Khi Gió Nổi Lên

Chương 71

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Mộ Cận Bùi đã quay người đi về phía thang máy, Quý Tinh Dao vẫn còn ngẩn ngơ tại chỗ.

Vừa rồi anh nói như vậy chỉ là bất đắc dĩ, muốn tìm một cái cớ cho mình, không có ý định hỏi cô đòi tiền.

Thang máy đã đến, Mộ Cận Bùi là người cuối cùng bước vào. Thang máy chưa đầy, bên cạnh còn đủ chỗ đứng cho hai người, anh giữ nút mở cửa, chờ Quý Tinh Dao.

Cô cầm điện thoại, đi ngang qua trước cửa thang máy mà không nhìn vào, rẽ vào lối cầu thang. Anh buông nút, cửa thang máy chầm chậm khép lại.

“Đã mấy giờ rồi mà cô vẫn chưa về nhà?” Giọng nói không kiên nhẫn từ đầu dây bên kia truyền tới. Tạ Quân Trình vừa nhận được điện thoại của quản gia hỏi chuẩn bị bữa tối thế nào, anh mới biết cả ngày nay Quý Tinh Dao chưa về.

Quý Tinh Dao nghe được âm thanh đàn piano ở phía Tạ Quân Trình, “Anh đang ở ngoài à?”

“Ừ.”

“Hẹn giáo sư Châu à? Tình hình của Pudding Nhỏ thế nào?”

Không mấy khả quan, Tạ Quân Trình chẳng muốn nói nhiều, “Hẹn với người đẹp.”

Quý Tinh Dao cạn lời, giờ này mà anh vẫn có thời gian tìm phụ nữ.

Cô đáp lại câu hỏi đầu tiên của anh: “Tối nay tôi không về ăn.” Rồi cố ý làm khó anh: “Phải rồi, mấy ngày nay tôi không ở nhà, tiền ăn có được hoàn lại không?”

Tạ Quân Trình trực tiếp cúp máy, hơi thở cũng rối loạn.

“Bạn gái à?” Hứa Duệ đầy hứng thú hỏi, chống cằm, “Cuối cùng anh cũng chịu ổn định rồi sao?”

Tạ Quân Trình đang trả lời tin nhắn quản gia, lơ đãng “Hả?” một tiếng.

Hứa Duệ không ngắt lời anh, nhấp một ngụm rượu vang, người đàn ông này ngày càng khó đoán.

Năm đó, cô vừa vào làm ở M.K đã quen biết Tạ Quân Trình, đến nay đã hơn mười năm.

Chưa có người phụ nữ nào bên anh quá ba tháng. Dù anh có phong lưu, bạc tình, phóng túng hay tệ hại thế nào đi nữa, M.K vẫn có không ít phụ nữ si mê anh, mà trong giới thượng lưu, những cô gái lao đầu như thiêu thân cũng không thiếu.

Điều này chứng minh cho câu nói: “Đàn ông không tệ, phụ nữ không yêu.”

Nhưng anh cũng không phải là kẻ vô dụng, năng lực xuất sắc, đặc biệt có mắt nhìn đầu tư.

Ngày trước, có một dự án anh và Mộ Cận Bùi cùng phụ trách, cô đã làm việc với anh. Trong công việc, anh hoàn toàn trong một trạng thái khác, chính xác hơn là giống như một Tạ Quân Trình đa nhân cách.

Một khi bước vào trạng thái làm việc, anh thu lại mọi vẻ ngạo mạn, mang đến cảm giác ôn hòa như ngọc.

Sự lịch thiệp và dịu dàng của anh có lẽ liên quan đến việc từng là cơ trưởng. Cô từng đi trên chuyến bay do anh điều hành, giọng nói của anh vang trong khoang máy bay, ấm áp, từ tính mà không kém phần quyến rũ. Khi đó, cô gái ngồi cạnh cô còn hỏi tiếp viên: “Cơ trưởng của các chị có bạn gái chưa?”

Ngược lại, Mộ Cận Bùi thì hoàn toàn khác. Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ Mộ Văn Hoài, anh luôn dịu dàng và coi trọng chuyện tình cảm, ít nhất là đến thời điểm hiện tại.

Nhưng trong công việc, anh rất nghiêm khắc, không bao giờ nói cười. Dù là hồi còn làm thư ký với anh, mỗi lần ở cùng một không gian, cô đều cảm thấy áp lực khó tả.

Gặp đối thủ cạnh tranh, sự tính toán kỹ lưỡng và quyết đoán của anh khiến người khác yên tâm, như thể chỉ cần anh ở đó, mọi chuyện đều không cần lo lắng.

