

Lục Tư Thành giơ tay lên, xoa xoa cái đầu chó của cô.



Mùi thuốc súng tản ra và 2 trận còn lại của tứ kết thì vẫn đang tiếp tục.

Giữa các khu vực lớn cũng không còn duy trì hữu nghị hòa hảo như lúc ở vòng bảng nữa.

Sau ngày thi đấu thứ hai, một đội trụ hạng giải mùa xuân như YQCB lại mạnh mẽ tiến vào được đến trận bán kết của chung kết thế giới mùa 6, tin tức này hiển nhiên là làm lòng người phấn chấn.

Tối hôm đó, bầu không khí bi thương trong nước sau việc CK bị loại ngày hôm qua, và cả áp lực tâm lý của mọi người trong ZGDX cũng giảm đi rất nhiều… Cả nhóm tâm tình không tệ quay về khách sạn, vui vẻ ăn bữa cơm, lúc về phòng tám chuyện, Đồng Dao nghe nói có thành viên chính thức vốn có tiếng tăm tốt của RP chạy đến xin lỗi thành viên của YQCB, chỉ là chuyện này Đồng Dao không tận mắt nhìn thấy, thế nên không biết.

Buổi tối trò chuyện trên WeChat với Lục Tư Thành một hồi.

Sau đó Đồng Dao đói bụng, nhận được lời mời thân tình của đồng chí Tiểu Bàn, cô quyết định đến phòng họ lấy bánh quy và Lão Can Ma… Phòng của Lục Tư Thành và Tiểu Bàn ở trên một tầng, Đồng Dao xỏ dép của khách sạn ra rồi ra khỏi cửa.

Vào thang máy lên tầng trên, vừa ra khỏi cửa thang máy đã cảm giác được một trận gió lạnh thổi tới… Đồng Dao vừa ngẩng đầu lên đã thấy tại một chỗ rộng rãi của hành lang khách sạn, cửa sổ bị mở ra một nửa, ở nơi mờ tối cạnh cửa sổ có một thanh niên dáng người cao lớn đang đứng dựa vào đó, đốm lửa nhỏ trong tay anh ta ánh lên một bên sống mũi cao thẳng.

Đồng Dao nhìn anh ta một cái, lập tức thu hồi tầm mắt.

Là A Thái của TAT.

Mẹ nó, oan gia ngõ hẹp.

Đồng Dao vờ như tai điếc mắt ngơ, kéo kéo áo khoác, liếc mắt nhìn biển chỉ dẫn số phòng định làm lơ đi ngang qua A Thái, nhưng khi Đồng Dao với đôi dép lào sột soạt vội vàng đi ngang qua, người đang dựa cạnh cửa sổ đột nhiên đứng thẳng dậy, gọi một tiếng “smiling”.

Đồng Dao vấp chân, suy nghĩ trong lòng lập tức bùng nổ, các kiểu “WTF” “gọi bà đây làm gì” “đừng để ý tới anh ta” “không nghe thấy” “giả vờ không nghe thấy” “sợ có phong cách luôn” nhanh chóng lướt qua trong đầu, quay lưng lại với người phía sau một hồi, cô vẫn là thở dài một hơi, xoay người lại, nói chào buổi tối bằng tiếng Anh với anh ta—–

… Thôi thì để ý anh một tí vậy.

Ai bảo Trung Quốc lấy lễ nghĩa làm đầu làm gì.

Lúc này, A Thái nhìn nụ cười không tự nhiên trên mặt Đồng Dao, cười xùy một tiếng, trình độ tiếng Anh không tệ: “Ngày mai đấu với OP, đội cô nhất định không được thua.”

Đồng Dao hơi sững lại, gật gật đầu: “Đó là điều chắc chắn.”

A Thái dập điếu thuốc, ném vào thùng rác cùng bao thuốc trong tay, sau đó dừng một chút, giương cằm lên: “Hẹn gặp lại ở bán kết, đến lúc đó sẽ không BAN LeBlanc, chứng minh trước toàn thế giới xem ai mới thực sự là LeBlanc số một?”

Đồng Dao chớp chớp mắt.

Nhất thời không kịp phản ứng được người ta đang hạ chiến thư với cô.

Ngược lại là “bóng ma tuổi thơ” ập tới—- Lúc mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, lần đầu tiên vì áp lức quá lớn mà khóc nhè, biết được hóa ra LeBlanc không phải chỉ là sở trường của một mình cô, uống say bí tỉ nằm trên lưng đội trưởng nhà cô mượn rượu làm loạn, luyện Azir thâu đêm, khi ấy, sự áp lực và nhục nhã ấy, cảm giác không cam lòng ấy… Cô rũ mắt, không nói gì.

Cho đến khi ở cuối hành lang, cửa của một phòng bị người bên trong mở ra, Lục Tư Thành thò đầu ra ngoài, thấy Đồng Dao chân xỏ dép lê của khách sạn đang đứng ngây người ngoài hành lang, nhướng mày hỏi: “Làm gì đấy?”

Đồng Dao mới hoàn hồn lại.

Lúc này một đợt gió lạnh thổi tới, chạm đến gò má, lạnh lẽo.

Nhưng đầu cô thì lại nóng lên.

Ánh mắt thiếu nữ rốt cuộc cũng thay đổi, từ mơ hồ của một khắc trước chuyển sang kiên định, cô khẽ liếc người thanh niên vừa đưa ra lời khiêu chiến chính diện với mình, ung dung cười nhạt rồi bình tĩnh nói: “Được thôi, rất mong chờ được gặp TAT, cúp vô địch nhờ thất bại của bọn anh mà sẽ càng thêm sáng chói.”
Bình Luận (0)
Comment