Có lẽ Mộ Cận Bùi cũng có lúc dịu dàng, điều này chắc chỉ có Quý Tinh Dao biết.

Anh và Tạ Quân Trình mỗi người đều có cách lạnh lùng và tệ hại của riêng mình.

Nhưng mấy năm nay, bất kể là Mộ Cận Bùi hay Tạ Quân Trình, cả hai đều đã thay đổi.

Tạ Quân Trình trả lời tin nhắn xong, cất điện thoại. “Cô vừa nói gì?” Anh ngẩng lên hỏi Hứa Duệ.

Hứa Duệ thu lại suy nghĩ, trêu đùa: “Tôi nói anh vẫn có sức hút như xưa.”

Tạ Quân Trình bật cười, tựa người ra sau. “Cô không cần phải châm chọc tôi như thế, được không? Sao, vẫn còn ghi hận chuyện tôi chê bai sếp cũ của cô à?”

Đó là chuyện cũ rích từ nhiều năm trước. Khi đó, Hứa Duệ còn làm ở M.K, có lần họp điều phối, Mộ Cận Bùi không tham dự, anh đã mắng vài câu.

Hứa Duệ giơ tay, khẽ lắc chiếc nhẫn ở ngón áp út, ý tứ đã rõ ràng. Hiện tại cô không muốn đùa về bất kỳ chuyện gì liên quan đến Mộ Cận Bùi.

Tạ Quân Trình cũng đúng lúc dừng lại, quay về chủ đề chính: “Giáo sư Châu chắc chắn có thời gian vào tháng Mười chứ?”

Giáo sư Châu là dì của Hứa Duệ. Anh đã hẹn vài lần nhưng giáo sư bận đến mức không thể sắp xếp. Cuối cùng, anh phải nhờ Hứa Duệ chuyển tất cả hồ sơ bệnh án và kết quả kiểm tra của Pudding Nhỏ cho bà.

Hứa Duệ nhắc lại nguyên văn lời của dì mình, đưa túi tài liệu trả lại anh. “Dì tôi đã giữ lại một bản sao.”

“Pudding Nhỏ là con của anh và ai?” Hứa Duệ hỏi, nhớ lại những mối tình của anh mười hai năm trước mà cô từng biết.

Tạ Quân Trình đáp: “Quý Tinh Dao.”

“Khụ khụ!” Hứa Duệ bị sặc, rượu vang hóa thành nước mắt, cô vội lấy tay che miệng, quay đi hướng khác. Đây là lần đầu tiên cô thất thố như vậy.

Tạ Quân Trình ném khăn giấy cho cô: “Kích động gì chứ! Tan làm cô không mang não theo ra đường à?”

Hứa Duệ lau nước mắt, đầu óc nhất thời trống rỗng: “Anh mà thực sự có con với Quý Tinh Dao, sếp cũ của tôi chắc chắn sẽ chém anh thành mười tám mảnh.”

“Tôi không đùa với anh, Pudding Nhỏ là con của anh và ai?”

“Tôi cũng không đùa với cô.”

Hứa Duệ lúc này mới chợt nhận ra: “Đứa trẻ không phải con ruột của anh?”

“Ừ.” Tạ Quân Trình cất túi tài liệu vào cặp.

Hứa Duệ đầy thắc mắc: “Hai người không phải vợ chồng, sao có quyền nhận nuôi? Hay là…” Cô không dám nghĩ tiếp.

Tạ Quân Trình nói: “Tôi và Quý Tinh Dao cùng nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi.”

Thực ra, anh từng nghĩ đến việc chính thức nhận nuôi Pudding Nhỏ, đổi họ cho giống họ của mình, như vậy Pudding Nhỏ sẽ không còn bất an, lo sợ một ngày anh có con ruột rồi sẽ bỏ rơi cô bé.

Vì vậy, khi Quý Tinh Dao lợi dụng anh để trả thù Mộ Cận Bùi, anh đã đồng ý. Thậm chí nếu Quý Tinh Dao muốn kết hôn giả, anh cũng sẽ đồng ý, cùng lắm sau này ly hôn, miễn là có thể cho Pudding Nhỏ một danh phận.

Quý Tinh Dao cũng từng cân nhắc như vậy, nhưng cuối cùng cô lo sợ sẽ làm rối loạn thêm mối quan hệ vốn đã mong manh trong gia đình nhà họ Mộ, cũng không muốn làm tổn thương ông bà ngoại già yếu của anh, nên đã từ bỏ ý định kết hôn giả.

Quý Tinh Dao bước đến tầng sáu, Mộ Cận Bùi đứng ở cuối hành lang, trong miệng ngậm một điếu thuốc, trông như cố ý chờ cô, nhưng cũng như không phải.

Cô không dừng lại, trực tiếp đi vào phòng.

Khách mời được mời đến đã hơn một nửa, có mấy người là tiền bối trong ngành, cô thấy quen mặt. Bùi Ngọc giới thiệu từng người cho cô, người cuối cùng họ Kiều.

Ông Kiều và Bùi Ngọc là bạn học cấp hai, đã hơn bốn mươi năm tình bạn.

Bùi Ngọc nói với Quý Tinh Dao: “Em không cần khách sáo, cứ gọi ông ấy là bác Kiều.”

Ông Kiều cười hỏi Quý Tinh Dao: “Còn nhớ bác không?”

Quý Tinh Dao mỉm cười: “Sao cháu quên được ạ?”

Vị bác Kiều này chính là người tổ chức buổi đấu giá đầu tiên cô tham dự cùng Mộ Cận Bùi.

Khi đó, cô và Mộ Cận Bùi còn chưa phải người yêu. Đó cũng là lần đầu tiên cô mang giày cao gót, chân bị trầy xước, Mộ Cận Bùi đã bế cô đến thang máy, rồi bế thẳng ra xe.

Anh còn tặng cô một đôi giày bệt “thủy tinh”.

Tại buổi đấu giá, Mộ Cận Bùi đã mua một bức thư pháp cô thích và tặng cô. Giá của bức thư pháp đó, đến giờ cô vẫn nhớ, hai mươi vạn.

Sau màn chào hỏi, mọi người lần lượt vào chỗ.

Bùi Ngọc tò mò: “Cậu từng gặp Tinh Dao rồi?”

Ông Kiều kể lại chuyện cũ: “Không chỉ gặp, năm đó Mộ Cận Bùi ở Bắc Kinh dẫn Tinh Dao đến dự buổi đấu giá của tôi. Người trẻ bây giờ đúng là biết chơi, một bức thư pháp mười mấy vạn, Mộ Cận Bùi lại trả năm trăm hai mươi vạn để mua.”

Quý Tinh Dao sững sờ, không phải hai mươi vạn sao?

“Bác Kiều,” cô xen vào.

“Hả, có chuyện gì cháu?” Ông Kiều quay đầu.

Quý Tinh Dao xác nhận: “Bức thư pháp đó là năm trăm hai mươi vạn? Cháu nhớ hình như sai rồi.”

Ông Kiều khẳng định chắc chắn: “Người gửi bức thư pháp đó cho bác là một người bạn thân làm nghề thư pháp. Ông ấy từng đùa rằng đó là đỉnh cao trong đời mình. Mãi sau bác mới biết, giới trẻ bây giờ thường mượn con số 520 để tỏ tình. Chúng ta đúng là ngốc thật.” Nói xong, ông bật cười.

Quý Tinh Dao cũng chỉ miễn cưỡng cười.

“Sao Mộ Cận Bùi không đi cùng cháu?” Ông Kiều hỏi.

Quý Tinh Dao đáp: “Anh ấy đang hút thuốc bên ngoài.”

Đang nói, Mộ Cận Bùi bước vào.

Quý Tinh Dao không còn chỗ ngồi bên cạnh, Mộ Cận Bùi chào hỏi bác Kiều, định đi đến vị trí trống bên cạnh mẹ mình. Còn chưa kịp bước hai bước, bác Kiều đã lên tiếng: “Cận Bùi, cháu qua đây ngồi đi, không thể tách đôi vợ chồng trẻ các cháu ra được.” Bác chủ động nhường ghế, rồi ngồi xuống ghế bên kia của Bùi Ngọc.

Ánh mắt của Mộ Cận Bùi lướt qua Quý Tinh Dao, cô không biểu hiện gì, nhưng cũng không phản đối ngay tại chỗ. Anh tự biết, cô nể mặt mẹ mình, không phải vì nể anh.

Bác Kiều nghĩ rằng Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao vẫn còn bên nhau, vì Bùi Ngọc hiếm khi nhờ người giúp, vậy mà lần này vì buổi triển lãm tranh của học sinh Quý Tinh Dao, bà ấy còn lo lắng hơn cả chuyện của mình, đến từng nhà bạn bè cũ ở Bắc Kinh để mời họ đến ủng hộ.

Mọi người đều trò chuyện riêng, không ai chú ý đến phía anh, Mộ Cận Bùi khẽ nhích gần Quý Tinh Dao hơn, hạ giọng: “Tôi đã tra được hành tung của chú Trương hồi tháng Năm. Chú ấy từng đến một hòn đảo, thuê trực thăng để đi. Hiện giờ chú ấy đang ở trong nước, nhưng ở thành phố nào thì tạm thời chưa rõ, không tra được thông tin đăng ký chỗ ở.”

Quý Tinh Dao đang uống nước trái cây, vị rõ ràng là ngọt, nhưng nuốt xuống lại cảm thấy đắng. Cô từng đến hòn đảo đó, một nơi nguyên sơ, đẹp tự nhiên, là một hòn đảo hoang không người.

Trước đây, mỗi khi cô không có cảm hứng sáng tác, chú Trương sẽ đưa cô đến đó.

Họ ngồi trên tảng đá ven bờ, nghe sóng biển, ngắm bình minh, xa rời mọi ồn ào, chỉ còn lại sự yên bình trong cuộc sống.

Khi đó cô mới mười mấy tuổi, chú Trương vẫn kể cho cô những câu chuyện cổ tích, về tháp đồng hồ, về cuộc sống trên hoang đảo. Rất nhiều ý tưởng sáng tác của cô đều được truyền cảm hứng từ chú ấy.

Chú không chỉ cho cô thấy thế giới, mà còn cho cô thấy vẻ đẹp nhất của thế giới này.

Mộ Cận Bùi cam đoan với cô: “Nếu đang ở trong nước, tìm sẽ dễ dàng hơn. Tôi nhất định sẽ giúp em tìm được chú Trương.”

Quý Tinh Dao lo lắng anh sẽ dùng truyền thông để tìm người, liền nói: “Không được công khai tìm trên mạng!”

Lỡ như chuyện bảy năm trước bị những người nhiều chuyện đào bới, dư luận về việc tập đoàn Quý thị phá sản có thể lại tổn thương bố mẹ cô, bản thân cô, và thậm chí cả nhiều người khác.

Nếu lo xa hơn nữa, đến lúc đó nếu có người cố tình đào sâu vào thân thế của Nguyệt Nguyệt, dư luận sẽ không thể kiểm soát.

Người đau khổ nhất sẽ là chú Trương. Chú sẽ gánh hết mọi trách nhiệm lên mình, nghĩ rằng vì tìm chú mà xảy ra những chuyện này.

Cô uống thêm vài ngụm nước trái cây, rồi nói: “Tôi không muốn gây thêm áp lực cho chú Trương.” Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc vừa rồi, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý trách anh.”

Mộ Cận Bùi hiểu chú Trương là giới hạn cuối cùng trong lòng cô. Anh hứa: “Yên tâm, tôi sẽ không dùng truyền thông để tìm. Hơn nữa, chú Trương có vẻ không theo dõi tin tức, hiện tại ngay cả điện thoại chú ấy cũng không dùng.” Nếu không, việc tra cứu đã không khó đến vậy.

Quý Tinh Dao từ chối nhẹ nhàng: “Cảm ơn, tôi sẽ tự tìm.”

Đến 6 giờ 30, mọi người đã đến đông đủ.

Trước đó Quý Tinh Dao còn lo lắng mình sẽ không hòa hợp, không biết nói gì với họ. Nhưng giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết. Một bàn tiệc toàn người lớn tuổi ngang ngửa với Bùi Ngọc, chỉ có cô và Mộ Cận Bùi là hai người trẻ. Cô phải gọi những người khác là bác trai, bác gái.

Họ quen biết Bùi Ngọc đã lâu, tối nay đến đây chỉ đơn thuần là bạn bè họp mặt.

Bữa cơm không có kiểu khách sáo hình thức, càng không giả vờ lịch sự. Sau vài vòng rượu, họ tự nhiên vui vẻ, bảo phục vụ ra ngoài, rồi tự mình rót rượu, hoàn toàn không cần cô hay Mộ Cận Bùi tiếp đãi.

Bên trái Quý Tinh Dao là một bác gái. Bác cầm ly rượu sang bàn khác trò chuyện với bạn cũ, để lại cô không biết nói chuyện với ai, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn.

Hiếm khi, Mộ Cận Bùi cả buổi tối không làm phiền cô, khiến cô yên tĩnh hơn nhiều.

Mộ Cận Bùi cũng chậm rãi ăn phần của mình. Mẹ anh cùng bác Kiều nói chuyện về Nguyệt Nguyệt suốt cả buổi, những người còn lại thì kể về thời trẻ của họ. Anh không chen vào câu nào.

Trong lòng Quý Tinh Dao đang nghĩ về chuyện bố ruột của Pudding Nhỏ. Vì chuyện này mà mấy ngày qua cô không ngủ ngon được. Đột nhiên cô quay sang định hỏi Mộ Cận Bùi xem ở London anh có quen ai trong ngành ẩm thực, lại là người đam mê xe cộ có tầm ảnh hưởng lớn không.

Khoảnh khắc quay mặt, cô tưởng mình hoa mắt.

Cô vội nhìn lại phần thức ăn trên đ ĩa mình, rồi nhìn qua đ ĩa của Mộ Cận Bùi. Món ăn giống hệt nhau, thậm chí thứ tự bày trí cũng không khác mấy.

Có lẽ, chỉ là trùng hợp.

Dù sao, làm gì có người đàn ông nào rảnh rỗi như vậy.

Không biết vì tâm lý gì, Quý Tinh Dao gắp một miếng bánh ngọt đặt vào giữa đ ĩa của mình, để nó nằm giữa những món xào ngọt và mặn.

Mỗi miếng bánh ngọt đều có một quả mâm xôi trang trí. Cô cố tình lấy quả mâm xôi từ trên bánh đặt sang bên cạnh bánh.

Cô không ăn bánh, tiếp tục ăn rau.

Khoảng hai, ba phút sau, Quý Tinh Dao liếc trộm đ ĩa của Mộ Cận Bùi một lần nữa.

Cô: “…”

Mộ Cận Bùi cũng gắp một miếng bánh ngọt, đặt ở giữa đ ĩa, rồi bắt đầu gắp quả mâm xôi từ trên bánh xuống. Như có cảm giác bị chú ý, anh bất ngờ nghiêng đầu sang.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Mộ Cận Bùi không ngờ Quý Tinh Dao lại quay sang nhìn đ ĩa của anh. Anh không chút biểu cảm, đưa quả mâm xôi đang gắp dở lên miệng, tránh đi chút lúng túng.

Quý Tinh Dao không nghĩ rằng Mộ Cận Bùi lại nhàn rỗi đến mức như vậy, thậm chí còn bắt chước cách cô gắp món và ăn.

Chuyện này chỉ có Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt từng làm. Cô ăn gì, hai đứa cũng ăn theo, đôi khi còn bắt chước cả cách cô nói chuyện, như hai chiếc máy ghi âm.

Bữa tiệc kéo dài đến tận 11 giờ 30 mới kết thúc. Trong suốt khoảng thời gian đó, Quý Tinh Dao không còn chú ý xem Mộ Cận Bùi có tiếp tục làm theo cô hay không.

Sau khi tiễn khách, Bùi Ngọc cũng rời đi trước.

Quý Tinh Dao không định ngồi xe của Mộ Cận Bùi, cô nhắn tin cho Tạ Quân Trình: [Sắp xếp cho tôi một chiếc xe.] Kèm theo một ảnh chụp vị trí.

Ngay sau đó, cô chuyển 800 tệ cho anh.

Tạ Quân Trình nhận ngay nhưng lại chuyển trả lại 200 tệ: [Tôi vừa ra khỏi quán bar, tiện đường đón cô, coi như đi chung xe, bớt cho cô 200.]

Mộ Cận Bùi thanh toán xong, nhanh chóng đi về phía thang máy, thấy Quý Tinh Dao vẫn đang chờ.

“Tôi đã sắp xếp xe khác cho em rồi.” Anh nói khi đến gần.

Quý Tinh Dao giữ thái độ hòa nhã: “Cảm ơn, không cần phiền đâu. Ông chủ nhà nghỉ tôi ở đang ở trong thành phố, tiện đường đưa tôi về.”

Mộ Cận Bùi biết rõ “ông chủ nhà nghỉ” mà cô nhắc tới là ai. Anh nhìn cô chăm chú: “Nhà nghỉ đó có giấy phép kinh doanh không? Hợp pháp không?”

Quý Tinh Dao: “…”

Không hổ danh là người cùng lớn lên cùng uống nước từ trang viên nhà họ Mộ, tranh luận đến tận xương tủy.

Thang máy đến, Quý Tinh Dao bước nhanh vào, không muốn tranh cãi với anh về một vấn đề vô nghĩa.

Giờ đã khuya, các phòng khác đều đã tan tiệc, thang máy chỉ còn lại hai người. Thế giới bỗng trở nên yên lặng, mỗi người như giữ riêng một hòn đảo cô lập của mình.

Mộ Cận Bùi lấy từ trong túi ra một hộp băng cá nhân, đặt vào tay cô: “Hai chỗ trên chân em, đi lâu keo sẽ lỏng, dễ bong. Em giữ lại trong túi để phòng khi cần dùng thêm.”

Nói xong, thang máy dừng ở tầng một. Anh không nhìn cô thêm, bước đi ngay.

Bình Luận (0)
Comment